Sủng Mị

Chương 1692

"Ngươi biết thời đại ngàn năm, sinh vật tối cường không?"

Sở Mộ chợt nhớ ra cái gì đó, tiếp tục dò hỏi.

Vũ Sa chậm rãi quay đầu lại, nàng quả thật khó thể giữ vững bình tĩnh khi đối mặt với tên này. Trên thực tế, trong lòng nàng đã cảm thấy không vui khi bị hắn ép cùng đi tới nam Cấm Vực.

Thế nhưng, Sở Mộ nhắc tới thời đại ngàn năm, ánh mắt Vũ Sa lập tức gợn sóng, mở miệng nói:

"Ngươi biết được từ nơi nào?"

Vũ Sa phát hiện vào lúc này Sở Mộ biết được càng lúc càng nhiều chuyện. Hẳn là có quan hệ tới quãng thời gian hắn ra ngoài lịch lãm.

Ban đầu đại chiến ở Vạn Tượng thành, Vũ Sa đã nói với Sở Mộ thế giới này còn tồn tại rất nhiều thứ thần bí, bởi vì nó rộng lớn vượt xa khả năng tưởng tượng của hắn. Mà bản thân Vũ Sa là người biết rõ nhất nó khổng lồ đến mức nào, ẩn tàng bao nhiêu bí mật kinh thiên động địa.

Nhưng không biết từ khi nào, Sở Mộ đã đứng trên tầng cao nhất trong thế giới nhân loại, biết được rất nhiều sự tình vẫn luôn ẩn núp phía sau màn. Ví dụ như năm đại chủng tộc, Thiên cung, Thiên Giới Bi, thời đại tối cường… đây vốn không phải là khái niệm người bình thường có tư cách được biết.

"Thế nào, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói sao?"

Sở Mộ lại hỏi thêm một câu.

Cho đến lúc này, Sở Mộ vẫn luôn nghi ngờ về thân thế và hành vi của Vũ Sa. Nữ nhân này làm cho người ta có cảm giác giống như nữ hoàng ngồi trên ngai cao, thống trị hết thảy sinh mạng vạn vật ở trên đời. Hơn nữa, hắn không thể hiểu nổi tại sao nàng lại có dã tâm to lớn như thế.

"Ngươi muốn biết chuyện gì?"

Vũ Sa lạnh nhạt hỏi.

"Cường giả mạnh nhất thời đại ngàn năm hiện tại là ai?"

Sở Mộ hỏi.

"Còn chưa có kết quả, nhưng đang có một nhóm người tranh đoạt. Thí dụ như phó tông chủ Thần Tông - Đỗ Hàm, nguyên thủ hải quân Ô Bàn, Đào lão gia chủ hoàng tộc. Những nhân vật cấp lãnh tụ đều mơ tưởng vị trí này, đáng tiếc là bọn họ không đủ tư cách."

Vũ Sa chậm rãi nói.

"Ai mới đủ tư cách?"

Sở Mộ quả thật tò mò điểm này, bởi vì vị trí tối cường của thời đại ngàn năm có ý nghĩa phi phàm, nói là một bước lên trời cũng không sai.

"Vị trí này chưa chắc ra đời ở trong thế giới nhân loại. Huống chi trong mấy lần Vạn Niên Luân Bàn, nhân loại không có một vị cường giả cấp Bất Tử, điều đó có nghĩa là khả năng xuất hiện cường giả mạnh nhất thời đại thuộc nhân loại rất thấp."

Vũ Sa nói.

Vũ Sa giải thích rõ ràng như thế giúp cho Sở Mộ hiểu được nhiều hơn. Lúc trước Ly lão nhân vẫn còn giấu diếm một số chuyện không muốn hắn biết.

"Nếu như ở thời đại cuối cùng này, nhân loại không thể chiếm một danh sách, vậy thì chuyện gì sẽ phát sinh?"

Sở Mộ lại hỏi tiếp.

"Ta không biết!"

Vũ Sa hồi đáp.

"Ngươi lại không biết?"

Sở Mộ tin tưởng Vũ Sa nhất định còn giấu mình rất nhiều bí mật.

Vũ Sa im lặng nhìn sang Sở Mộ, trực tiếp cấp cho hắn một cái liếc mắt khinh thường, lạnh nhạt nói:

"Thời điểm gặp ta trong Đế Thánh thánh vực, khi đó ta mới mười lăm tuổi. Ngươi nghĩ rằng ta có thể biết được bao nhiêu chuyện? Ta cũng như ngươi, rất nhiều chuyện phải từ từ lục lọi mới biết được."

"Thủ đoạn lừa gạt người của ngươi không giống mười lăm tuổi, trổ mã cũng không giống."

Sở Mộ rất là hoài nghi về tuổi thật của Vũ Sa, đúng là một thiếu nữ mười lăm tuổi không thể nào trổ mã tốt như vậy.

Dĩ nhiên, Sở Mộ thật sự không ưa thái độ thanh cao của nữ nhân này, vì thế mới tìm cách trêu chọc một phen.

Vũ Sa quay mặt đi, ngữ khí lạnh lẽo hơn vài phần:

"Có muốn nhìn thử không? Hiện tại có vô số người muốn mà không được."

Vóc người Vũ Sa quả thật hoàn mỹ, toàn thân lồi lõm, đường cong vòng eo, bộ ngực trắng noãn không chê vào đâu được. Bất kỳ nam nhân nào thấy nàng cũng phải có một vài ý nghĩ ‘đặc thù’ ở trong đầu.

Ánh mắt Sở Mộ cố ý đánh giá Vũ Sa từ trên xuống dưới, thấy nàng lộ vẻ quật cường, ngược lại nhếch môi cười:

"Tốt lắm!"

Vũ Sa nhìn thoáng qua Sở Mộ, phát hiện nụ cười của hắn có vẻ dâm tà, trong lòng nhất thời luống cuống.

