Sở Mộ nhìn lướt qua người thanh niên này nhưng không nói lời nào, vẫn thản nhiên đi về phía Nguyên Tố đại sảnh.
Sở Mộ căn bản là không biết gì về bố trí chức vị của Hồn Điện, cũng không biết mẫu thân mình tại Hồn Điện có địa vị thế nào, tại sao bản thân mình có danh hiệu thiếu chủ Hồn Điện lại càng mù tịt. Nếu đã giải thích không được thì Sở Mộ dứt khoát không thèm giải thích.
Hai người Vũ Lang và Phong Nhã cũng không có ngăn trở Sở Mộ rời đi, chẳng qua là vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ với ánh mắt ngờ vực.
Mãi cho đến khi Sở Mộ đi vào trong Nguyên Tố đại sảnh, Phong Nhã mới mở miệng nói: "Có lẽ người này không phải là thiếu chủ Hồn Điện chúng ta, mà được giao lệnh bài thiếu chủ đi làm việc."
"Ừ, trong số tám đại thiếu chủ thì ta đã gặp sáu người, còn có hai người vẫn thường xuyên lịch lãm bên ngoài, rất ít khi trở về Hồn Điện. Người này rất có thể là thuộc hạ của Bát thiếu chủ hoặc Cửu thiếu chủ, cũng có thể là người của thiếu chủ khác." Vũ Lang gật đầu nói.
"Có nghĩa là trong Thải Khung thành đang có một vị thiếu chủ nào đó?" Phong Nhã nghi ngờ hỏi.
"Hẳn là không sai." Vũ Lang gật đầu nói.
Đã có chứng minh thân phận nên Sở Mộ dễ dàng tiến vào Nguyên Tố đô thành, sau đó Sở Mộ hỏi thăm thành viên đảm nhiệm vai trò liên lạc mới biết được tình huống của hai người kia, thậm chí tài liệu về bọn họ cũng thu được một ít.
Nếu như tin tức không có sai lầm thì hai người bắt giữa Diệp Hoàn Sinh chính là thủ hạ của một nhân vật nào đó có địa vị khá cao ở Nguyên Tố môn, một kẻ tên là Trương Khâm, người kia tên là Thanh Lực. Bọn họ có danh hiệu cấp sáu tại Nguyên Tố môn, đã không thuộc về thanh niên đồng lứa nữa.
Trương Khâm và Thanh Lực đều là tám niệm Hồn Sư, trong bảng tin tức ghi chép đại khái là bọn họ có một con chủ sủng tám đoạn ba giai Tử Uyển Lôi Ma và bảy đoạn năm giai Tà Diễm Yêu, cũng không phải là hạng người dễ đối phó.
Hai người này đã tới Nguyên Tố đô thành vào năm ngày trước, sau đó trực tiếp đi về phía Thải Khung Sơn. Hơn nữa bọn họ còn lấy một tấm bản đồ địa hình phía nam Thải Khung Sơn tại Nguyên Tố đô thành.
Nếu đã lấy đi bản đồ Nam Sơn, vậy thì bọn họ chắc chắn có dự định trước tiên đi tới Nam Sơn một chuyến. Thải Khung Sơn kéo dài liên miên mấy trăm dặm, nếu như chỉ biết là bọn họ ở trong Thải Khung Sơn quả thật rất khó tìm kiếm. Bây giờ phạm vi thu nhỏ lại nên khả năng tìm được bọn họ cũng lớn hơn một chút.
Bây giờ đã biết được bọn họ có mục đích xuất hiện ở Nam Sơn, hi vọng bắt kịp hai người này lại càng lớn.
"thiếu chủ, hai người kia hẳn là đang hoài nghi thân phận của ngươi."
Trong lúc Sở Mộ đang định rời khỏi Nguyên Tố đại sảnh thì Ly lão nhi dùng hồn niệm nói với Sở Mộ.
"Hoài nghi ta làm gì?" Sở Mộ quét mắt qua liền phát hiện hai thanh niên nam nữ đang ngồi trên ghế ở phía xa xa nhìn vào mình.
"Là như thế này, Hồn Điện tổng cộng có chín vị thiếu chủ, trong số chín vị thiếu chủ này chỉ có Nhị thiếu chủ và Tứ thiếu chủ không tính là mạnh mẽ, còn những người khác đều là Hồn sủng sư vô cùng nổi tiếng. Trong tay thiếu chủ là lệnh bài biểu lộ thân phận thiếu chủ. Vũ Lang cũng là người có địa vị nhất định trong Hồn Điện, cảm thấy ngươi lạ mặt hiển nhiên đang suy đoán ngươi là vị thiếu chủ nào, hoặc là thủ hạ của ai." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
Sở Mộ thật tình lắng nghe Ly lão nhi nói, khi Ly lão nhi nói đến mấy vị thiếu chủ thì lời lẽ ám chỉ toàn thể lĩnh vực Hồn sủng sư chứ không phải thuộc về thanh niên đồng lứa. Từ đó có thể suy đoán được thực lực của mấy người kia vô cùng cường đại, đã vượt ra khỏi phạm vi thanh niên trẻ tuổi rồi.
