Sủng Mị

Chương 1588

Không ai biết ở trong Ấn cốc có bao nhiêu sinh vật cường đại, nhưng mà một màn này là biểu hiện rõ ràng nhất của uy lực tự nhiên. Cho dù sinh linh có tu luyện mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí trên ngàn năm đạt tới cấp chúa tể, có lẽ là tiến vào cảnh giới Bất Hủ nằm trên đỉnh kim tự tháp sinh mạng. Nhưng hết thảy mọi thứ chỉ là gió thoảng khi so với uy lực thiên địa, một đạo “Kinh lôi thiên địa oai” có mấy ai đủ sức đối kháng?

Sở Mộ ngơ ngác nhìn tới không gian vực sâu đen thăm thẳm kia, thật lâu không có cách nào hoàn hồn.

"Ô ô ô ô ô ô!"

Bỗng nhiên một tiếng tru yếu ớt từ đằng xa truyền đến, một con sói con nhỏ xíu được quang mang màu lam bảo vệ bay ra khỏi vực sâu đen nhánh. Phương hướng chính là vị trí đám người Sở Mộ đang đứng.

Thì ra con Ma Lang đầu lĩnh không muốn sói con cùng chết với mình, sợ rằng con của nó còn chưa tới một tháng tuổi không nên chết đi như thế. Cuộc đời của nó chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Cẩn Nhu công chúa là người phản ứng đầu tiên, thân thể nàng lướt qua đám người Ám Tông bay về phía không gian hắc động, sau đó dùng tinh thần lực giữ lấy sói con

nhỏ xinh kia.

Sở Mộ thấy Cẩn Nhu công chúa mạo hiểm như thế, vội vàng chạy tới chuẩn bị tiếp ứng nàng.

Nhưng mà đám người Ám Tông nhìn thấy Sở Mộ hành động đều trợn mắt miệng ngậm sẵn chú ngữ, bộ dạng làm như sắp sửa liên thủ đánh chết hắn ngay tại chỗ.

Thời điểm Cẩn Nhu công chúa tiếp được sói con, thân thể nàng đã lọt vào phạm vi vòng xoáy không gian ảnh hưởng.

Dưới tình huống bình thường, tất cả sinh vật lọt vào vòng xoáy không gian nhất định sẽ bị hắc động lôi kéo. Ngay cả Hồn sủng chuẩn Bất Hủ cũng không có khả năng chạy thoát khỏi, chỉ có thực lực sơ đẳng Bất Hủ mới miễn cưỡng lao ra.

Lực lượng Cẩn Nhu công chúa đến từ Ma Linh tộc, rất khó phán định một cách chính xác. U Linh thuộc tính giúp cho nàng ít bị tác động bởi lực lượng không gian, sau khi

nàng tiếp được sói con liền bay ngược trở lại.

Cẩn Nhu công chúa phi hành chậm chạp rốt cuộc thoát khỏi vòng xoáy không gian, từ từ bay lại gần vị trí Sở Mộ.

Sở Mộ nhận lấy sói con từ trong tay Cẩn Nhu công chúa, hắn biết Cẩn Nhu công chúa cần phải dùng ý niệm khống chế vật thể. Mặc dù sói con rất nhẹ, nhưng cũng làm tiêu

hao tinh thần lực của nàng.

"Tiểu muội muội, ngươi không sợ chết à!"

Ty tiểu thư quay đầu lại nhìn Cẩn Nhu công chúa, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

"Sợ!"

Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng hồi đáp, ánh mắt nhìn vào sói con trong tay Sở Mộ tràn ngập yêu thương.

Sói con còn chưa mọc răng, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đang ngọa ngoậy cọ cọ vào lòng bàn tay Sở Mộ. Nó nghịch ngợm lật tới lật lui, mỉm cười toe toét không biết rằng mình mới vừa trở về từ cõi chết.

Tiểu tử này không biết thân nhân và tộc đàn của mình đã biến mất trên thế giới này, ánh mắt nó ngây thơ, tò mò quan sát Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa.

Sở Mộ vuốt ve đầu tên tiểu tử này, lấy một ít điểm tâm của Mạc Tà đút cho nó ăn.

Ma Lang đầu lĩnh nhất định là thấy được bọn họ, cho nên trong lúc đang bị không gian hắc động thôn phệ mới cố gắng ném sói con ra ngoài.

Ma Lang đầu lĩnh không biết Sở Mộ đã giết bao nhiêu Ma Lang nhất tộc ở trong Ấn cốc, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng nó cũng muốn con của mình được sống sót.