Tên này muốn làm cái gì?

Hiện tại Vũ Sa đã bị Sở Mộ khống chế, mặc dù thường xuyên bị hắn ném vào không gian Hồn sủng cấm bế, đôi khi cũng phải làm theo lệnh của hắn. Nhưng điểm đáng mừng là tên này trước giờ chưa từng phát sinh ý nghĩ loại kia đối với nàng.

Nếu như tên này thật sự muốn làm chuyện đó, Vũ Sa chỉ có nước cùng hắn đồng quy vu tận, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.

"Ngươi dám đụng tới ta, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây."

Ánh mắt Vũ Sa lộ vẻ hung ác nhìn chằm chằm Sở Mộ.

Ngay từ đầu Sở Mộ đã bỏ ngoài tai lời đe dọa của nàng, làm như không nghe thấy nhìn về phía sơn mạch xa xăm. Bởi vì vị trí này cách lãnh thổ Thứ Nguyên không xa, thế nhưng hắn vẫn chưa thấy Yểm Ma sơn mạch hiện ra trong tầm mắt.

Sở Mộ đã tới nam Cấm Vực rất nhiều lần rồi, mỗi lần bay ngang qua sẽ thấy được một tòa sơn mạch nguy nga tráng lệ đâm thẳng vào trong mây, kéo dài xuyên suốt mấy ngàn dặm.

Nhưng mà, bây giờ nó biến mất rồi.

Yểm Ma sơn mạch trong nam Cấm Vực bỗng nhiên biến mất, Sở Mộ chỉ một vùng đất hỗn loạn khô cằn, thấy được đại địa bị san thành bình địa, hoang vu như sa mạc.

"Tại sao?"

Vũ Sa cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, mở miệng hỏi Sở Mộ.

Sở Mộ chỉ tới vùng đất phía trước mặt, trầm giọng nói:

"Yểm Ma sơn mạch bị san bằng rồi."

Cả tòa sơn mạch này bao gồm vô số ngọn núi khổng lồ xếp thành hàng dài, lấy thực lực hiện tại của Sở Mộ dốc toàn lực cũng chỉ phá hủy trong phạm vi nhất định, rất khó hủy diệt triệt để như thế này.

Sơn mạch biến mất, phía trước mặt hắn chỉ là một vùng sa mạc hoang vu, bãi cát màu xám đen không ngừng bay loạn trong gió. Sương mù nồng đậm bốc thẳng lên trời cao.

Sở Mộ nhớ là nam Yểm Ma thế triều sống trong khu vực trung tâm sơn mạch. Bây giờ cả khu vực bị san thành bình địa, có phải là Yểm Ma thế triều đã bị hủy diệt?

Nội tâm Sở Mộ dần dần rung động, đột ngột tăng tốc bay tới, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc nơi đó đã xảy ra chuyện gì.

Vũ Sa vội vàng đuổi theo phía sau, nàng đã đại khái đoán được nam Cấm Vực xuất hiện một trận tai nạn khủng khiếp. Trên đường đi nàng không ngừng thả ra phấn hoa, dựa vào năng lực đặc thù cảm ứng sự biến hóa từ bốn phương tám hướng.

"Tại sao có thể như vậy, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Sở Mộ phi hành trên cao, dõi mắt nhìn xuống vùng đất bao la rộng lớn nhưng không nhìn thấy một con Yểm Ma nào.

Toàn bộ Yểm Ma thế triều biến mất không còn dấu vết, giống như là bốc hơi ra khỏi nhân gian vậy.

"Sở Mộ, Ám Vương ngửi thấy một cỗ tà khí rất mạnh."

Vũ Sa bay lại gần nói với Sở Mộ.

"Mạnh cỡ nào?"

Sở Mộ quay đầu nhìn thoáng qua Ám Vương, vội vàng hỏi.

"Mạnh hơn nó!"

Vũ Sa nhả ra một câu hời hợt.

Mạnh hơn Ám Vương?

Ám Thương Vương có thể nói là sinh vật tối cường trong nhận thức của Sở Mộ rồi. Lúc trước một mình nó chiến đấu với một đám nhân vật lãnh tụ tại Tranh Minh chủ thành vẫn còn khắc sâu trong tâm trí hắn.

Nhưng mà Ám Thương Vương nhận thấy một cỗ khí tức cường đại hơn nữa?

Sở Mộ không thể tưởng tượng nổi chuyện này, chẳng lẽ là một trong những sinh vật thời đại ngàn năm?

Tại sao nó xuất hiện ở nam Cấm Vực, lại còn hủy diệt Yểm Ma sơn mạch? Chuyện này nghĩ tới đã thấy đáng sợ lắm rồi.

"Chúng ta tiếp tục tìm kiếm hay không?"

Vũ Sa hỏi Sở Mộ.

Thực lực Ám Vương chính là tối cường ở Tân Nguyệt Địa rồi, hai người Sở Mộ và Vũ Sa liên thủ cũng chưa chắc chịu nổi một kích toàn lực của nó. Bây giờ sinh vật mạnh hơn Ám Vương xuất hiện tại lãnh thổ Thứ Nguyên, lỡ may gặp nó nhất định sẽ bị trực tiếp mạt sát.

Chương 1535: Xâm nhập doanh địch. (2)

Vũ Sa cũng không muốn lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Nhưng Sở Mộ rất muốn biết Yểm Ma thế triều bây giờ đi đâu rồi, đã bị diệt tuyệt hay chưa?

Sở Mộ có giao hảo với chủ nhân Yểm Ma thế triều, nếu như chúng nó bị diệt tộc thì mục đích đối phương là gì?

Sở Mộ không có nghiên cứu sâu hơn. Quả thật là lúc này không phải thời điểm tìm hiểu chuyện này, mạo hiểm chọc giận vị ôn thần nào đó chính là đùa với lửa, có khi còn bị giết chết lãng nhách.