"Vậy thì thân phận của ta đến tột cùng là thật hay giả?" Sở Mộ hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đương nhiên là thật, nếu như tính toán theo số tuổi thì ngươi chính là thiếu chủ thứ mười. Nhưng bởi vì Nữ Tôn điện hạ cố tình ẩn giấu tin tức nên không có bao nhiêu người biết nàng có con nối dòng. Vì thế thân phận thiếu chủ Hồn Điện của ngươi chỉ là hữu danh vô thực (có tiếng mà không có miếng), chỉ khi nào ngươi đi tới Thiên Hạ thành được Nữ Tôn điện hạ giới thiệu và tiếp xúc thành viên trọng yếu của Hồn Điện. Sau đó được bọn họ công khai thân phận mới từ từ tích lũy danh vọng, đến lúc đó thân phận thiếu chủ thứ mười mới chân chính có hiệu lực." Ly lão nhi nói.
Sở Mộ nghe mà cái hiểu cái không, chỉ biết gật đầu cho có lệ. Trên thực tế Sở Mộ vốn nghĩ rằng danh hiệu thiếu chủ phải là trưởng tử của người có địa vị cao nhất trong một thế lực, hẳn là độc nhất vô nhị mới đúng.
Nhưng mà Hồn Điện có tới mười vị thiếu chủ, có lẽ là hậu duệ của mười đại nhân vật cao cấp nhất Hồn Điện, điều này cho thấy thế lực Hồn Điện cực kỳ khổng lồ, không phải người bình thường có thể tưởng tượng nổi.
Sau khi rời khỏi Nguyên tố đại sảnh, Sở Mộ cố ý nhìn thoáng qua mấy bức bích hoạ ở trên tường, trong đó có những điêu khắc kết tinh Băng hệ làm cho Sở Mộ cảm thấy hứng thú. Hơn nữa, ở trên tường Nguyên Tố đại sảnh ngoại trừ kết tinh Băng Lưu Ly ra, còn có một loại năng lượng kết tinh tỏa ra ánh sáng huyền ảo giống như trân châu mã não, mỹ lệ không thể tả xiết.
"Đó là kết tinh Tiên Băng, thực lực Băng hệ Hồn sủng phải đạt tới tầng thứ đỉnh phong mới có thể lĩnh ngộ ra lực lượng kết tinh này, trên đời không có mấy con Hồn sủng nắm giữ lực lượng Tiên Băng đâu. Về phần Thiên Tiên Băng lại càng quý hiếm, chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi."
Ly lão nhi vừa nói vừa vung cánh ngắn ngủn loạn xạ, một hồi sau mới thấy ánh mắt Sở Mộ nhìn chằm chằm vào mình liền lúng túng thu tay về.
Sở Mộ biết Ly lão nhi ám chỉ Hồn sủng Băng hệ Hồn sủng không có nghĩa là yêu thú của Hồn sủng sư. Ở trên thế giới rộng lớn này vẫn tồn tại rất nhiều bá chủ hoang dã, những Hồn sủng bá chủ đều chiếm núi xưng vương, địa vị sánh ngang với cường giả nhân loại, chưa bao giờ có ý định khuất phục nhân loại. Các Hồn sủng sư khác cũng không dám đánh chủ ý lên đầu mấy con yêu thú bá chủ này, bởi vì hệ lụy trong tương lai và mức độ nguy hiểm quá cao. Nhiều khi cái lợi không bằng cái mất.
Sau khi rời khỏi Nguyên Tố đại sảnh, Sở Mộ trực tiếp đi tới trụ sở giao dịch.
Lúc trước đã an bài kế hoạch cụ thể, cho nên Diệp Khuynh Tư không có chờ đợi một chỗ. Mà đem mấy con ấu sủng và trứng Hồn sủng cho Giám định sư thẩm định giá tiền.
Song phương trao đổi với nhau một lúc, sau khi có được giá tiền hợp lý thì Diệp Khuynh Tư dứt khoát đồng ý giao dịch, còn bán nhiều bán ít chính là việc của bọn họ.
Trên người Sở Mộ có 600 vạn tài chính, đây là thu hoạch từ trong trận chiến ở sào huyệt ma trùng.
Trong đó có mười ba trứng và ấu sủng Thiên Ma Trùng, trứng của tám đoạn cao giai Thiên Ma Trùng bán ra có mức giá đại khái là 500 vạn, trứng của hai con tám đoạn sơ giai Thiên Ma Trùng vào khoảng 200 vạn. Như thế ba quả trứng ma trùng đã mang về cho Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư 900 vạn kim tệ.
Những thứ còn lại chia ra bán sạch tổng cộng thu về được 200 vạn kim tệ.
Các loại Hồn sủng khác nhau thì giá tiền chênh lệch cũng bất đồng, chỉ cần thiên phú cao hơn một chút thì giá tiền sẽ tăng lên mấy chục vạn. Ví dụ như trứng của tám đoạn Thiên Ma Trùng đã cường hóa và Thiên Ma Trùng bình thường có mức giá chênh lệch tới mấy chục lần.
Trong tay Sở Mộ còn có bốn khối hồn tinh Thiên Ma Trùng cấp bảy trị giá 150 vạn kim tệ, tổng cộng là 600 vạn kim tệ.
Khấu trừ số tiền Diệp Khuynh Tư mua tài liệu Băng Hồn Thảo khoảng 200 vạn kim tệ, vậy thì tài sản chung của hai người là 1500 vạn kim tệ.
Sau khi phân chia rõ ràng thì Diệp Khuynh Tư cầm 700 vạn, Sở Mộ nhận lấy 800 vạn.
Hơn nữa, cộng thêm phần thưởng lấy được ở Đại Sở thế gia và quà tặng của Đồ lão, cùng với Sở Mộ thu được 300 vạn từ việc bán Tứ Thải Từ Linh, hiện tại xem như trong túi Sở Mộ có 2700 vạn tài chính.