Sủng Mị

Chương 1644

Lúc nãy Sở Mộ vẫn luôn duy trì cảnh giác, bởi vì thực lực ba con Quan Yêu này rất mạnh. Nếu như chúng nó phát động công kích thì hắn sẽ gặp phiền toái không ít. Nhưng không ngờ Trữ Mạn Nhi chạy tới, chúng nó lại nghe lời giống như ba con mèo nhỏ, để cho nàng tùy tiện vuốt ve.

Xem ra Hồn sủng cấp Bất Hủ cũng không ngăn cản được năng lực đặc thù của Trữ Mạn Nhi.

"Ca ca, chúng nó sẽ dẫn đường cho chúng ta."

Trữ Mạn Nhi cười nói.

Vừa nói dứt lời, Trữ Mạn Nhi đã nhảy lên trên lưng một con Quan Yêu.

"Ta tự đi!"

Sở Mộ cảm giác được Quan Yêu chỉ thân cận đối với Trữ Mạn Nhi, còn bản thân hắn lại bị làm lơ như không hề tồn tại.

"Vậy ca ca cần phải cố gắng nha! Tốc độ chúng nó nhanh lắm đó."

Trữ Mạn Nhi cười lên khanh khách, bộ dạng hưng phấn tựa như đã tìm được một trò chơi mới.

"Yên tâm, không lạc được!"

"Vụt vụt vụt!"

Hắn vừa mới dứt lời, ba con Quan Yêu đã hóa thành một trận gió dẫn Trữ Mạn Nhi biến mất trong nháy mắt.

Sở Mộ ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới tốc độ Quan Yêu nhanh như vậy. Hắn nhìn thoáng qua làn sóng không gian rung động, sau khi xác định vị trí của chúng nó, vội vàng thi triển Thác Vị Ma Ảnh đuổi theo.

Đuổi theo được một đoạn, Sở Mộ đã nghe thấy tiếng cười Trữ Mạn Nhi văng vẳng trong gió.

Tiếng cười truyền ra từ trong rừng, ngân vang như chuông bạc giúp cho người ta quên mất phiền não trong lòng.

Những sinh vật ở trong rừng rậm nghe thấy tiếng cười cũng quay đầu lại, muốn nhìn xem thanh âm phát ra từ đâu. Sở Mộ nhìn kỹ liền thấy thân ảnh Trữ Mạn Nhi thấp thoáng phía sau nhánh cây, nét mặt thật sự vui vẻ và hạnh phúc.

Xem ra thiên cảnh Yêu Trủng là địa phương rất giống Tịch Tĩnh Lâm, Trữ Mạn Nhi ở chỗ này đã tìm thấy cảm giác ngày xưa, khi còn thơ ấu sống bên Thế Chủ Thụ. Cho nên nụ cười của nàng mới thuần khiết như vậy, bởi vì nó phát ra từ nội tâm.

Nàng là tiểu tiên nữ thuần chân, hoàn mỹ, vốn nên sống trong vui vẻ, hoan lạc xa lánh thế sự. Cho nên thời điểm còn ở tại Tịch Tĩnh Lâm, Phong Ưng nhất tộc mới dùng tính mạng thủ hộ nàng, Hà Thương đến chết cũng không muốn nàng bị phiền muộn xâm chiếm. Chỉ cần là sinh linh có một chút lương tri sẽ không nguyện ý nhìn thấy nàng bị thương tổn.

Bởi vì nàng là tự nhiên sủng nhi, là một nhân loại thuần khiết duy nhất trên cõi đời này.

Quan Yêu xuyên qua rừng rậm, đạp lên nhánh cây đại thụ càng chạy càng nhanh. Vô số dây leo nối liền với thân cành tạo thành một con đường đặc thù kéo dài ra xa tít tắp.

Chúng nó vô cùng nhanh nhẹn, di chuyển nhanh như gió, Sở Mộ phải dùng hết bản lãnh mới không bị bỏ rơi lại đằng sau.