"Có thể là Hắc Yểm Ma."

Trên đường trở về, Vũ Sa nhỏ giọng nói với Sở Mộ.

"Ừ, tà khí rất nồng."

Sở Mộ gật đầu đồng ý với quan điểm này.

Trên thế giới này cũng chỉ có Hắc Yểm Ma mới có được tà khí nồng đậm như thế.

Lãnh thổ Thứ Nguyên chính là vùng đất của Yểm Ma. Yểm Ma nhất tộc sinh sống ở đó mấy ngàn năm, văn minh và lịch sử không thua gì thế giới nhân loại.

Sở Mộ không dám xâm nhập vào sâu trong lãnh thổ Thứ Nguyên, nhưng hắn biết phía trong đó truyền tới một cỗ tà khí rất giống với Hắc Yểm Ma.

Chủng tộc Hắc Yểm Ma cấp bậc huyết thống cực cao, thậm chí còn cao hơn U Minh và Hoàng Tuyền. Một khi lãnh thổ Thứ Nguyên xuất hiện Hắc Yểm Ma, nó nhất định muốn thống trị nơi này.

Trong lòng hai người vẫn còn nghi ngờ và kinh hãi, nhưng Sở Mộ quyết định đi tới Đông Cuồng Lâm quan ải.

Không có điều động một chi quân đoàn Yểm Ma tới đây là một tiếc nuối rất lớn, bây giờ Sở Mộ một mực suy nghĩ làm thế nào để cho Ám Thương Vương xuất thủ.

Thực lực Ám Thương Vương mạnh mẽ cỡ nào, sợ rằng cả Tranh Minh chủ thành biết quá rõ ràng rồi. Nếu như nó xuất thủ thì quân đoàn một vạn chúa tể chống đỡ được bao lâu?

Phải biết rằng, ban đầu một vạn thành viên Trừng Phạt điện đã bị Ám Thương Vương tiêu diệt gần phân nửa. Đó chính là tổn thất trầm trọng nhất của Thần Tông trong hàng ngàn năm qua.

"Lực lượng của nó đang cần thời gian khôi phục, nếu ngươi có thể xuất ra một khối hồn tinh Hắc Ám thuộc tính, có lẽ nó sẽ nguyện ý xuất thủ."

Vũ Sa vuốt ve bộ lông mềm mại của Ám Thương Vương, mỉm cười nói.

"Tên này còn không nghe lời hơn cả ngươi."

Sở Mộ buồn bực nắm cổ Ám Thương Vương giơ lên.

Ám Thương Vương vẫn luôn ở trạng thái mệt mỏi, dạo này nó còn tham ngủ hơn cả Mạc Tà, chỉ thích nằm trong ngực Vũ Sa hết ăn rồi ngủ. Sở Mộ nắm nó lên cũng không thèm nhúc nhích, chỉ cấp cho hắn ánh mắt khinh rẻ, bất cần.

Ám Thương Vương coi như là nửa Hồn sủng của hắn rồi, nhưng nó cứng đầu độc nhất vô nhị. Ngoại trừ công tác ăn uống thỏa thích ra, đoạn thời gian còn lại đều chui vào trong ngực Vũ Sa ngủ say.

"Cần cấp bậc thế nào nó mới chịu xuất thủ?"

Sở Mộ hỏi.

"Đoán chừng là một khối hồn tinh trung đẳng Bất Hủ."

Vũ Sa cười nói nhàn nhạt, ánh mắt lộ vẻ trêu đùa nhìn hắn.

"..."

Tiên vật để người ta cường hóa ra Hồn sủng trung đẳng Bất Hủ, tên này lại dùng ăn một bữa cơm, ai nuôi nó cho nổi?

"Nếu ta ném nó vào địa phương ẩn chứa khí tức hắc ám đậm đặc thì sao? Có tính là ăn no không?"

Sở Mộ lại hỏi tiếp.

"Có lẽ được, ngươi tìm được địa phương đó sao?"

Vũ Sa hỏi.

"Ừ, Yểm Ma Thánh vực có một tòa Tà miếu cổ quái. Hẳn là nó sẽ thích!"

Hiện tại đã không có chủ nhân nam Cấm Vực trợ giúp, Sở Mộ tì phải nghĩ hết biện pháp để cho Ám Thương Vương xuất thủ.

Thế lực Thần Tông thiếu chút nữa là bị Vạn Niên Bất Hủ Ám Thương Vương tàn sát sạch sẽ, nếu không phải sợ nó trả thù, sợ rằng bọn họ đã dán bảng truy nã. Sở Mộ không dám để nó tùy tiện xuất hiện bên ngoài, chỉ cần cho nó núp ở xa xa buông thả mấy kỹ năng là tốt rồi. Hẳn là liên quân chinh phạt sẽ bị đả kích thảm trọng, cảnh tượng kia nhất định là cực kỳ tráng quan.

"Nơi này rất gần Đông Cuồng Lâm quan ải, chúng ta tới đó xem một chút!"

Vũ Sa đề nghị.

Hai người bay qua một khu rừng lớn, xuyên qua hàng loạt dãy núi tới phía tây Vân cảnh. Tất cả quân đoàn liên quân trú đóng ở nơi này, toàn bộ khu vực đều bị trạm gác phong kín. Bên phía Tân Nguyệt Địa không có cách nào tiến nhập tìm kiếm tình báo.

Vũ Sa nói rằng “đi xem một chút” hiển nhiên là ám chỉ lẻn vào quân doanh địch nhân.

Sở Mộ nhìn thoáng qua Ám Thương Vương đang ngủ ngáy khe khẽ, trong lòng thầm nghĩ hay là trực tiếp ném tên này vào trong quân doanh đối phương?

Hình như Vũ Sa nhận ra suy nghĩ trong lòng hắn, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười gian trá, nói nhỏ:

"Nói không chừng, có thể được!"

