Diệp Khuynh Tư vừa nghe nhất thời quýnh quáng cả lên, len lén nhìn chung quanh một vòng, sau khi phát hiện không có ai nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt nàng đỏ bừng như táo chín, nhỏ giọng nói:
"Mỗi lần ta đi qua một tòa thành sẽ gửi lại tin nhắn ở Hồn Điện, chàng chú ý một chút sẽ biết ta đang ở đâu!"
"Tốt, ta nhớ rồi."
Sở Mộ gật đầu một cái, bàn tay to rất không thành thật vuốt ve cánh tay trắng mịn như nhung kia.
Sở Mộ dự định thu thập hành lý sẽ lập tức rời đi, kết quả là Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh động tác còn nhanh hơn cả hắn. Đến ngày thứ hai sau buổi lễ đã nói lời từ biệt với Sở Mộ, bắt đầu lên đường lịch lãm.
Sở Mộ đã hỏi Diệp Khuynh Tư về chuyện tình di chúc lão sư, nhưng nàng chỉ nói trong đó ghi lại phương pháp điều chế các loại dược tề phức tạp với hiệu quả đặc thù. Đoạn thời gian này, bọn họ sẽ tranh thủ vừa rèn luyện Hồn sủng vừa điều chế dược tề hỗ trợ, tốc độ tăng cường thực lực sẽ nhanh hơn bình thường từ năm đến mười lần.
Sở Mộ nghe mà không hiểu, đầu óc như lọt vào trong sương mù. Tóm lại bọn họ điều huấn Hồn sủng dựa theo nội dung trong di chúc lão sư, thực lực khẳng định sẽ đột nhiên tăng mạnh.
"Khuynh Tư, đi vội vàng như vậy hình như không tốt lắm? Ngươi nhìn cái mặt Sở Mộ lúc đưa tiễn kìa, cũng quá thương tâm rồi."
Diệp Hoàn Sinh cưỡi Tinh Dã Ma Câu nói với Diệp Khuynh Tư đi bên cạnh.
"Dừng lại thêm một ngày, nói không chừng hắn sẽ biết."
Diệp Khuynh Tư quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiên Hạ thành lần cuối.
"Ai, quên đi, đi thì đi, ca ca sẽ tìm được biện pháp giải quyết chuyện của ngươi."
Diệp Hoàn Sinh thở dài một hơi, dùng chân thúc Tinh Dã Ma Câu đẩy nhanh tốc độ.
Thật ra trong lòng Diệp Khuynh Tư cũng muốn đi chung với Sở Mộ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nhanh chóng rời khỏi Thiên Hạ thành, hẳn là hai người bọn họ có chuyện gì đó không thể nói ra.
Sau khi Diệp Khuynh Tư rời khỏi, Sở Mộ buồn bã mất hồn rất lâu. Nhất là Diệp Khuynh Tư rời đi quá vội vàng, không cho hắn có cơ hội tâm sự chút nào.
Nếu mỹ nhân đã đi rồi, Sở Mộ cũng không thể nói thêm điều gì, hắn bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, tiếp tục hành trình lịch lãm của mình.
Dựa theo lời Ly lão nhi nói, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là đi tìm Linh nguyên, trong quá trình đó nhân tiện tăng cường thực lực những Hồn sủng khác.
Thực lực Sở Mộ chính là một vấn đề lớn. Cao niệm Hồn Chủ khống chế mười đoạn - chuẩn đế hoàng đã là cực hạn rồi, cho nên Sở Mộ bắt buộc phải đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng. Nếu không, Mạc Tà sơ đẳng quân chủ không thể nào tăng trưởng lên tới mười đoạn.
Sở Mộ bây giờ còn cách tám niệm Hồn Chủ không xa, không bao lâu nữa sẽ hoàn thành đột phá. Chính hắn đã có Hồn sủng đế hoàng nên quá trình thăng cấp sẽ thuận lợi hơn những người khác, độ khó bình cảnh giữa cấp bậc Hồn Chủ và Hồn Hoàng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Chuyện làm cho Sở Mộ lo lắng nhất là linh hồn nóng rực.
