Sủng Mị

Chương 197

Cổ Lạc lập tức gật đầu, dẫn hai vị gia thần bước nhanh về phía Sở Mộ mới vừa hoàn thành thủ tục giao dịch.

"Chuyện gì?" Sở Mộ trợn mắt nhìn lại, không hiểu tại sao ba tên này ngăn trở mình.

"Ngươi từ đâu chạy tới mà không hiểu quy củ như vậy hả? Cả gan cướp đoạt đồ của công chúa, không biết chữ chết viết như thế nào sao?" Cổ Lạc hừ lạnh một tiếng.

Vừa nghe nhắc tới công chúa, ánh mắt Sở Mộ lập tức nhìn vào trong đại sảnh, quả nhiên phát hiện cách đó không xa có một nữ tử cao quý đi giữa đám hộ vệ và thị nữ, đang chậm rãi đi ra ngoài trụ sở giao dịch.

Vừa nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa, Sở Mộ kịp thời phản ứng hiểu ra, biết mình mua được cấp sáu toàn thể hồn trang không phải vì mình vận khí tốt, mà là do sự hiện diện của Cẩn Nhu công chúa trong buổi đấu giá.

"Công chúa, cái tên thanh niên áo đen kia hình như là tranh đoạt vật phẩm với ngài?" Cẩm Quỳ chú ý tới Sở Mộ đứng ở gần đại sảnh.

"Ừ!" Cẩn Nhu công chúa chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không thèm liếc Sở Mộ một cái. Thân là công chúa địa vị cao quý, nàng không cần thiết đặt chuyện nhỏ thế này ở trong lòng.

"Công chúa yên tâm, chúng ta sẽ giáo huấn tên này một trận." Cổ Thanh nhanh chóng vỗ ngực bảo đảm.

Cẩn Nhu công chúa nhìn thoáng qua Cổ Thanh, tựa hồ cảm thấy Cổ Thanh nịnh nọt kiểu này quá kém cỏi rồi, sau đó nàng nhìn thoáng qua Cổ Lạc đã tới gây sự ở bên kia, nhàn nhạt nói: "Công bình đấu giá mà thôi, gây sự với người ta là không tốt, nếu không cần thiết thì bỏ qua đi."

"Công chúa đúng là tâm địa nhân hậu mà." Cổ Thanh lập tức lên tiếng ca ngợi, nhưng cũng không gọi Cổ Lạc trở về, chỉ cung kính đưa Cẩn Nhu công chúa rời khỏi trụ sở giao dịch.

Đi ra khỏi trụ sở giao dịch, một chiếc xe ngựa màu vàng hoa lệ đã đợi sẵn ở bên ngoài đại sảnh. Trên đường phố không ít người đứng ở xa xa hâm mộ nghị luận ồn ào.

Trong lúc Cẩn Nhu công chúa che mặt đi ra, đám người ở chung quanh lập tức thổn thức không dứt.

"Công chúa, cái tên lúc nãy hình như là quen mắt, có mấy phần tương tự với gã hộ vệ mới của ngài đó." Khi đỡ công chúa vào trong xe ngựa, thị nữ Cẩm Quỳ thấp giọng nói.

"À?" Cẩn Nhu công chúa nghe thế liền nhíu mày suy nghĩ.

"Ầm!"

Bỗng nhiên từ trong đại sảnh truyền ra thanh âm đánh nhau, xen lẫn trong đó là tiếng kêu kinh hoảng của những người bình thường.

Cẩn Nhu công chúa đẩy cửa rèm ra, dõi mắt nhìn vào cánh cửa trụ sở giao dịch, cực kỳ đúng lúc nhìn thấy một người nam tử tràn đầy hàn khí chậm rãi bước ra. Ở bên cạnh hắn là một con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ oai phong, tà mị.

"Đáng giận, giết tên khốn kiếp đó cho ta." Ở trong đại sảnh, Cổ Lạc tức giận gầm thét.

Ngay sau đó lập tức lóe lên quang mang triệu hoán đủ loại màu sắc, hàng loạt Hồn sủng xuất hiện đua nhau kêu lên hỗn loạn.

Sở Mộ không thèm để ý phía sau, vô cùng trấn định đi tới cỗ xe ngựa của Cẩn Nhu công chúa.

Tám tên thị vệ thấy Sở Mộ tiếp cận, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt mục tiêu, chỉ cần Sở Mộ còn dám đi về phía trước mấy bước, bọn họ sẽ trực tiếp phát động công kích.

"Lùi xuống." Cẩn Nhu công chúa hiển nhiên là nhận ra Sở Mộ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên nở nụ cười nhợt nhạt.