Trên thực tế, Ma Lang đầu lĩnh không hề sợ hãi tử vong, mà nó chỉ lo lắng vận mệnh con của mình. Hẳn là nó mong muốn đám nhân loại ở bên kia có thể tiếp được và

nuôi dưỡng sói con thật tốt.

"Đây là một đầu Thiên Lang huyết thống rất cao, ngươi muốn nuôi dưỡng nó sao?"

Ty tiểu thư mỉm cười nói với Cẩn Nhu công chúa.

Cẩn Nhu công chúa không có trả lời. Bất kể sói con là Thiên Lang hay là Lão Lang cấp thấp nhất, thời điểm nàng nhìn thấy một màn kia đã nhất định chăm sóc sói con rồi.

Lúc này Thiên Lục quay đầu lại nhìn thoáng qua sói con đùa giỡn trong tay Sở Mộ, ánh mắt dường như có chút dao động phức tạp.

"Tiếp tục đi thôi!"

Thiên Lục lạnh nhạt nói, cũng không có bất kỳ đánh giá nào đối với hành động của Cẩn Nhu công chúa.

Thiên Lục đi ở đàng trước, lúc này không gian trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt sâu thăm thẳm.

Vết nứt có chiều rộng hơn ngàn dặm, chính là địa phương trí mạng đối với phần lớn sinh vật cấp Bất Hủ, không cẩn thận rơi vào trong đó xem như là chết chắc rồi.

Đám người Ám Tông cũng thấy được vết nứt đáng sợ kia, nhưng mà Thiên Lục vẫn tiếp tục đi về phía trước, tựa hồ vết nứt không gian không hề tồn tại.

Khi Thiên Lục cách vết nứt không gian chừng trăm thước, chuyện tình quỷ dị đột nhiên xảy ra. Thời điểm Quan Giác Ma giẫm lên khu vực vết nứt thì không gian loạn lưu bắt đầu khép lại.

Vị trí không gian khép lại đúng ngay dưới chân Thiên Lục và Quan Giác Ma, giống như một con đường xây dựng bằng băng đi trên mặt biển vậy.

Đám thủ hạ Ám Tông cũng không ngờ chủ tử của mình thần thông quảng đại như thế, mọi người đều trợn mắt kinh ngạc nhìn Thiên Lục – Quan Giác Ma giẫm lên vết nứt

kinh khủng kia từ từ tiến về phía trước.

"Địa phương ta đi qua mười giây sau sẽ sụp đổ lần nữa."

Thiên Lục lạnh nhạt nói một câu.

Ty tiểu thư vẫn luôn đi ở bên cạnh Thiên Lục, sáu thành viên Ám Tông nghe thế liền vội vội vàng vàng áp giải Sở Mộ, Cẩn Nhu công chúa và Vũ Vân Long chạy theo sau.

Quả nhiên đúng như lời Thiên Lục nói, con đường không gian chỉ hồi phục trong chốc lát, mười giây sau đã bắt đầu tan vỡ ra từng mảnh. Cảnh tượng y như băng tan hòa vào

biển rộng.

Lúc này tất cả mọi người có cảm giác giống như đang đi cây cầu độc mộc, chung quanh là vực sâu không đáy tùy thời đều có thể tử vong.

"Đây là lực lượng gì có thể là chữa trị không gian thần kỳ vậy?"

Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng hỏi Sở Mộ.

"Ta cũng không biết!"

Bản thân Sở Mộ cũng nắm giữ lực lượng Dị hệ, nhưng hắn nghĩ không ra loại năng lực nào lại có thể chữa trị không gian tan vỡ.

Sở Mộ cẩn thận quan sát không gian dưới chân Thiên Lục, loáng thoáng phát hiện một đường viền mờ nhạt. Đường viền này vẫn giữ không cách nhất định đối với Quan Giác Ma, tựa hồ Quan Giác Ma đi một bước, không gian sẽ được chữa trị một bước. Nhưng trên thực tế nguyên nhân chân chính lại xuất phát từ sinh vật bí ẩn kia.

"Ly lão nhi, đây là sinh vật gì?"

Sở Mộ rốt cuộc phát hiện tình huống dị thường, dùng hồn niệm hỏi Ly lão nhi.