Lúc trước mẫu thân Băng Lam từng nói sẽ gặp mặt Sở Mộ tại Thiên Hạ thành. Nhưng mà Thiên Hạ Quyết đã kết thúc, Băng Lam vẫn không có xuất hiện, điều này làm hắn lo lắng vạn phần, không biết mẫu thân có gặp bất trắc gì không.
"Thiên Tiên Băng đến tột cùng là vật gì, rất khó thu thập sao?"
Sở Mộ mở miệng hỏi Ly lão nhi.
"Tiên Băng là linh vật còn cao cấp hơn kết tinh Băng Lưu Ly, nếu sử dụng Tiên Băng nguyên thủy đoán chừng có thể giúp cho một con Hồn sủng đế hoàng trực tiếp tăng cường một cấp chiến lực. Ngươi đã biết rất nhiều Linh nguyên vô cùng khan hiếm, Hồn sủng đế hoàng rất khó tăng cường đẳng cấp chiến lực, linh vật phù hợp lại càng ít ỏi. Cho nên giá trị Tiên Băng luôn có giá trên trời."
"Mà ở trên Tiên Băng chính là Thiên Tiên Băng. Thiên Tiên Băng chính là linh vật ẩn chứa kết tinh Băng Nguyên tố cấp sáu, năng lượng tinh khiết vượt qua bản thân Hồn sủng cấp đế hoàng. Đồng thời tác dụng trọng yếu nhất chính là có thể cường hóa Băng hệ Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong tăng lên một đẳng cấp. Lấy thực lực Nữ Tôn điện hạ rất khó thu thập Thiên Tiên Băng, về phần Tiên Băng chỉ có một chút hi vọng."
Ly lão nhi nói.
Sở Mộ ban đầu không biết đến lĩnh vực đế hoàng nên khó lòng hiểu rõ ẩn tình trong đó. Hiện tại Ly lão nhi nói như thế mới ý thức được Thiên Tiên Băng quý hiếm tới mức nào. Linh vật có thể cường hóa Hồn sủng đế hoàng trực tiếp gia tăng một cấp bậc, đây hẳn là đồ vật trong mơ của tất cả cường giả Hồn Hoàng.
Sau khi đạt tới cấp đế hoàng, mỗi lần tăng cường một cấp bậc thì địa vị Hồn sủng sư lại nhảy lên một mảng lớn, quyền lực và thực lực hoàn toàn khác xưa. Từ đó có thể thấy được Thiên Tiên Băng trân quý cỡ nào.
"Cũng may, thiếu chủ tăng cường hồn niệm rất nhanh, bằng không đã bị linh hồn nhiệt độ giết rớt từ lâu rồi."
Ly lão nhi vừa nói vừa lắc đầu bất đắc dĩ.
Chỉ riêng việc Sở Mộ còn sống đến ngày hôm nay đã là một kỳ tích rồi. Nếu như là người bình thường khẳng định đã bị Ma hỏa thiêu rụi linh hồn không biết bao nhiêu lần, làm gì còn sống khỏe và tiếp tục tu luyện như hắn được chứ? Thiên hạ liệt danh hắn vào hàng ngũ biến thái thật sự là quá đúng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Vấn đề khống chế linh hồn nhiệt độ tạm thời chỉ có thể suy nghĩ từ phương diện hồn niệm. Về phần diệt trừ tận gốc phải dựa vào Thiên Tiên Băng, thứ này không phải muốn có là có, nghĩ nhiều cũng vô dụng, đành phải đợi mẫu thân Băng Lam quay trở về rồi tính tiếp.
Sở Mộ cũng không có lo lắng vấn đề này quá lâu, nhanh chóng thu thập đồ đạc rồi lên đường đi về phía Tây theo lời Ly lão nhi.
Ly lão nhi ít nhất cũng đã sống trên 200 năm, lão già này biết không ít mỏ khoáng Linh nguyên bí mật. Chính lão đã tuyên bố khu vực phía tây Thiên Hạ thành có vài mỏ Linh nguyên còn chưa khai thác, cho nên Sở Mộ đi chuyến này quyết tâm giải quyết ổn thỏa vấn đề thức ăn cho Mạc Tà.
