Tiếng gầm văng vẳng truyền tới truyền lui giữa rừng núi bạt ngàn, thanh âm như sấm đánh ngang tai khiến cho đám sát thủ hoảng sợ tột đỉnh. Ngay cả Hồn sủng của bọn chúng cũng sợ hãi quay đầu nhìn quanh bốn phía, muốn biết đến tột cùng là sinh vật gì lại thả ra khí tức cường đại như thế.
Lực lượng Hắc ám và Thú hệ hóa thành cuồng phong quét ngang phương viên vài trăm thước, bao phủ cả khu vực sườn núi. Không biết từ lúc nào bên cạnh Sở Mộ xuất hiện một hình bóng Thú hồn vô cùng quỷ dị.
Thú hồn chính là lực lượng viễn cổ do Mặc Dã buông thả, cặp mắt của nó đen nhánh tỏa ra năng lượng thần bí có sức chấn nhiếp cường liệt, thân thể của nó cường tráng vững trải khắc đầy ma văn Giác thú. Từ khí tức khổng lồ phát ra trên người nó, tất cả sát thủ có mặt ở nơi này đều cảm nhận được áp lực trầm trọng.
"Chiến Dã, giết sạch không chừa một tên."
Sở Mộ trực tiếp hạ sát lệnh.
Chiến Dã vừa nghe thấy Sở Mộ hạ sát lệnh, một trận cuồng phong manh theo lực lượng hủy diệt nhất thời quét tới.
"Vụt!"
Chiến Dã biến mất trong nháy mắt, khí tức Hắc ám và Thú hệ xen lẫn vào nhau biến thành bóng dáng tử vong xâm nhập vào trong trận hình sát thủ.
Thời gian chẳng qua là khoảnh khắc, tất cả mọi người chỉ thấy một luồng Hắc quang tử vong lướt qua đám sát thủ và Hồn sủng, ngay sau đó là máu tươi cuồng phun.
Hồn sủng cấp thống lĩnh của mấy gã sát thủ yếu ớt như cỏ dại đối mặt với lưỡi liềm. Trảo nhận Chiến Dã đi tới đâu, nơi đó liền biến thành địa ngục trải dài thi thể nát vụn. Sắc mặt đám sát thủ lần lượt trắng bệch, hai chân run rẩy tựa hồ không thể chống đỡ nổi thân thể.
Phan Trịnh và Lăng Hà cũng không có cách nào thấy rõ động tác của Chiến Dã, bọn họ chỉ cảm thấy một cơn gió màu đen thổi qua, sau đó là vô số thi thể nằm trong vũng máu, hoàn toàn mất đi dấu hiệu tính mạng.
Nhưng mà Chiến Dã không có bỏ qua cho đám sát thủ, móng vuốt nó đảo qua một cái lập tức chém đứt thân thể mười mấy gã sát thủ, thậm chí còn dư lực kéo dài tới tận vách núi cách đó trăm thước. Trong đoạn thời gian vài hơi thở đã tiêu diệt gần nửa đội hình sát thủ, cả chủ lẫn sủng diệt vong.
Quá trình tàn sát cực kỳ an tĩnh, bất kỳ một con Hồn sủng và chủ nhân của nó không kịp kêu lên thảm thiết thì tia sáng tử vong đã ập đến.
Máu tươi chảy xuôi hội tụ thành dòng suối, suối máu đỏ lòm chậm rãi tràn qua dưới chân Phan Trịnh và Lăng.
Hai người này đã rơi vào trạng thái ngơ ngác, vốn là bọn họ đang chờ đợi cảnh tượng sát thủ ngược đãi Sở Mộ mới đúng. Nhưng kết quả hiện tại lại hoàn toàn trái ngược, vì thế bọn họ không dám tin tưởng vào sự tình vừa mới diễn ra trước mắt mình.