Hắn nhận ra con đường này là một cái Mộc hệ mê trận, một khi mất dấu đám Quan Yêu rất có thể sẽ bị lạc lối trong này.

Hình như đám Quan Yêu cố ý khảo nghiệm thực lực Sở Mộ, tốc độ chúng nó vẫn không ngừng gia tăng, lại còn thường xuyên thay đổi phương hướng làm cho Sở Mộ nhức đầu vô cùng. Mỗi lần nhìn thấy thân ảnh chúng nó rồi lại biến mất trong nháy mắt.

Nếu như là địa phương rộng lớn không có chướng ngại vật, Sở Mộ tuyệt đối có thể vượt qua ba con Quan Yêu dễ dàng. Nhưng mà nơi này là rừng rậm với đủ loại thực vật giăng kín không gian, hắn vốn không quen với hoàn cảnh này nên gặp trở ngại không nhỏ.

"Hí!"

Hồi lâu sau, Sở Mộ nghe thấy tiếng Dạ kêu gọi.

Ý Dạ là để nó ra ngoài, nếu không bản thân hắn rất khó đuổi kịp đám Quan Yêu.

Địa hình này chính là sở trường của Dạ, vì thế hắn cũng không miễn cưỡng, lập tức niệm chú ngữ triệu hoán Dạ ra trước mặt mình.

Hắn nhảy lên trên lưng Dạ, thân ảnh màu đen bắn tới nhanh như chớp, chỉ có cái đuôi màu trắng phiêu dật vẽ ra quỹ tích tuyệt đẹp.

Tốc độ và linh hoạt của Dạ nhanh hơn Sở Mộ rất nhiều, trong hoàn cảnh này lại càng thể hiện sự vượt trội.

Chốc lát sau, thân ảnh ba con Quan Yêu đã hiện ra ở trong tầm mắt, cho dù chúng nó biến đổi phương hướng thế nào cũng không làm khó được Dạ. Cuối cùng Dạ và đám Quan Yêu chạy song song trên một đường thẳng.

Nếu như Dạ biết lộ tuyến hoàn toàn có thể bỏ rơi đám Quan Yêu lại đằng sau.

"Ca ca thật là đáng ghét, tại sao lại gọi Dạ ra chứ!"

Trữ Mạn Nhi nhìn thấy Sở Mộ đuổi kịp mình, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên thật cao.

Nàng khó khăn lắm mới có cơ hội làm khó Sở Mộ, kết quả lại bị hắn đuổi theo nhanh như vậy. Trong lòng Trữ Mạn Nhi quả thật có chút mất hứng.

Tốc độ di chuyển cấp Bất Hủ vốn nhanh đáng sợ, thế mà hắn chạy thật lâu còn chưa nhìn thấy điểm cuối rừng rậm. Từ đó có thể thấy được diện tích khu rừng bao phủ rộng lớn đến mức nào.

Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, khoảng mấy canh giờ sau trò chơi đuổi bắt cũng kết thúc. Trước mắt Sở Mộ xuất hiện một cây cổ thụ chọc trời.

Sở Mộ nhớ mình chiến đấu ở Đông Cuồng Lâm đã gặp không ít chủng tộc Mộc hệ Hồn sủng, trong đó Vạn Đồng ma thụ có thân hình cực kỳ khổng lồ, tán cây của nó vươn lên tận trời, che khuất mây xanh.

Nhưng mà Vạn Đồng ma thụ so với cây cổ thụ chọc trời này chỉ là một hạt mầm bên cạnh đại thụ mà thôi.

Quan Yêu dẫn Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi leo lên nhánh cây cổ thụ, thân cây có rất nhiều lỗ thủng, nhìn qua tựa như huyệt động dành cho sinh vật trú ẩn.