Hai người thay đổi lộ tuyến phi hành, bay thẳng về phía liên quân chinh phạt ở phía tây Vân cảnh.

Còn chưa có tiến vào khu vực đóng quân, nhưng Vũ Sa và Sở Mộ đã phát hiện rất nhiều Hồn sủng sư tạo thành đội ngũ tuần tra, trên trời dưới đất đều có.

Hai người tiếp tục phi hành vào sâu hơn liền thấy được quân đoàn trú đóng trong một thung lũng. Số lượng lều trại đông nghịt một mảnh, bao trùm khu vực hàng ngàn thước vuông.

Tân Nguyệt Địa vốn không nằm trong mắt bọn họ, lấy lực lượng của tám thế lực lớn và vô số phe phái chẳng lẽ còn sợ Tân Nguyệt Địa gây ra sóng gió hay sao?

Sở Mộ và Vũ Sa đợi tới ban đêm mới bay xuyên qua khu vực các thế lực nhỏ đóng quân, tiến vào trung tâm thung lũng dành cho những thế lực lớn.

Sở Mộ đứng trên một gò đất, phía trước mắt là một dãy lều trại ánh đèn sáng rực, nhìn qua không khác gì ở trong thành thị về đêm.

Phía trong cũng có không ít trạm canh gác và đội ngũ quân lính đi lại tuần tra, trên bầu trời là Dực hệ Hồn sủng không ngừng lượn lờ. Thỉnh thoảng còn có một số đội ngũ từ trong bóng đêm hiện ra, sau đó lại đột ngột biến mất tựa như bóng ma.

Cả tòa quân doanh giống như một con Cự long đang ngủ, đến khi thức tỉnh sẽ mang đến cho Tân Nguyệt Địa tai họa ngập đầu.

Thực lực Sở Mộ đã mạnh hơn những nhân vật cấp chưởng môn, nhưng mà bên trong quân doanh cũng có không ít cường giả cấp bậc này. Huống chi, phía dưới bọn họ còn có cả đám thuộc hạ cường hãn khiến cho Sở Mộ không dám vọng động.

Nhìn thấy cảnh tượng quân doanh khổng lồ dưới kia, Sở Mộ thật lâu không có lấy lại tinh thần.

"À, đeo cái này lên!"

Vũ Sa rời đi một lát, sau đó quay lại đưa cho hắn một cái huy chương kỳ lạ.

"Đây là cái gì?"

Sở Mộ lấy làm ngạc nhiên, mở miệng hỏi.

"Có cái này chúng ta có thể trực tiếp đi vào!"

Vũ Sa đeo huy chương trước ngực mình, đồ án trên đó là của Yêu Thú cung.

Lúc nãy Sở Mộ đang suy nghĩ làm thế nào ẩn núp tiến vào quân doanh đề phòng sâm nghiêm, kết quả Vũ Sa đưa cho một cái huy chương làm cho hắn sực tỉnh. Chẳng lẽ thực lực càng lúc càng mạnh, dần dần đầu óc hết chỗ dùng rồi? Nghênh ngang đi vào hiển nhiên là tốt hơn lén lén lút lút tránh né trăm ngàn lần, mặc dù Sở Mộ vô cùng tự tin đối với năng lực của mình.

Vũ Sa thay đổi một bộ y phục bình thường, đầu tóc cũng biến thành màu đen, sau đó khoác thêm một cái áo choàng che một nửa khuôn mặt mình.

Sở Mộ không cần thay đổi làm gì, hắn trước giờ ăn mặc vẫn luôn bình thường. Cả Tranh Minh đại địa cũng không có mấy người nhận ra hắn, khuôn mặt cũng không đẹp trai sáng lạn gì, cứ trực tiếp đi vào là được rồi.

Bên ngoài cùng quân doanh là địa phương dành cho quân đoàn cấp đế hoàng, đây là khu vực rộng lớn nhất với nhân số đông nhất. Chính giữa có một con đường đi thông trung tâm quân doanh, từng dãy từng dãy lều trại sắp xếp vô cùng chỉnh tề.

Sở Mộ và Vũ Sa đi trên con đường này, đôi khi giáp mặt một vài Hồn sủng sư nhàn tản. Phần lớn quân doanh đều mặc trang phục binh lính. Những người mặc y phục bình thường đều có thân phận cao quý, ít nhất cũng là thống soái, hoặc là những cường giả một phương.

Hai người vượt qua mấy đội ngũ tuần tra, khi bọn họ nhìn thấy Sở Mộ và Vũ Sa sẽ dừng lại quan sát. Đến khi nhìn rõ huy chương trên ngực mới hành lễ rồi nhanh chóng rời khỏi.

Thỉnh thoảng còn có một vài Hồn sủng sư xuất chúng, tuổi tác khá trẻ dừng lại đánh giá Vũ Sa hồi lâu, sau đó cả đám cùng ồ lên khen ngợi tướng mạo và vóc dáng của nàng.

Nói thật ra, cho dù nữ nhân này mặc y phục bình thường cũng không thể che hết vẻ đẹp của nàng, thế nào cũng hấp dẫn ánh mắt những người khác phái.

"Nếu như mỗi doanh có một ngàn người, chúng ta đi qua trăm doanh. Hẳn là quân đoàn đế hoàng trên dưới mười vạn."

Vũ Sa nói khẽ với Sở Mộ.

Sở Mộ nhìn tới trước phát hiện chỉ đi được một nửa con đường, chuyện này chứng minh rằng quân đoàn cấp đế hoàng phải vượt qua hai mươi vạn.

"Có người đang đi về phía chúng ta!"

Sở Mộ đột nhiên nhìn thấy một gã Hồn sủng sư phóng thẳng tới chỗ mình, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng.

Người này cưỡi một đầu Huyết Thú toàn thân đỏ thẫm, trên ngực đeo huy chương của thành viên Yêu Thú cung.

"Là thủ hạ của ta, hắn tới dẫn chúng ta tiến vào chính doanh."