"Thiếu chủ, có lẽ là Dị Tông Yêu, một loại Dị hệ Hồn sủng vô cùng hiếm thấy. Mặc dù đẳng cấp chủng tộc chỉ là quân chủ, nhưng nó nắm giữ rất nhiều năng lực thần bí cho tới bây giờ vẫn không có ai tìm hiểu được."

Ly lão nhi quả nhiên là hoả nhãn kim tinh, chỉ dựa vào đường viền đã đoán được lai lịch sinh vật kia.

"Dị Tông Yêu?"

Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ, trong lòng luôn có cảm giác tương đối quen thuộc, hình như hắn đã nghe nói qua loại sinh vật này.

Thân thể Vũ Vân Long quá mức to lớn không tiện đi chung với mọi người, lúc này nó bắt đầu thu nhỏ hình thể lại tương đương với nhân loại bình thường.

Tiểu bảo bảo vẫn náo loạn trên đầu Vũ Vân Long, đôi khi chạy qua chơi đùa với tiểu Thiên Lang.

Tiểu bảo bảo Vũ Vân Long thích nhất là chơi với Mạc Tà, nhưng Mạc Tà vốn là U Minh Hồ Tôn lại không hợp ý với tiểu tử này. Hiện tại tiểu Thiên Lang xuất hiện đúng lúc trở thành bạn của nó, hai tên tiểu tử đùa giỡn náo nhiệt căn bản không biết trời sụp tới nơi rồi.

Vũ Vân Long phá lệ chiếu cố sói con rất cẩn thận, khi hai tên tiểu tử chơi mệt mỏi cũng để cho tiểu Thiên Lang và tiểu bảo bảo ngủ chung một chỗ.

Đoàn người một đường đi tới, toàn bộ Ấn cốc đã mất đi dáng vẻ ban đầu, nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng đổ nát, thiên địa sụp đổ, cuồng phong gào thét.

Bách thú chạy trốn hỗn loạn, thiên cầm kinh hoảng quay cuồng. Đây rõ ràng là một tràng tai nạn mang tính hủy diệt đối với tất cả sinh linh ở trong Ấn cốc, trên đường đi

Sở Mộ đã thấy được quá nhiều hình ảnh chấn động tâm can.

Hắn thấy được mấy vạn đầu Quang Tước bị lỗ đen thôn phệ trong phút chốc, lông chim rơi rụng phiêu tán cực kỳ thê lương, thấy được hai con Huyết Thú cô độc đứng trên đỉnh núi, chung quanh là không gian tử vong đang từ từ tiếp cận, thấy được một đám Vĩ Yêu Cầm muốn cứu giúp đồng tộc cuối cùng đều rơi vào vực sâu đen tối. Thậm chí Sở Mộ còn nhìn thấy trận đồ Quang cốc khổng lồ chìm dần vào trong không gian hắc động, một khắc kia trong đầu hắn chợt xuất hiện hình ảnh hai con Thất Tội Hồ nằm trong hang động. Có lẽ chủng tộc Quang Vương cũng bị diệt tuyệt sau khi chúng nó tử vong, trên đời này còn có chuyện gì đáng buồn, đáng tiếc hơn nữa đây?

Bây giờ cả bầu trời cũng đã nứt vỡ nghiêm trọng, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn về nơi xa chỉ thấy được một mảnh mờ mờ. Tốc độ Ấn cốc sụp đổ càng lúc càng nhanh, vô số tia

chớp không gian điên cuồng lan tràn ra khắp đường chân trời.

Khu vực có thể di chuyển không quá thông suốt, thỉnh thoảng Thiên Lục phải sử dụng năng lực thần bí tu sửa không gian. Nếu không có hắn ở đây sợ rằng lúc này tất cả mọi người đã rơi vào không gian hắc động rồi.

Đám người Ám Tông hẳn là biết vị trí thông đạo không gian, phương hướng bọn họ di chuyển rất rõ ràng. Một đường đi tới không có ai làm khó Sở Mộ, cũng không có đe dọa câu nào. Ngoại trừ sáu gã thành viên Ám Tông bao vây áp giải ra, Sở Mộ có cảm giác hình như mình và bọn họ ở cùng một phe.

Ty tiểu thư cảm thấy hứng thú đối với Cẩn Nhu công chúa, tò mò tiến lại gần hỏi tại sao nàng lại biến thành U Linh.

Cẩn Nhu công chúa thật sự không biết Ty tiểu thư rốt cuộc là thân mật hay là giả nhân giả nghĩa, cho nên nàng chỉ trả lời hàm hàm hồ hồ.
Bình Luận (0)
Comment