Sủng Mị

Chương 217

Chỉ cần Sở Mộ hoàn thành giải trừ hồn ước với Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ, Hạ Nghiễm Hàn sẽ lập tức giải quyết không chút lưu tình.

Hạ Nghiễm Hàn lần này chuẩn bị vô cùng đầy đủ, hồn ước của hắn đã kín rồi. Muốn có thêm một không gian Hồn sủng phải tăng lên hai niệm, lấy cấp bậc bây giờ của Hạ Nghiễm Hàn rất khó làm được chuyện này trong thời gian ngắn.

Cho nên lần này hắn quyết tâm đổ máu, dùng một đống tiền mua Dũ Hồn dược tề đem theo bên người, chỉ cần tìm thấy Sở Mộ và Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ. Hắn sẽ quyết đoán giải trừ hồn ước với Sí Lăng Hổ, sau đó sử dụng Dũ Hồn dược tề cực kỳ quý giá lập tức khôi phục hồn ước. Cuối cùng là trực tiếp ký kết hồn ước với Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ.

Hồn sủng liên tục dị biến giá trị liên thành, chỉ cần nhận được và bồi dưỡng vài năm là trở thành bá chủ một phương. Không cần nói đến Yểm Ma cung, cho dù là dõi mắt nhìn khắp đại lục cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của Hạ Nghiễm Hàn.

Ngay thời điểm này, con Hồn sủng cực hiếm, có thể nói là duy nhất trên đời sắp rơi vào trong tay mình. Trong lòng Hạ Nghiễm Hàn mừng rỡ như điên, nụ cười trên mặt chưa bao giờ sung sướng như thế.

"Hồn ước thứ tư, giải trừ." Sở Mộ lại niệm chú ngữ một lần nữa, thanh âm lạnh như băng biến thành mệnh lệnh không thể kháng cự.

"Ô…" Thân thể Mạc Tà đã bị giam cầm, chỉ có thể cắn răng chống cự tinh thần áp chế từ Sở Mộ.

"Nếu tiếp tục đề kháng ta sẽ giết hắn." Hạ Nghiễm Hàn lạnh lùng nói với Mạc Tà đang ương ngạnh chống đối.

Hạ Nghiễm Hàn dùng hồn niệm mệnh lệnh cho Thiên Quỷ Đằng đưa rễ cây sắc bén nhắm ngay cổ Sở Mộ, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, rễ cây sẽ trực tiếp xỏ xuyên qua ngay lập tức.

"Ô …"

Mạc Tà thấy thế liền khẩn trương tột độ.

"Không được chống lại." Hạ Nghiễm Hàn lạnh lùng nói với Mạc Tà.

"Ô ô!" Mạc Tà nhìn vào Hạ Nghiễm Hàn cực kỳ tức giận, hỏa diễm trên người đột nhiên bùng lên dữ dội.

"Hồn ước thứ tư, giải trừ." Sở Mộ lại niệm chú ngữ một lần nữa, ánh mắt mắt dại ra đờ đẫn nhìn vào Mạc Tà. Cho đến hiện tại hắn vẫn xem Mạc Tà trở thành trốn tránh Hồn sủng đáng hận kia, dứt khoát niệm lên chú ngữ giải trừ hồn ước.

"Ô!" Hỏa diễm trên người Mạc Tà dần dần tắt ngấm, bởi vì nó biết lần này tiếp tục đề kháng Sở Mộ nhất định sẽ bị giết chết.

Ánh mắt Mạc Tà đau thương vô tận, hai hàng lệ trong suốt từ Mạc Tà trên gò má chảy xuống, dưới ánh trắng bàng bạc chạm vào cánh hoa mỏng manh dưới đất, vỡ tan trong thoáng chốc.

Tinh thần dao động mãnh liệt lại truyền đến, lần này Mạc Tà không có ý niệm đề kháng, dù muốn hoàn cảnh cũng không cho phép.