Vũ Sa bình thản nói.

Gã Hồn sủng sư kia đi tới trước mặt Vũ Sa, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thoáng qua Sở Mộ. Chốc lát sau mới khom người thi lễ với Vũ Sa.

Gã Hồn sủng sư này cảm thấy kỳ quái, đó là vì tuyệt đại đa số thuộc hạ khi đi với chủ thượng đều chậm hơn nàng nửa bước, lấy đó làm biểu tượng trung thành đối với nàng.

Nhưng hắn nhìn thấy gã nam tử xa lạ này đi song song với chủ thượng, thái độ cũng tùy ý khác thường. Vì thế hắn lưu tâm nhiều hơn một chút.

Phần lớn những hệ phái khác thuộc Yêu Thú cung không tham dự vào trận chiến này. Chỉ có Xà Long phái lòng tham không đáy mới dốc toàn lực gia nhập liên quân, ý đồ chiếm đoạt lãnh thổ và tài nguyên Tân Nguyệt Địa.

"Lần này Xà Long phái xuất động một nửa lực lượng, cho nên địa vị của bọn họ tại Yêu Thú cung đã bị dao động. Nếu như không thể đoạt được lợi ích đủ tốt, chưởng giáo Xà Long phái - Tằng Long nhất định sẽ phải thối vị."

Gã thành viên Yêu Thú cung nói.

Vũ Sa gọi người này là Kim Hòa, là phó chủ Dực phái, thực lực tương đối mạnh.

Chương 1535: Xâm nhập doanh địch. (3)

Kim Hòa bắt đầu tường thuật tình trạng hiện tại trong Xà Long phái.

Vũ Sa biết Sở Mộ không hiểu lắm mới tiếp tục giải thích:

"Xà Long phái vốn không chiếm vị trí vững chắc tại Yêu Thú cung, thực lực cũng không phải là phe phái mạnh nhất. Hơn nữa, vài năm gần đây ta liên tục cho người xâm nhập vào đó, chưởng giáo Tằng Long đã nhận thấy quyền lực của mình không ổn mới bắt đầu tìm trăm phương ngàn kế cướp đoạt tài nguyên. Lần này hắn dẫn theo một nửa lực lượng Xà Long phái tiến công Tân Nguyệt Địa, chỉ cần hắn thất bại, những phái hệ khác trong Yêu Thú cung sẽ không ngừng chèn ép, khi đó người của ta cũng tranh thủ thời cơ thượng vị."

"Nói như vậy, Xà Long phái sẽ bị ngươi khống chế?"

Sở Mộ thật sự kinh ngạc khi nghe thấy điều này.

"Đúng thế! Nếu không, nhân số Xà Long phái tới đây không chỉ có nhiêu đó!"

Vũ Sa nói.

Có thể nắm giữ Xà Long phái trong tay đương nhiên là chuyện tốt.

Nhờ có Kim Hòa dẫn đường, Sở Mộ và Vũ Sa tiến vào quân doanh cấp chúa tể vô cùng dễ dàng.

Quân đoàn cấp chúa tể chiếm cứ diện tích rất lớn, lều trại cũng không xây dựng bình thường. Mà là do Thực vật hệ Hồn sủng sư kiến tạo, phòng ốc rộng rãi, thoáng mát, đãi ngộ khác hẳn với quân đoàn đế hoàng ngay bên cạnh.

Thời điểm đi ngang qua dãy lều trại Xà Long phái, Sở Mộ thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

Đó là một nữ Hồn sủng sư, trên mặt có hai cái xà văn, vóc người đẫy đà, trên người khoác một bộ sườn xám dài quá gối.

Sở Mộ nhớ rằng mấy tên thủ hạ gọi nàng là Xà phu nhân.

"Chuyện gì xảy ra, ta bảo các ngươi lẻn vào địa phương nhỏ như thế cũng làm không được? Đều óc heo cả sao?"

Xà phu nhân mắng chửi ầm lên không hề cố kỵ.

Mấy tên thủ hạ Xà Long phái im lặng cúi đầu, không dám phản bác một câu.

Lúc Sở Mộ và Vũ Sa đi ngang qua, Xà phu nhân cố ý nhìn thoáng qua một vòng. Thế nhưng, ánh mắt của nàng chủ yếu rơi vào người Vũ Sa, thần sắc lộ vẻ khinh thường lộ liễu.

"Đây là một nữ nhân có tâm ghen tỵ rất mạnh."

Sở Mộ lập tức cho ra một kết luận.

Xà phu nhân hoàn toàn không có chú ý tới Sở Mộ, để mặc cho hắn đi qua như cái bóng vô hình.

Sở Mộ vẫn đang suy tư rốt cuộc nên ném Ám Thương Vương tới chỗ nào mới thích hợp. Địa phương Xà Long phái đóng quân tương đối rời rạc, hơn nữa chung quanh cũng không có quân đoàn các thế lực lớn.

"Có chỗ nào nhiều thế lực lớn tập trung không?"

Sở Mộ hỏi Kim Hòa.

Kim Hòa nhìn thoáng qua Vũ Sa, thấy Vũ Sa gật đầu mới mở miệng hồi đáp:

"Doanh trại Mục Thị thế triều và Nguyên Tố tông rất gần nhau!"

"Dẫn chúng ta tới đó!"

Vũ Sa biết Sở Mộ đang muốn làm cái gì, nhanh chóng hạ lệnh phối hợp với hắn.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát sau Sở Mộ nhìn thấy một mảnh lều trại dày đặc, chung quanh còn có rất nhiều Nguyên Tố Hồn sủng nghỉ ngơi.

Ở trong doanh trại này ít nhất cũng có vài ngàn Hồn sủng sư cao cấp, Sở Mộ thấy vậy vô cùng hưng phấn.

Sau khi tiến vào doanh trại Nguyên Tố tông và Mục Thị thế triều, Sở Mộ lại nhìn thấy một người quen.