Cẩn Nhu công chúa cười là vì tính cách kiệt ngạo bất thuần của Sở Mộ.

Nếu như là người khác, sau khi tiến vào Cổ thành khẳng định sẽ trước tiên đến phủ thành chủ báo cáo với nàng, vì sợ trì hoãn thời gian sẽ bị trách tội.

Mà cái tên Sở Mộ này đến Cổ thành không có lập tức đến phủ thành chủ, ngược lại chạy đến trụ sở đấu giá ngang nhiên ra giá cạnh tranh. Thú vị nhất chính là đúng lúc gặp nàng, còn giá thấp mua được toàn thể tiến công hồn trang cấp sáu, chiếm một đại tiện nghi từ tay Cổ Thanh. Chuyện này đúng là quá buồn cười rồi.

Cẩn Nhu công chúa nở nụ cười nhưng khuôn mặt Cổ Thanh lại đen thui, còn có Cổ Lạc và hai tên gia thần mơ hồ chưa hiểu xảy ra chuyện gì.

"Dám quấy nhiễu công chúa, tội đáng chết." Cổ Thanh cũng không có chú ý tới Cẩn Nhu công chúa đã bảo "lùi xuống", bắt đầu niệm chú ngữ hồn ước dự định triệu hoán Hồn sủng.

"Cổ Thanh thành chủ, bình tĩnh chớ nóng giận, vị này là cận thân hộ vệ của công chúa, Sở Mộ Yểm thiếu." Thị nữ Cẩm Quỳ lập tức lên tiếng khuyên giải Cổ Thanh.

Cổ Thanh sắp hoàn thành chú ngữ chợt nghe thấy Cẩm Quỳ nói như thế liền dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào thanh niên áo đen.

"Người này là cận thân hộ vệ của công chúa, Sở Mộ?" Cổ Thanh hỏi.

"Ừ!" Cẩn Nhu công chúa chỉ nhẹ nhàng gật đầu xác nhận rồi buông rèm xuống, không nói thêm gì nữa.

"Tù đảo vương giả Sở Mộ, cái tên cách đây không lâu đánh bại La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm?"

Tuy thanh âm Cẩm Quỳ không lớn, nhưng mà những người chung quanh đã nghe rõ ràng, thế là ánh mắt tất cả mọi người gần đó đồng loạt rơi vào người Sở Mộ.

Chuyện ở Cương La thành đã qua gần một tháng, những lãnh thổ lân cận cũng đã nghe tin tức cụ thể về trận chiến này, dân tâm ảnh hưởng sâu rộng. Tuyệt đại đa số người đều biết đến cái tên Tù đảo vương giả Sở Mộ, vì thế vừa nghe đến tên này, rất nhiều người đều lộ vẻ kinh ngạc, muốn nhìn xem vị Sở Yểm thiếu danh tiếng lan truyền khắp chốn này có gì đặc thù không.

"Sở... tiểu tử này đúng là Sở Mộ?" Cổ Lạc từ trong đại sảnh đi ra, vẻ mặt đờ đẫn không dám tin tưởng. Hai tên gia thần mặt xám mày tàn, mới vừa rồi còn rống to đòi giết Sở Mộ nữa chứ? Bây giờ thì chuyện vui to lắm rồi.

Không thể không nói gần đây danh tiếng Sở Mộ đúng là vang dội trong những địa vực xung quanh. Cổ Lạc tuy cũng nằm trong hàng thanh niên cao thủ, nhưng mà so sánh với cao thủ đứng đầu vẫn có khoảng cách nhất định. Hơn nữa tin đồn hình như thường xuyên nhắc tới cái tên Tù đảo vương giả Sở Mộ là một tên sát nhân cuồng. Hiện tại có cho tiền Cổ Lạc cũng không dám tùy tùy tiện tiện xuất thủ.

"Sở hộ vệ, thấy công chúa vì sao còn không hành lễ?" Thị nữ Cẩm Quỳ nhìn thoáng qua Sở Mộ, cũng âm thầm tức giận, cái tên Sở Mộ này đúng là không hiểu quy củ, vào thành không chịu báo cáo công chúa còn không nói, gặp mặt công chúa còn quên luôn hành lễ.

Sở Mộ bây giờ đã không cần quỳ xuống hành lễ, chỉ tùy tiện hạ thấp đầu, giơ tay lên ngực hô "bái kiến công chúa" là xong rồi.

"Hồi phủ đi!" Cẩn Nhu công chúa trực tiếp ra lệnh.