Hồn ước giải trừ và hồn ước ký kết có vài phần cưỡng chế thiên về nhân loại, nếu như Hồn sủng không đề kháng thì chú ngữ hồn ước sẽ lập tức hoàn thành.

Song phương hình thành quan hệ hiống như là tâm mạch tương liên, tùy thời đều có máu huyết di chuyển qua lại. Một khi tâm mạch đứt gãy giống như mất đi một phần tính mạng, mặc dù sẽ không mang đến quá nhiều thống khổ, nhưng mà cảm giác mất mác vẫn làm cho linh hồn hai bên bỗng nhiên trống rỗng.

"Ô ô ô ô!"

Mạc Tà ngẩng đầu lên tru dài buồn bã, thanh âm thê lương trải khắp không gian u tối. Đọc Truyện Online Tại

Một khi hồn ước giải trừ hoàn thành, linh hồn Sở Mộ lập tức bị thương, cảm giác bị thương này sẽ làm cho Sở Mộ thức tỉnh.

Biển hoa xanh lam dần dần biến mất, trong mắt hắn là màn đêm tăm tối, rừng rậm dày đặc im lìm đáng sợ. Đóa hoa mỹ lệ kia cũng chầm chậm biến mất, theo vào đó là Thiên Đằng hung ác.

Hình ảnh thiếu nữ đẹp như tiên bắt đầu tan rã, hiện ra ở trước mặt Sở Mộ không phải là Hồn sủng phản bội, mà là Mạc Tà đã làm bạn nhiều năm, trải qua vô vàn khó khăn, gian khổ.

Trong đầu Sở Mộ chợt lóe lên cái gì đó, lúc này Sở Mộ có thể thấy được cảm xúc bi thương trong mắt Mạc Tà. Tâm tình cho dù không có tâm linh tương thông, không có tinh thần cộng minh vẫn lây sang Sở Mộ, cổ họng hắn như bị thứ gì đó ngăn lại.

"Hồn ước thứ tư, tại sao lại là hồn ước thứ tư?"

Hồn ước thứ tư là một phần trong linh hồn Sở Mộ, nhưng sau khi hồn ước thứ tư giải trừ, toàn bộ linh hồn Sở Mộ đột nhiên chao đảo.

Bạch Yểm Ma mang đến cho Sở Mộ chỉ có kinh khủng và tuyệt vọng, trong lúc Sở Mộ nghĩ rằng mình không thể nào vượt qua một kiếp, sẽ có một ngày bị Bạch Yểm Ma thôn phệ linh hồn. Ngay thời khắc đó Mạc Tà xuất hiện, khi hắn dần dần tiếp cận tử vong thì vận mệnh bắt đầu nghịch chuyển, trong nháy mắt đó Sở Mộ thấy được hi vọng bảo toàn tính mạng.

Hồn sủng đầu tiên trốn tránh, Hồn sủng thứ hai tham lam bức bách, càng làm cho Sở Mộ cảm giác Mạc Tà trung thành đáng quý tới mức nào. Một khi mất đi không chỉ là thiếu một Hồn sủng cường đại, mà tính mạng và linh hồn của hắn cũng đi theo.

Sở Mộ không bao giờ muốn vứt bỏ ý Hồn sủng, cho dù là con Hồn sủng đó không theo kịp bước tiến của mình. Sở Mộ tin tưởng rằng chỉ cần không ngừng cầu tiến, chiến đấu liên miên, linh vật bổ trợ, cho dù là Hồn sủng cấp nô bộc cũng có thể chống lại quân chủ.

Đối với Sở Mộ, Mạc Tà không chỉ đơn thuần là một con Hồn sủng tiềm lực vô hạn, có thể mang hắn đến tương lai huy hoàng. Mà bốn năm nay trải qua chiến đấu hăng hái, một đường tiến lên nhuộm đỏ máu hồng, cả hai làm bạn sinh tử đã hình thành ăn ý đến mức hoàn hảo, linh hồn tương liên, một khi phân liệt hết thảy mọi thứ đều mất đi ý nghĩa.