Nữ nhân này quá mức dễ nhớ rồi, đầu tóc đỏ rực, y phục cũng màu đỏ bó sát người, da thịt trắng trẻo … đi đến đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Chính là phái chủ Hỏa phái - Hỏa phu nhân.

Lúc này Hỏa phu nhân đang đứng trên một tòa tháp canh, phía dưới là từng dãy thành viên Hỏa phái sắp hàng chỉnh tề. Ai nấy mặt mày kính sợ không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái.

Hỏa phu nhân là phái chủ Nguyên Tố tông, có thể nói là một tay che trời, nói một câu cũng khiến cho phong vân biến sắc.

Bên cạnh Hỏa phu nhân còn có một gã nam tử trung niên. Sở Mộ được Vũ Sa nhắc nhở mới biết được đó là Mục Toản của Mục Thị thế triều.

Bề ngoài Mục Toản còn rất trẻ, nhìn qua không khác gì thanh niên đồng lứa. Sở Mộ nhớ là Mục Thị nhất tộc tại Vạn Tượng Cảnh vốn là xuất phát từ chi phái Mục Toản, trên thực tế Tân Nguyệt Địa cũng là lãnh thổ của hắn tách ra, sau đó mới giành độc lập.

Mới đầu Mục Toản không có nghĩ nhiều đối với chuyện Tân Nguyệt Địa giành độc lập. Nhưng sau đó Tân Nguyệt Địa nhanh chóng phát triển khiến cho hắn triệt để đỏ mắt, nói gì cũng phải nhét khối bảo địa này trở lại trong túi.

Có lẽ cuộc họp kết thúc rất đúng lúc. Sở Mộ vốn đang muốn nghe bọn họ muốn nói gì, kết quả Hỏa phu nhân hạ lệnh cho tất cả Hồn sủng sư tản đi, ai về nhà nấy.

Hỏa phu nhân và Mục Toản đợi đám thuộc hạ rời đi hết mới xoay người đi sang hướng khác, vừa đi vừa nói chuyện to nhỏ với nhau.

"Chúng ta đi theo nghe bọn họ nói gì!"

Sở Mộ tò mò không biết có phải là hai người này đang thương lượng bày ra âm mưu quỷ kế gì không.

"Ừ, ngươi chờ ta ở đây!"

Vũ Sa gật đầu đồng ý, rồi quay sang nói với Kim Hòa.

Sở Mộ và Vũ Sa đều có năng lực ẩn giấu khí tức rất tốt, chỉ cần hành động cẩn thận sẽ không bị người ta phát giác.

Hỏa phu nhân và Mục Toản đi tới một căn nhà gỗ, hai người nhanh chóng tiến vào rồi đóng sập cửa lại.

Sở Mộ và Vũ Sa đang muốn đuổi theo thì một đội tuần tra đúng lúc đi ngang qua trước mặt, trong đó có một gã cường giả Bất Hủ nên bọn họ phải dừng lại chờ đợi.

Sở Mộ và Vũ Sa đợi đến khi đội tuần tra rời đi thật xa mới bắt đầu di động.

Chỉ lát sau, bọn họ đã nhích tới gần căn nhà gỗ có Hỏa phu nhân và Mục Toản. Căn nhà khá lớn, hẳn là nơi những nhân vật cao tầng tụ tập thương nghị. Cả hai cố ý thu tốt hơi thở của mình, sau đó chầm chậm tiến tới.

Trong phòng không có kết giới, Sở Mộ và Vũ Sa thuận lợi tiến vào bên trong.

Bên trong căn nhà rất tối, chỉ có ánh nến leo lét, hai người bọn họ lẻn vào từ cửa sổ, đúng lúc có một tấm bình phong ngăn cản tầm mắt.

Trong bình phong đang có hai bóng người nhỏ giọng nói chuyện, Sở Mộ nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.

Cả hai lại nhích tới gần bình phong, Sở Mộ bỗng nhiên cảm giác có chuyện gì đó không đúng, vừa mới thò đầu nhìn ra liền giật mình kinh hãi.

Ánh nến chiếu lên hai thân thể trần như nhộng, gã nam nhân mạnh mẽ di động nửa thân dưới, nữ tử nằm trên mặt bàn không ngừng rên rỉ.

Trường bào tuột xuống quá gối, để lộ ra cặp mông trắng nõn. Gã nam nhân đang ôm lấy bờ eo của nàng, điên cuồng hôn hít.

Sở Mộ thấy vậy cũng ngây ngẩn cả người.

Hiện tại là tình huống gì rồi, hai người này không bàn chiến tranh đại sự, hành quân cơ mật, lại chạy vào phòng chơi cái trò này?

Thân là gia chủ một mạch của Mục Thị thế triều, bên kia là phái chủ Hỏa phái, hội nghị mới vừa kết thúc đã vội vã chạy tới đây mây mưa trăng gió. Chuyện này nói ra cũng không có mấy ai tin tưởng đi?

Thời điểm Sở Mộ đang câm lặng không biết nói gì, Vũ Sa cũng nhô đầu ra nhìn vào phòng. Rất hiển nhiên, nàng cũng không có dự liệu được hai người kia nóng lòng đến trình độ này.

Một màn này vượt quá khả năng chịu đựng của nàng, Vũ Sa cảm giác nhìn chỉ thêm bẩn mắt, lập tức quay mặt đi nơi khác.

Thế nhưng, nàng bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Sở Mộ không có nháy mắt một cái, mà mở lên thật to ngó chừng bên trong phòng. Nàng buồn bực dùng tinh thần âm nói:

"Có gì hay mà nhìn?"

"Rất tốt!"

Trong lòng Sở Mộ đã có một kế hoạch tuyệt hảo, nhưng không ngờ được lời nói của mình có hàm nghĩa khác.

"Một mình ngươi từ từ thưởng thức, ta đi!"