Hơn nữa, một chuyện khiếnể cho bọn họ cảm thấy da đầu tê dại chính là sinh vật đáng sợ kia, một tồn tại có năng lực tàn sát mảng lớn sát thủ trong nháy mắt, lúc này đang chậm rãi đi tới gần hai người bọn họ. Tròng mắt đen nhánh tựa như ánh mắt tử thần ngó chừng khiến cho bọn họ không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Phan Trịnh gọi ra hai con Hồn sủng chỉ là chín đoạn - trung đẳng cấp quân chủ, thua kém quân chủ đỉnh phong suốt hai cấp bậc, hơn nữa chênh lệch thực lực giữa mười đoạn và chín đoạn trực tiếp kéo giãn khoảng cách giữa song phương. Vận mệnh bị miểu sát không thể nào tránh khỏi.
Phan Trịnh thậm chí còn không kịp sợ hãi, chỉ thấy hai đạo Thú hồn Hủy Quang lướt qua hai bên người hắn. Ngay sau đó hai con Hồn sủng của bị lực lượng Hủy Quang đánh văng ra ngoài.
Năng lượng Thú hồn Hủy Quang đánh văng hai con Hồn sủng Phan Trịnh ra khỏi vách núi. Sau đó đột ngột nổ tung biến thành gió lốc màu đen điên cuồng càn quét không gian.
Vách núi gần đó bị năng lượng Hủy Quang nổ tung đào ra hai lỗ thủng to đùng, mà hai con Hồn sủng của Phan Trịnh hoàn toàn không có năng lực chống cự. Khi Hủy Quang bạo liệt đã lập tức máu thịt bay ngang, thân thể bị phân giải thành vô số mảnh vụn rơi lả tả xuống dưới chân núi.
Trước đó linh hồn Phan Trịnh đã bị thương, lần này tổn thất thêm hai hồn gần như đánh nát linh hồn hắn. Cảm giác linh hồn phản phệ khẳng định là không dễ chịu chút nào, hắn chỉ biết ôm đầu thống khổ quỳ rạp xuống đất, mặt mày giăng đầy gân xanh, mồ hôi hột lần lượt nhỏ xuống, tay chân co giật liên hồi.
Dị biến phát sinh quá mức đột ngột khiến cho Lăng Hà đứng ở bên cạnh Phan Trịnh trực tiếp ngu si, cả người cứng ngắc biến thành một pho tượng đá. Hắn không thể nào tin nổi Mặc Dã của Sở Mộ lại có thực lực đáng sợ như thế, đáng sợ đến mức vượt xa trình độ bọn họ có thể tiếp nhận. Đây là tồn tại kinh khủng giống như Vạn Túc Ngô Công lúc trước giết chết Liệt Dương Giác Thú.
Lăng Hà đã rét lạnh toàn thân rồi, một mảng lớn thi thể và máu tươi chảy thành dòng nói cho hắn biết hết thảy những điều đó đều là sự thật. Mặc dù hắn không có cách nào hiểu được Mặc Dã lấy lực lượng kinh khủng từ đâu, nhưng mà bản năng nói cho hắn biết phải lập tức rời khỏi nơi này. Nếu không kết quả của hắn cũng không khác gì đám sát thủ kia.
Lăng Hà vội vàng gọi hai con Hồn sủng trở về bên cạnh mình, trong chớp mắt Hồn sủng của Phan Trịnh bị giết. Lăng Hà sử dụng phương pháp đánh trước giành ưu thế, chủ động cho Hồn sủng công kích Chiến Dã.
Cùng một thời gian đó, Lăng Hà niệm chú ngữ triệu hoán Dực hệ Hồn sủng.
Lăng Hà thi hành một loạt động tác vô cùng thành thạo, cho dù đang bị kinh ngạc và sợ hãi chấn áp, nhưng hắn vẫn có thể nghĩ ra phương án tự vệ trong thời gian ngắn nhất.
Sở Mộ thấy Lăng Hà nắm chắc thời cơ chạy trốn và hành động lưu loát như thế cũng phải âm thầm kinh ngạc.