Sở Mộ triệu hồi ra Dạ Lôi Mộng Thú rồi nhảy lên trên lưng, đi theo bên cạnh xe ngựa công chúa căn bản không thèm để ý Cổ Lạc nửa con mắt.

Cổ Thanh và Cổ Lạc và một đám gia thần sửng sốt hồi lâu, lúc này mới hấp tấp đi theo phía sau xe ngựa công chúa, trong lòng không hiểu ra sao, rồi lại âm thầm sợ hãi.

Trở về trong phủ thành chủ, Cổ Thanh và Cổ Lạc mới biết được sự kiện hài hước kia. Dĩ nhiên Cổ Thanh nhất định là phải thầm hận rồi, cái toàn thể tiến công hồn trang này rõ ràng là công chúa muốn mua, kết quả lại tiện nghi cho Sở Mộ, hết lần này tới lần khác hắn lại không thể làm cho Sở Mộ nhả ra.

Tù đảo vương giả Sở Mộ xuất hiện ở trong Cổ thành liền dẫn tới oanh động không nhỏ, nhất là Sở Mộ lại còn là cận thân hộ vệ của Cẩn Nhu công chúa.

Cẩn Nhu công chúa thân phận cao quý, mặc dù rất nhiều người hâm mộ nhưng chỉ thấy được tấm khăn che mặt. Chỉ có điều mọi người đều có thể khẳng định Cẩn Nhu công chúa là một mỹ nhân tuyệt sắc, vì thế thanh niên tuấn kiệt sinh lòng ái mộ không dứt. Vô số người tha thiết ước mơ được tiếp cận vị công chúa xinh đẹp và cao quý này.

Sở Mộ gần đây bộc lộ tài năng sáng chói, cộng thêm thân phận cận thân hộ vệ lại càng khiến người ghen tỵ, chỉ nhiêu đó thôi đã tạo ra một đám thanh niên cao thủ ở Cổ thành vọng động khiêu chiến rồi.

Đối với lĩnh vực Hồn sủng sư xem việc quyết chiến là thịnh hành, vậy thì đánh bại Sở Mộ sẽ có thể gia tăng danh khí cho mình, đồng thời còn có thể được công chúa chú ý, Mỗi gã thanh niên cường giả tâm cao khí ngạo lập tức ôm tâm tư tìm cách khiêu chiến Sở Mộ để thỏa mãn lòng hư vinh.

Đương nhiên là đa số chỉ có tâm mà thôi, chưa chắc có người dám chính thức khiêu chiến Sở Mộ. Ít nhất mấy tên tự nhận là không bằng La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm người chỉ có thể nói dối trá khinh thường mấy câu, nhưng không dám chân chính phát thư khiêu chiến. Còn một số người cảm thấy có lực đánh một trận sẽ phải bận tâm đến mặt mũi Cẩn Nhu công chúa, có thể mạo phạm đến nàng hay không. Cuối cùng chỉ còn lại thanh niên cao thủ đứng đầu của Cổ gia là có tư cách này, chỉ chờ đợi một thời cơ tốt để chính thức khiêu chiến mà thôi.

Vào ban đêm, sương lạnh rơi xuống, bên trong đình viện Cổ gia, ba thị nữ chia ra đứng ở một góc, thiếp thân thị nữ Cẩm Quỳ đứng ở bên cạnh công chúa.

Ở ngoài đình viện là tám tên thị vệ y phục màu đen, giữ vững tư thế thẳng người không hề nhúc nhích, y như là bức tượng đá không có tính mạng vậy.

Sở Mộ là cận thân hộ vệ không cần thiết đứng ở ngoài đình hứng gió ngậm sương như thế, mà hắn đang nhàm chán tựa vào bàn đá ở gần công chúa, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống hồ nước trong hoa viên.

Cẩn Nhu công chúa vẫn luôn mang khăn che mặt, Sở Mộ rất có hảo cảm đối với vị công chúa này, nhưng cũng không thể luôn ngó chừng vào tấm khăn che mặt rồi ảo tưởng nhìn thấy tuyệt mỹ dung nhan phía dưới kia.

Có lẽ Cẩn Nhu công chúa có hứng thú với trạng thái một mình một người trầm tư, nhất là có thể nhìn thấy nước chảy linh động. Lúc này vẻ hai mắt long lanh của nàng đang nhìn vào hồ nước, không khí cực kỳ tĩnh lặng.

"Sở Mộ, ngươi bị mất một hồn là chuyện thế nào?" Rốt cuộc một thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ phá vỡ khoảng không yên lặng.

"Sở Mộ, công chúa đang hỏi ngươi đó." Cẩm Quỳ lập tức đề cao giọng lên, nói lớn vào tai Sở Mộ.

