Sủng Mị

Chương 27

Ánh trăng chiếu lên bộ lông trắng bạc phát ra quang mang mỹ lệ, con ngươi Mạc Tà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối thủ.

Lúc này Chu Sinh Mạc thấy tình hình quỷ dị như thế đột nhiên ý thức được cái gì đó, toàn thân không ngừng run rẩy, kêu lên thất thanh: "Nguy rồi."

"Nguyệt Ngưng Hoa."

Nguyệt Quang Hồ sẽ có kỹ năng chủng tộc Nguyệt Ngưng Hoa.

Kỹ năng này chỉ có thể tác dụng khi gặp ánh trăng, đối với phần lớn trường hợp chiến đấu hoàn toàn vô dụng.

Nhưng mà một khi tắm rửa ánh trăng, lực chiến đấu của Hồn sủng không chỉ nhanh chóng khôi phục, thậm chí còn có thể tăng cường ở vài phương diện.

"Mạc Tà, Mị Hoặc."

Sở Mộ bị Lão Lang cắn xé đau đớn nhưng vẫn cố gắng hạ lệnh cho Mạc Tà.

Thân thể Mạc Tà được ánh trăng bao phủ, hai con ngươi mỹ lệ phát ra tia sáng Mị Hoặc giống như hai thanh kiếm lạnh băng xuyên thấu tròng mắt Lão Lang, bất luận Lão Lang có nhìn thấy hay không cũng không thể chống cự đòn công kích tinh thần cực mạnh này.

Ánh mắt Lão Lang lập tức trở nên mờ mịt, vốn đang chuẩn bị tư thế công kích ngừng lại trong nháy mắt, y như bị người ta đoạt mất linh hồn, cứ thế đứng im tại chỗ không nhúc nhích gì nữa.

"Ám Tập."

Sau khi đánh sụp tâm trí Lão Lang, Mạc Tà dựa vào ánh trăng tăng lực, tốc độ bộc phát nhanh hơn trước vài phần.

Tốc độ Mạc Tà di chuyển rất nhanh, hiệu quả Ám Tập giúp cho nó gia tốc càng thêm nhanh chóng, lại nhờ có Nguyệt Ngưng Hoa tác dụng nên tốc độ của nó lúc này tăng cường lên tới cực hạn. Một dãy hư ảnh bàng bạc theo đó xẹt qua, khí thế không gì có thể ngăn cản nổi.

"Tê Liệt Trảo."

Trảo nhận màu bạc xé rách đêm đen nhánh, kéo ra một luồng sáng thật dài xẹt qua vị trí đỉnh đầu Lão Lang.

"Phụt ~~~!"

Nhìn thấy máu tươi phun ra tràn lan trong giây lát, Tê Liệt Trảo vừa đi qua thì đỉnh đầu Lão Lang cũng đồng thời cách ly cần cổ rơi xuống đất.

Máu tươi tanh nồng phun ra thành vòi, thân thể Lão Lang cứng ngắc lại vài giây, sau đó chậm chạp ngã xuống.

Cái đầu sói máu chảy đầm đìa một mực lăn lông lốc, cuối cùng lăn đến dưới chân Chu Sinh Mạc làm cho hoảng sợ vô cùng, trong lúc nhất thời quên mất chạy trốn.

"Giết hắn đi, đừng cho hắn chạy thoát." Sở Mộ đạp một chân lên thi thể Lão Lang, phát ra mệnh lệnh đối với Mạc Tà.

Chu Sinh Mạc lúc này đột nhiên ý thức được thời hạn chết của bản thân mình sắp xửa buông xuống, sắc mặt tái nhợt làm gì còn chú ý tới hồn ước đứt gãy, thất hồn lạc phách bỏ chạy vào trong rừng sâu.

Chu Sinh Mạc không còn Hồn sủng bảo vệ, lại không biết thi triển hồn kỹ làm sao thoát khỏi Mạc Tà đây?

Sở Mộ khổ sở chống đỡ thân thể đứng thẳng lên, cánh tay hắn bị Lão Lang xé rách một mảng lớn máu thịt mơ hồ, ngay cả trên mặt cũng có một vết cào rất sâu.

"A... ~!"

Sâu trong Mậu Lâm bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thê thảm, thanh âm kinh động phách khiến cho lũ chim rừng kinh hoảng đập cánh bay lên xao xác.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào trong rừng rậm đen thui, sau đó từ bên kia dần dần hiện ra hai đốm sáng màu trắng bạc đi tới gần hắn.

Hai tròng mắt này có hờ hững, có lạnh lùng, nhưng khi nó đến gần Sở Mộ từ từ chuyển thành nhu hòa, cuối cùng là lộ vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

"Ô ô ~ ô ô ~~~!" Mạc Tà lè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lên cánh tay đầy máu của Sở Mộ.

"Ta không sao, ngươi khỏe không?" Sở Mộ vuốt vuốt bộ lông mềm mại trên thân tiểu Mạc Tà, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Ô ô ~~~!"