Cái tên Lăng Hà này không hổ là thanh niên tối cường tại bậc thang thứ hai, tố chất tâm lý và ý thức sinh tồn rõ ràng là mạnh hơn Phan Trịnh rất nhiều. Dưới tình huống bình thường, Sở Mộ đúng là không có cách nào lưu lại Lăng Hà đã chấp nhận từ bỏ hai con chủ sủng.
Chiến Dã đi theo Sở Mộ nhiều năm như vậy, dĩ nhiên biết làm cách nào đối phó địch nhân có ý đồ chạy trốn.
"Vụt!"
Tốc độ Chiến Dã lập tức bộc phát lên đến mức tận cùng, trong lúc hai con chủ sủng của Lăng Hà mới vừa thi triển kỹ năng thì thân ảnh Chiến Dã đã lướt qua người chúng.
Trên người Lăng Hà có hồn giáp bảo vệ, Chiến Dã cũng không dám khinh thường, lực lượng Thú hồn lại bắt đầu ngưng tụ vào trong trảo nhận.
"Xẹt!"
Một đạo Hắc quang đen nhánh bắn thẳng về phía Lăng Hà đã bay lên trời cao.
Vào lúc đó Dực hệ Hồn sủng của Lăng Hà bỗng nhiên bị cố định tại chỗ giống như bị lực lượng vô hình trói buộc vậy.
"Phụt!"
Máu tươi đỏ bừng từ trên người Dực hệ Hồn sủng và Lăng Hà đột ngột phun thành vòi ở giữa không trung, tạo thành cơn mưa máu bao trùm phương viên hàng trăm thước.
Dực hệ Hồn sủng và Lăng Hà vô lực từ trên cao rơi xuống, nện thẳng xuống một khe rãnh nham thạch ướt đẫm máu tươi.
Phan Trịnh đang quỳ rạp trên mặt đất cơ hồ muốn lòi tròng luôn rồi, thanh niên tối cường tại bậc thang thứ hai, cường giả Lăng Hà cũng không thể thoát khỏi vận mệnh tử vong. Huống chi lại còn chết thảm ở trong tay tiểu tử vốn bị bọn họ coi thường cách đây ít phút.
Sở Mộ nhìn lướt qua thi thể Lăng Hà nằm trong vũng máu, vốn Sở Mộ có dự định để cho Chiến Dã giết hết tất cả Hồn sủng của Lăng Hà, sau đó bức bách Lăng Hà nói ra bí mật có liên quan tới nữ chủ thượng. Nào ngờ đâu Chiến Dã hung hãn như thế, chỉ một chiêu giết luôn cả người lẫn sủng làm cho Sở Mộ trở tay không kịp. Thế nhưng, đến tận giờ phút này Sở Mộ mới thật sự cảm nhận được một con mười đoạn Hồn sủng quân chủ đỉnh phong bá đạo tới mức nào.
Đã giết Lăng Hà thì hai con Hồn sủng kia không có tính uy hiếp đối với Sở Mộ. Chiến Dã chỉ quơ móng vuốt hai lần, thả ra hai kỹ năng bình thường nhất giải quyết chúng nó.
Hai con chủ sủng của Lăng Hà đã tiếp cận mười đoạn - trung đẳng quân chủ, thực lực như vậy đúng là vô địch tại bậc thang thứ hai. Chỉ tiếc là Lăng Hà ẩn giấu cực sâu lại gặp phải Hồn sủng cực kỳ biến thái của Sở Mộ. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Nên dùng linh hồn ma diễm hành hạ ngươi, sau đó ngươi nói ra tất cả những điều ngươi biết về nữ chủ thượng. Hay là ngươi tự mình chủ động nói cho ta biết, sau đó ta có thể cho ngươi một con đường sống. Ngươi đã thương tổn linh hồn không còn uy hiếp đối với ta."
Sở Mộ đi tới trước mặt Phan Trịnh, lạnh lùng nói.