"Ô ô ô!" Ánh mắt Mạc Tà dần dần biến hóa, cảm thấy Sở Mộ trở nên xa lạ, trở nên mấy phần hờ hững. Nhưng tâm niệm Mạc Tà vẫn hướng về Sở Mộ, kêu lên mấy tiếng đau thương.

Bất kỳ một con Hồn sủng nào hóa thành vô chủ cũng mất đi cảm xúc, mất đi áp lực đối với chủ nhân, từ đó sinh ra ngăn cách rất sâu. Thậm chí có một vài Hồn sủng vừa mới giải trừ hồn ước sẽ lựa chọn quên lãng ký ức đối với Hồn sủng sư trước đó.

Thế nhưng, lúc này Mạc Tà đang dùng tinh thần liên lạc nói với Sở Mộ, đoạn thanh âm này khiến cho Sở Mộ lệ nóng doanh tròng.

Những lời này làm cho Sở Mộ từ trong cảm giác bi thương lập tức hồi phục tinh thần, trong lúc đang bị cường địch bức bách dâng lên một trận hỏa diễm bừng bừng, tín niệm kiên định trước nay chưa từng có.

"Thực lực không có khái niệm thời gian, giờ phút này ta có thể giết ngươi, ngươi ở trong mắt ta chính là một kẻ đáng thương. Thời điểm khác, ngươi có thể giết ta, ta chính là kẻ đáng thương ở trong mắt ngươi." Hạ Nghiễm Hàn chậm rãi cười nói, ánh mắt đã lộ ra sát ý nồng đậm.

Hạ Nghiễm Hàn ra lệnh một tiếng, nếu Sở Mộ đã giải trừ hồn ước, vậy thì Hạ Nghiễm Hàn làm sao có thể để cho Sở Mộ tiếp tục sống sót?

Thiên Đằng vươn rễ cây nhọn hoặc xuất hiện ở trước cổ họng Sở Mộ, sau đó hóa thành một thanh Đằng Mộc Kiếm mạnh mẽ đâm xuyên qua.

Máu tươi đỏ bừng nhất thời tuôn trào ra ngoài, Đằng Mộc Kiếm không có gặp phải bất kỳ trở ngại nào, trực tiếp đâm xuyên qua cổ Sở Mộ lòi qua bên kia.

Đối mặt hình ảnh máu tanh như thế nhưng vẻ mặt Hạ Nghiễm Hàn vẫn bình tĩnh như thường, việc giết Sở Mộ đối với hắn chẳng qua là mất đi một tên thủ hạ có tiềm lực mà thôi. Nhưng cuối cùng tên này không khác gì những người kẻ phản nghịch trước, tất cả đều phải chết gục trước mặt hắn, bộ dạng không cam lòng ngó hắn trừng trừng rồi dần dần mất đi tính mạng.

Máu nóng vẫn đang chảy xuôi, từ từ nhuộm ướt đẫm bãi cỏ dưới chân. Hạ Nghiễm Hàn lạnh lùng nhìn vào cổ họng Sở Mộ bị đục ra một cái lỗ sâu hoắm. Sau khi xác nhận tên này đã hoàn toàn tử vong mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vào Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ đang bị vây khốn.

"Thì ra sau khi hồn ước giải trừ, Hồn sủng sẽ trở nên vô tình như vậy, cho dù là nhìn thấy chủ nhân của mình bị giết chết cũng không có một chút cảm xúc." Hạ Nghiễm Hàn nhìn thấy ánh mắt Mạc Tà cực kỳ hờ hững, lạnh nhạt nói.

Trong khi nói chuyện chợt có sáu thân ảnh đi tới sau lưng Hạ Nghiễm Hàn, đây là sáu tên Ẩn Sát thị giả thủ hạ của Hạ Nghiễm Hàn.
Bình Luận (0)
Comment