"Tới đây, ta sẽ băng bó giúp ngươi. Không cần gấp gáp, không vội, bình thường đều là ngươi chiến đấu mệt nhọc, ta đây bị thương không có gì đáng ngại." Sở Mộ lấy Dũ Thảo ra vẽ loạn lên trên vết thương Mạc Tà. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Ô ô ~!"Mạc Tà nằm ở trong ngực Mạc Tà thoải mái co người lại, cảm giác ấm áp khiến nó dần dần cảm thấy mệt mỏi lan khắp toàn thân.

Mạc Tà liên tục chiến đấu như vậy đúng là đã kiệt sức, mặc dù Nguyệt Ngưng Hoa có một chút hiệu quả trị liệu, nhưng mà trên người Mạc Tà tràn đầy vết thương, nếu không có vài ngày tĩnh dưỡng sợ rằng rất khó hoàn toàn hồi phục.

Sở Mộ từ từ xử lý tất cả vết thương cho Mạc Tà, băng bó kỹ lưỡng rồi liền niệm chú ngữ thu hồi Mạc Tà vào không gian Hồn sủng.

Không gian Hồn sủng có hiệu quả khôi phục và trị liệu, Mạc Tà ở bên trong đó sẽ có điều kiện nghỉ ngơi và điều dưỡng tốt hơn.

Xử lý tốt Mạc Tà xong xuôi, Sở Mộ dùng vải tùy ý băng bó vết thương trên cánh tay mình. Thương thế loại này đối với Sở Mộ còn không coi vào đâu, chỉ cần không chết thì hắn vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.

Sở Mộ thu hồi chủy thủ đi tới bên cạnh thi thể Lão Lang, nhẹ nhàng cắt đứt thi thể Lão Lang lấy hồn hạch ra ngoài.

Hồn hạch Thú thuộc tính tám giai có giá trị khá lớn, chờ sau khi Mạc Tà tỉnh lại sẽ cho nó ăn, hẳn là có thể giúp cho da lông Mạc Tà đat tới trình độ toàn kỳ. Như thế lực chống cự của nó sẽ gia tăng lên một đoạn.

Thu thập thi thể Lão Lang ổn thỏa, ánh mắt Sở Mộ liền rơi vào Diễm Vĩ chín giai.

Diễm Vĩ chiến đấu với Chu Sinh Mạc rất lâu rồi bị trọng thương, trước đó không lâu do bị mất máu quá nhiều mà chết rồi. Sở Mộ tự nhiên không thể lãng phí tài nguyên trời cho được.

"Đáng thương, thật ra chết còn tốt hơn đi theo cái tên súc sinh kia." Sở Mộ đứng ở bên cạnh thi thể Diễm Vĩ, lấy tay vuốt ve đỉnh đầu nó. Sau đó mới chậm rãi rút chủy thủ ra bắt đầu phân giải thi thể Diễm Vĩ.

Sở Mộ bị Lão Lang cào nát cánh tay cũng may chưa chạm vào động mạch, nên không tính là trọng thương, quá trình phân giải thi thể giơ lên chém xuống tương đối mệt nhọc, hồi lâu sau mới hoàn thành hết thảy công việc này.

Hồn hạch phần lớn nằm ở vị trí trái tim Hồn sủng, Sở Mộ khai mở lồng ngực Diễm Vĩ liền phát hiện trong đó còn có nội tạng hàm chứa năng lượng tinh khiết.

"Kỳ quái, thứ này hình như không giống với hồn hạch?" Sở Mộ xé rách xương ngực Diễm Vĩ chợt phát hiện hồn hạch của nó sáng chói hơn Lão Lang rất nhiều, hơn nữa hình dáng cũng không giống lắm.

Hồn sủng Yêu Thú giới xuất ra hồn hạch trên thực tế chính là trái tim của nó, bởi vì năng lượng đều tụ tập ở chỗ này cho nên phát sinh ra năng lượng biến hóa dần dần thay đổi.

Nhưng mà trái tim Diễm Vĩ lại khác với những hồn hạch Sở Mộ từng thấy, hồn hạch này tựa như một khối tinh thể có quy tắc. Trạng thái không giống như nội tạng, ngược lại y như là một tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ vậy.

Sở Mộ cẩn thận lấy ra, dùng góc áo của mình lau sạch vết máu trên đó, khối tinh thể hồn hạch này lập tức lóe lên vầng sáng vô cùng đẹp đẽ dưới ánh trăng.

Vầng sáng này tỏa ra màu nâu và màu đỏ trộn lẫn với nhau, hai luồng sáng lượn lờ chung quanh khối tinh thể phát ra ánh sáng lung linh động lòng người.

"Hồn hạch? Không đúng, đây... đây là hồn tinh."

"Chẳng lẽ đây chính là hồn tinh có thể giúp cho Hồn sủng phát sinh thay đổi và cường hóa thuộc tính? Màu nâu và màu đỏ, đây là hồn tinh hai thuộc tính Thú và Hỏa." Sở Mộ cầm khối tinh thể trong suốt trong tay, không nhịn được kinh hô lên.
Bình Luận (0)
Comment