Sở Mộ đi theo đám Quan Yêu tiến vào một huyệt động, bốn phía đều là lối đi thông suốt. Trên đường đi sẽ thấy không ít sào huyệt của Yêu Linh Hồn sủng.

Thông đạo trong cây lại có rất nhiều sinh vật tồn tại, tiến vào càng sâu không gian càng lớn.

Thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng mặt trời chiếu xuống, Sở Mộ có cảm giác giống như tiến vào một tòa Cổ bảo quỷ dị.

Sợ rằng không có ai nghĩ tới bên trong gốc cây lại tồn tại một thế giới kỳ diệu như thế?

"Ca ca, chúng nó nói Ly lão nhân ở chỗ này."

Trữ Mạn Nhi chỉ vào một huyệt động đơn sơ phía trước mặt mình.

"Ừ!"

Sở Mộ gật đầu, cất bước đi xuyên qua sợi dây leo rỗng ruột, từ từ tiến vào căn nhà gỗ kỳ lạ kia.

"Các ngươi tới rồi."

Có lẽ Ly lão nhân đã biết Sở Mộ sẽ đến, hắn còn chưa tiến vào đã nghe thấy thanh âm Ly lão nhân truyền ra.

Căn nhà gỗ không có cửa, hắn đi vào liền thấy Ly lão nhân khoác áo choàng rộng thùng thình ngồi trên ghế, bàn tay đang cầm một cái chén gỗ thưởng thức gì đó. Ánh nắng đúng lúc chiếu xuyên qua cửa sổ, hẳn là lão nhân này đang nhàn nhã hưởng thụ giờ khắc nắng chiều ấm áp.

"Ý?"

Trữ Mạn Nhi thấy Ly lão nhân lập tức kêu lên kinh ngạc nhiên, bởi vì nàng thấy hình dáng lão nhân này rất giống Ly lão nhi. Thân thể giống nhau, cái đầu báo giống nhau, điểm bất đồng duy nhất là lão nhân có chòm râu bạc trắng và nếp nhăn chất đầy tang thương trên trán.

"Tiểu cô nương, ngươi là người nối nghiệp Thế Chủ Thụ đúng không?"

Ly lão nhân mỉm cười ôn hòa hỏi Trữ Mạn Nhi.

"Làm sao ngươi biết a…aa?"

Trữ Mạn Nhi mở to hai mắt, kêu lên một tiếng.

Ly lão nhân cười cười không nói, sau đó ánh mắt hắn quét qua Sở Mộ, cuối cùng mới tới Dạ ở bên cạnh.

Huyết văn trên người Dạ đã quá rõ ràng rồi, khí tức của nó không còn linh tính giống như sinh mạng bình thường. Ly lão nhân vừa nhìn liền biết Dạ đã bị thi hóa nghiêm trọng.

"Ừ, khí tức mạnh hơn!"

Ly lão nhân nhận ra thực lực Dạ đã tăng cường không ít, hẳn là trên dưới sơ đẳng Bất Hủ.

Dạ bỏ qua cơ hội tiến vào thiên cảnh Yêu Trủng, lựa chọn đi cùng Sở Mộ ra ngoài lịch lãm.

Trước đó Ly lão nhân không có cách nào xác định Dạ có thể tiến vào cảnh giới Bất Hủ hay không.

Thế nhưng, thực lực Dạ bây giờ không chỉ là chuẩn Bất Hủ, mà còn mạnh mẽ hơn nằm ngoài dự liệu của Ly lão nhân. Ly lão nhân coi như là hài lòng và rất thưởng thức với năng lực của Sở Mộ.

Ánh mắt Ly lão nhân nhìn Dạ một lát, rốt cuộc lại quay sang quan sát Sở Mộ. Hình như hắn nhận ra khí tức Sở Mộ có chỗ đặc thù, mở miệng nói:

"Ngươi thay đổi rồi, khác hẳn lần trước."
Bình Luận (0)
Comment