Sở Mộ thở dài một hơi lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua thị nữ Cẩm Quỳ đang thở phì phò và bộ ngực trắng nõn khẽ đung đưa kia, sau đó lại nhìn qua Cẩn Nhu công chúa, chậm rãi nói: "Ký kết hồn ước với chủng tộc đẳng cấp quá cao, dẫn tới Hồn sủng trốn tránh."

"Nói nhảm!" Cẩm Quỳ lập tức trừng mắt đe dọa.

Cẩn Nhu công chúa khoát tay áo ý bảo Cẩm Quỳ im lặng.

Bộ dạng Cẩm Quỳ muốn nói lại thôi, trợn mắt lên thật to nhìn chằm chằm Sở Mộ, cảnh cáo Sở Mộ đừng có giả bộ lãnh khốc vô tình rồi trả lời qua loa với công chúa.

Sở Mộ đúng là không quan tâm Cẩn Nhu công chúa nhiều lắm, chỉ là không muốn nói mà thôi.

Hơn nữa chuyện như vậy cũng không có gì hay để nói.

Cẩn Nhu công chúa cũng không hỏi Sở Mộ quá kỹ, quay đầu nhìn qua Cẩm Quỳ bảo nàng nói cho Sở Mộ một chuyện.

Cẩm Quỳ gật đầu hiểu ý, lúc này mới dùng giọng nói cao ngạo ban xuống:

"Công chúa chuyến này muốn đi Thiên Hạ thành, trên đường tổng cộng sẽ có sáu thanh niên đi cùng chúng ta. Sáu người này là do công chúa hoặc Hạ tiên sinh bồi dưỡng lên hàng cao thủ đứng đầu, đồng thời cũng là cận thân hộ vệ của công chúa. Trước khi đến Thiên Hạ thành, ở mỗi địa vực công chúa sẽ lưu lại một thời gian để các ngươi chiến đấu với thanh niên cao thủ nơi đó. Coi là công chúa tiến hành khảo nghiệm thực lực các ngươi. Cuối cùng khi tới Thiên Hạ thành, công chúa sẽ lựa chọn một người ưu tú nhất trong số các ngươi làm thành viên đề cử tham gia Thiên Hạ Quyết."

Nghe Phong Quỳ nói xong câu này, Sở Mộ cũng cảm thấy mấy phần hứng thú.

Sở Mộ không hiểu chuyện Thiên Hạ Quyết nhiều lắm, chỉ nghe nói đây là cuộc chiến dành cho tầng lớp thanh niên quyền uy nhất. Cương La thành tiến cử chính là chọn lựa cao thủ đưa đến La Vực thành tiếp tục sàng lọc, mục tiêu cuối cùng chính là vì tham gia Thiên Hạ Quyết.

Sở Mộ chỉ biết nhiêu đó về Thiên Hạ Quyết, dù sao hắn phần lớn thời gian chỉ sống trong Cương La thành, không thể nào lý giải rõ ràng thế giới bên ngoài.

Sở Mộ nhìn vào Cẩn Nhu công chúa, coi như là hiểu ý định đi lịch lãm khắp nơi của nàng rồi. Vừa đại biểu Yểm Ma cung giao tiếp đại nhân vật khắp nơi, đồng thời cũng bồi dưỡng cao thủ cho Thiên Hạ Quyết. Sau đó cố gắng giành lấy Thiên Hạ vinh quang.

"Có nghi vấn gì không?" Cẩn Nhu công chúa nhận ra ánh mắt Sở Mộ khác lạ, nhàn nhạt hỏi. Đọc Truyện Online Tại

"Lộ trình có đi qua Cổ Vực không?" Sở Mộ hỏi.

Công chúa an bài như thế thì Sở Mộ cũng không thể ý kiến, dù sao bây giờ thân hắn vẫn thuộc về Yểm Ma cung nên phải nghe theo Yểm Ma cung an bài. Về phần công chúa dự định thi tuyển thế nào không hề liên quan tới Sở Mộ, chỉ cần có tin tức về cha mình và tìm được một cơ hội thích hợp, Sở Mộ sẽ quyết đoán rời khỏi.

"Ngươi có chuyện gì?" Cẩn Nhu công chúa hỏi.

"Tìm người." Sở Mộ hồi đáp.

"Nếu ngươi có tự tin thắng được thanh niên cao thủ của Đại Sở thế gia thì lưu lại Cổ Vực vài ngày cũng được." Cẩn Nhu công chúa nói.