Vũ Sa nghe tiếng thở gấp từ trong truyền ra, cả người cảm thấy không hề thoải mái. Nói xong câu đó, nàng lập tức xoay người định đi.

"Đừng đi!"

Sở Mộ gọi Vũ Sa trở lại.

Trong mắt Vũ Sa nhất thời lộ vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ chuẩn bị mắng cho một trận.

"Cái trò này có gì hay mà xem? Ngươi muốn thì tự mình thưởng thức, còn lôi kéo nàng ở lại làm gì? Chẳng lẽ … đồ vô sỉ, hạ lưu…"

Chương 1535: Xâm nhập doanh địch. (4)

"Hoa phấn của ngươi có hiệu quả tăng cường cảm xúc ân ái không?"

Sở Mộ hỏi.

"Không có!"

Ánh mắt Vũ Sa căm tức liếc sang Sở Mộ. Phấn hoa của nàng thánh khiết cỡ nào chứ?

Làm sao có thể so sánh với thuốc mê hay là xuân dược hạ lưu kia.

"Ngươi dùng phấn hoa làm cho bọn họ rơi vào ảo giác, sau đó ném Ám Thương Vương vào phòng."

Sở Mộ cười lạnh nói.

Vũ Sa vẫn có thể tiếp nhận phương thức này, nhưng nàng vẫn nói thầm một câu:

"Ngươi đủ vô sỉ!"

Ở ngoài kia, Kim Hòa nghe theo mệnh lệnh Vũ Sa, lẳng lặng chờ đợi ngay tại chỗ.

Thật ra hắn cảm thấy rất tò mò, không biết gã nam tử đứng bên cạnh chủ thượng là ai, tại sao chủ thượng có vẻ như nghe theo lời hắn?

Chờ đợi không bao lâu, hai người Sở Mộ âm thầm chạy ra khỏi căn nhà gỗ.

Kim Hòa là người cẩn thận, thoáng cái đã phát hiện tiểu Yêu Hồ trong ngực chủ thượng biến mất tung tích.

"Chúng ta mau rời khỏi nơi này!"

Sở Mộ nói với Kim Hòa.

"Bây giờ rời đi? Không cần phải đến doanh trại những thế lực khác?"

Kim Hòa ngạc nhiên hỏi ngược lại một câu.

"Không cần, đi thôi!"

Khóe miệng Sở Mộ nhếch lên tạo thành một đường cong tà ác.

Sắp sửa có trò hay trình diễn rồi, nhưng hắn phải đứng ở nơi thật xa mới có thể chứng kiến toàn cảnh.

Chỉ mong Hỏa phu nhân và Mục Toản làm gì đó ngu xuẩn chọc giận Ám Thương Vương, có như vậy nó mới xới tung cả doanh trại liên quân lên. Đến lúc đó, Tân Nguyệt Địa cũng không cần phòng thủ nữa rồi, cứ trực tiếp giết thẳng ra ngoài cho nó khí thế.

"Vù vù vù vù vù vù!"

Sở Mộ và Vũ Sa mới vừa nói xong, từ bên trong căn nhà gỗ đột nhiên xuất hiện một trận Tà Phong.

Làn gió ẩn chứa lực lượng hắc ám nồng đậm, tốc độ khuếch tán cực nhanh. Trong thoáng chốc đã dập tắt tất cả ngọn đèn trong doanh trại, cả khu vực thung lũng nhất thời tối thui.

"Á ~~~!"

Đột nhiên, một tiếng nữ nhân thét chói tai từ trong căn nhà gỗ vang lên.

"Ầm!"

Sau đó Tà Phong biến thành cuồng phong thổi nát căn nhà gỗ, một cỗ sát khí rét lạnh nhanh chóng lan truyền ra bốn phía. Từ trong căn nhà xuất hiện một nữ nhân tóc tai bù xù, thân thể nàng giống như diều đứt dây xoay vòng vòng trên không trung bay đi thật xa.

Kim Hòa ngẩng đầu nhìn lên, cặp mắt hắn lập tức trợn trừng kinh ngạc khi nhận ra thân ảnh nữ nhân kia.

Đây không phải là phái chủ Hỏa hệ, Hỏa phu nhân sao?

Ám Phong bùng phát dữ dội, phạm vi ảnh hưởng càng lúc càng rộng. Khu vực chung quanh nơi đóng quân có rất nhiều tướng lãnh, cả đám người vội vàng bay ra khỏi phòng tìm hiểu sự tình.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Là Hồn sủng của ai, nuôi dạy kém thế?"

"Khí tức hắc ám rất nồng, rốt cuộc là người nào có Hồn sủng cường đại cỡ này?"

Trong khi Ám Phong điên cuồng khuếch tán, cả một mảng doanh trại rộng lớn nhất thời vang lên thanh âm huyên náo. Từng đoàn từng đoàn Hồn sủng sư bay lên không trung, dõi mắt nhìn quanh bốn phía.

Bầu trời doanh trại lập tức đông đen như kiến. Thậm chí còn có không ít Dực hệ Hồn sủng cấp Bất Hủ hình thể khổng lồ, hai cánh sải rộng che kín đại địa.

"Là Hỏa phu nhân, Hỏa phu nhân bị công kích."

"Còn có Mục tộc trưởng, hình như Mục tộc trưởng đang bị năng lượng hắc ám thôn phệ. Mọi người mau xuất thủ cứu hắn!"

Một vị trưởng lão Nguyên Tố tông phát hiện tình huống dị thường, vội vàng tụ tập một đám người lao tới giải cứu Mục Toản đang quay cuồng trong cơn bão Ám Phong.

Mục Toản hiện tại cực kỳ chật vật, không có may mắn bị đánh bay đi giống như Hỏa phu nhân. Bản thân hắn phải gấp rút triệu hồi Hồn sủng trong khi đang bị Ám Phong công kích.

Nhưng mà một chuyện đột ngột phát sinh khiến cho Mục Toản hoảng sợ ngây người. Đó là Hồn sủng trung đẳng Bất Hủ của hắn, Thánh quang Giác thú lại bị một con tiểu hồ ly vung trảo xé thành hai mảnh.

Trung đẳng cấp Bất Hủ đã là sinh vật đỉnh phong trong thế giới nhân loại rồi. Mục Toản xưa nay dựa vào Thánh quang Giác thú thống trị một mạch Mục Thị thế triều và vô số biên cương, lãnh thổ.

Thế mà Thánh quang Giác thú lại bị một chiêu xé nát. Mục Toản cảm giác giống như gặp ác mộng, đưa tay dụi mắt không dám tin vào một màn vừa mới xảy ra.

Thế nhưng, Ám Phong dữ dội ập tới làm cho Mục Toản đau đớn, da thịt nhức nhối. Hắn lập tức ý thức được đây không phải là mộng cảnh, bởi vì bản thân hắn đang bị tử vong uy hiếp.

Chỉ có điều hắn đang lọt vào vòng xoáy hắc ám mạnh mẽ, giống như một cái lá cây nhỏ nhoi mất đi năng lực chống đỡ.

Cũng may lão Hồn sủng sư kia triệu tập một đám cường giả Bất Hủ kịp thời chạy tới giải cứu Mục Toản ra khỏi vòng xoáy tử vong.

Lúc Mục Toản được cứu ra vẫn còn ở trạng thái thân thể trần truồng, da thịt toàn thân rửa nát như là cương thi, xương cốt không biết vỡ vụn bao nhiêu cái. Bất kỳ người nào nhìn vào cũng biết hắn chỉ còn lại nửa cái mạng.

Thực lực Mục Toản vốn là mạnh nhất trong những nhân vật cấp chưởng môn, đảm đương chức vị thống soái một quân đoàn. Không ngờ một đại nhân vật lại bị đánh thê thảm cỡ này.

"Rốt cuộc đó là quái vật gì?"

"Hắc Ám phong bạo vẫn đang mở rộng, mọi người tận lực thối lui càng xa càng tốt!"

Lão Hồn sủng sư hô lớn.

Bất kể là cường giả Bất Hủ hay là sư cấp chúa tể, một khi đối mặt với làn gió đen kinh khủng chắc chắn tử vong trong nháy mắt. Không thấy chủ sủng trung đẳng Bất Hủ của Mục Toản bị giết ngay lập tức sao?

Vì thế đám người vội vàng lùi lại phía sau, cảnh tượng chẳng khác gì một cơn hồng thủy đột nhiên xuất hiện dọa cho cả quân đoàn nhân loại liều mạng chạy trốn. Nói thật ra bọn họ không chạy cũng không được, bởi vì mỗi người chỉ có một cái mạng mà thôi. Hiện tại không phải là lúc sính cường giữ thể diện.

"Vù vù vù!"

Hắc Ám phong bạo tiếp tục lan tràn ra bốn phương tám hướng, chốc lát sau đã thôn phệ thêm mấy trăm gã Hồn sủng sư cấp chúa tể.

Thậm chí rất nhiều người tận mắt nhìn thấy một vài cường giả Bất Hủ cũng bị Ám Phong cuốn vào. Kết quả cuối cùng là biến thành tro bụi tung bay trong gió, không khác gì những thành viên cấp chúa tể.

Sở Mộ, Vũ Sa và Kim Hòa đã rút lui từ sớm, thời điểm Ám Vương nổi điên phát động tấn công vốn không phân biệt địch ta. Nếu như bọn họ bị cuốn vào đoán chừng cũng không có kết quả tốt.

Kim Hòa đi theo Sở Mộ và Vũ Sa, nhìn thấy phong bạo phía sau nhanh chóng tiến tới gần cũng sợ run từng đợt. Bởi vì hắn chứng kiến vô số nhân loại và Hồn sủng cấp chúa tể bị nghiền nát như một đám kiến hôi, nội tâm hắn đang quay cuồng kịch liệt.

Từ khi nào cường giả Bất Hủ và chúa tể trở nên yếu ớt như vậy rồi?

"Ngao … ô ô ô …!"

Thất Tội Hồ Ám Vương đứng ngạo nghễ bên trong Hắc Ám phong bạo. Nó tức giận gào thét chấn cho mọi người đinh tai nhức óc, trời đất dần dần tối mịt giống như là tử thần hàng lâm.

Lúc ban đầu Ám Thương Vương xuất hiện tại Tranh Minh chủ thành đã khống chế lực lượng hắc ám thống trị hết thảy. Một mình nó chiến đấu với đội ngũ cường giả cấp lãnh tụ vẫn chiếm lấy ưu thế, cho nên hình tượng Vạn Niên Bất Hủ Ám Thương Vương đã in sâu trong lòng tất cả mọi người có mặt vào thời điểm đó. Không ai có thể quên được cảnh tượng đầu Ám Hồ kia phá hủy Thần Sơn, tiêu diệt vô số cường giả Thần Tông.

Hôm nay, hung thần hắc ám đáng sợ lại xuất hiện một lần nữa, lại còn ở trung tâm quân doanh liên minh chinh phạt.

Không ai biết nó xuất hiện bằng cách nào, cũng không ai biết tại sao nó tức giận. Lúc này trong đầu mọi người chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là tránh xa cái con hung thần này càng xa càng tốt.

Phía nam doanh trại, khu vực đóng quân của Huyền Môn tiên tông. Môn chủ Cổ Tín Thủy và thủ tịch đệ tử Lữ Phong Nam dẫn theo một gã nam tử bay lên bầu trời.

"Xảy ra chuyện gì?"

Cổ Tín Thủy khẽ nhíu mày, buông thả hồn niệm dò xét khu vực đóng quân của Nguyên Tố tông và Mục Thị thế triều.
Bình Luận (0)
Comment