Sở Mộ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sở gia ở Cương La thành chính là một nhánh nhỏ của Cổ Vực Đại Sở thế gia. Lúc còn nhỏ Sở Mộ thường xuyên nghe thành viên Sở gia nói đến Đại Sở thế gia cường đại như thế nào. Dĩ nhiên, để cho Sở Mộ nhỡ rõ nhất là cha mình cũng xuất thân từ Đại Sở thế gia, đã từng hạ lời thề không tiến vào Cổ Vực nửa bước.

Muốn biết được nguyên nhân trong đó, hắn phải đích thân đi đến Đại Sở thế gia tìm hiểu.

"Bữa tối hôm nay, con thứ thành chủ là Cổ Phong tỏ ý muốn đánh một trận với ngươi, chuẩn bị ngày mai ứng chiến đi." Cẩn Nhu công chúa nói.

"Ừ." Sở Mộ gật đầu.

Cẩn Nhu công chúa không nói gì thêm, cặp mắt u buồn lại nhìn xuống hồ nước, tiến vào trạng thái trầm tư như cũ.

Sở Mộ cũng khôi phục tư thế tựa lưng vào tường, nếu công chúa không có rời khỏi, hắn vẫn phải ngồi ở đây, phụng bồi nàng ngớ ngẩn giết thời gian cho vui.

Không biết đã qua bao lâu, từ một nơi cách đó không xa truyền đến thanh âm một gã thị vệ.

"Con thứ thành chủ, Cổ Phong cầu kiến."

Công chúa đang suy nghĩ liền bị cắt đứt, chỉ biếng nhác gật đầu nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ.

Sở Mộ đưa mắt nhìn lại liền thấy một thanh niên kiểu tóc phiêu dật, y phục đẹp đẽ, vừa đi vào vừa nhìn láo liên y như khẩn cấp muốn gặp công chúa lắm rồi.

Công chúa đã gật đầu nên thị vệ hiển nhiên cho đi, Cổ Phong rõ ràng là vội vàng muốn thấy công chúa, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh như thường. Từ lúc bước lên bậc thang đình viện, hai tay vẫn cầm một cái hộp tinh xảo, hẳn là muốn dâng lên.

"Tham kiến công chúa." Cổ Phong nửa quỳ thi lễ.

"Đứng lên đi." Cẩn Nhu công chúa vẫn không quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời.

Cổ Phong thấy mình không thể làm cho công chúa hứng thú, trên mặt rõ ràng là hơi mất mác, nhưng vẫn nở nụ cười trấn định, dùng chất giọng ôn nhã nói: "Đây là bánh mứt hoa quả do Cổ Phong tự mình bảo đầu bếp làm, mời công chúa thưởng thức."

"Để xuống đi." Cẩm Quỳ liếc sang một cái liền biết công chúa không muốn nói chuyện, lập tức nhẹ nhàng nói một câu.

Vẻ mặt Cổ Phong cứng đờ, rõ ràng là có chút lúng túng, dù sao đến tận bây giờ công chúa vẫn không hề nhìn hắn lần nào.

"Công chúa, lúc trước Cổ Phong nhắc tới sự kiện kia, không biết công chúa nghĩ như thế nào?" Cổ Phong hiển nhiên không thể rời khỏi vô ích như thế, lập tức nhìn thoáng qua Sở Mộ lạnh lùng ngồi bên cạnh, cố gắng tìm chuyện để hỏi.

"Sở Yểm thiếu đã đồng ý, các ngươi có thể chuẩn bị." Cẩm Quỳ hồi đáp.

"Như thế rất tốt, nhưng mấy con Hồn sủng của Cổ Phong dã tính rất khó thuần phục. Nếu như lỡ tay thương tổn Sở hộ vệ, hi vọng công chúa có thể thông cảm." Cổ Phong giả bộ thăm dò. Trên đời này chỉ có đủ thực lực mới có thể làm cho người khác chú ý, Cổ Phong nói lời này hiển nhiên là muốn biểu lộ sự tự tin của mình, cho dù đối thủ là Tù đảo vương giả danh tiếng đại chấn.

"Không sao cả, đừng mất mạng là được." Cẩn Nhu công chúa vẫn nhàn nhạt trả lời.

Cổ Phong há miệng định nói điều gì, nhưng khi nhìn thấy thái độ công chúa lạnh nhạt như nước trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì cho tốt. Cứ thế đứng ở nơi đó thật lâu cũng nghĩ không ra chuyện gì hay ho, cuối cùng đành phải oan uổng cáo lui. Dĩ nhiên trước khi rời khỏi, Cổ Phong cũng không quên lưu lại cho Sở Mộ ánh mắt khiêu khích.
Bình Luận (0)
Comment