Nhưng mà, khi Sở Mộ dự định rời khỏi Thiên Hạ thành lại bị một nhóm người ngăn cản ngay cửa thành.
"Ta không thể rời khỏi Thiên Hạ thành? Ai ra lệnh?"
Sở Mộ kinh ngạc nhìn tới mấy gã nam tử xa lạ, nghi ngờ hỏi.
"Là Thiên Thính thủ tịch ra lệnh, cho nên… kính xin Sở đại nhân về thành."
Cầm đầu là một gã Hồn Hoàng nói với Sở Mộ tương đối khách khí.
Sở Mộ vô cùng ngạc nhiên, tuy vẫn tỏ vẻ bình thản khi nhìn mấy gã nam tử mặc đồng phục ban tổ chức Thiên Hạ Quyết. Nhưng trong lòng hắn bắt đầu suy nghĩ tại sao Thiên Thính lại gây phiền toái cho mình.
Sở Mộ biết nếu không nghe lời, mấy gã nam tử này nhất định sẽ xuất thủ không chút ngần ngại. Hơn nữa, hắn có thể cảm giác được thực lực đám người này rất mạnh, đằng sau còn có một nhóm người khác chờ sẵn, một mình hắn căn bản ứng phó không nổi.
Ở trong Thiên Hạ thành, thế lực Hồn Điện mạnh hơn Hồn Minh nhiều lắm, cho nên hắn ở trong này rất là an toàn, cũng không cần phải sợ phát sinh chuyện tình ngoài dự liệu. Chỉ có điều hiện tại động thủ chính là hành vi ngu ngốc, hắn lập tức xoay người quay về.
Thật ra Sở Mộ đã có dự định lưu lại Thiên Hạ thành một đoạn thời gian, bởi vì ban tổ chức Thiên Hạ Quyết còn chưa có giao ấu sủng cấp đế hoàng cho hắn.
Sở Mộ không hề lo lắng ban tổ chức giấu diếm phần thưởng, nhưng nói chung vật phẩm trong tay vẫn bảo đảm hơn nằm ở nơi khác.
Trước đó ban tổ chức đã nói ấu sủng cấp đế hoàng vừa mới ra đời không lâu, cần phải điều dưỡng tới giai đoạn nhất định mới có thể ký kết hồn ước.
Chuyến đi Tây giới này, mục đích chính của Sở Mộ là muốn tìm kiếm Linh nguyên, sau đó lập tức quay trở lại Thiên Hạ thành nhận lấy ấu sủng đế hoàng.
Hiện tại ấu sủng cấp đế hoàng là do Đình trưởng lão của Hồn Điện chiếu cố. Sở Mộ không lập tức nhận lấy coi như là giảm bớt một cái gánh nặng, dù sao ấu sủng đế hoàng đồng dạng ăn linh. Nếu nhận thêm nó, mỗi ngày hắn phải tiêu hao ít nhất 3 trăm triệu, hao phí quá lớn rồi, không phải một thanh niên đồng lứa có thể chịu đựng nổi. Cho nên hắn vô cùng sáng suốt để cho Đình trưởng lão nuôi giúp mình.
"Được rồi, ta trở về thành, bên trong thành vẫn có thể tùy tiện đi lại chứ?"
Sở Mộ không tỏ thái độ gì cả, chỉ nhìn lướt qua mấy người kia, nhàn nhạt hỏi.
"Có thể, chỉ cần không ra khỏi thành, ngài hoàn toàn tự do đi tới bất kỳ địa phương nào."
Một gã giám sát viên cấp bậc Hồn Hoàng cười nói, bộ dạng thân thiện vô cùng.
Sở Mộ gật đầu, cũng không thèm để ý mấy người này nữa, tung người nhảy lên lưng Dạ Lôi Mộng Thú quay trở lại Thiên Hạ thành.
Bốn người kia thấy Sở Mộ nguyện ý trở về thành dễ dàng như thế rất là ngạc nhiên, gã nam tử tươi cười lúc nãy trầm mặt xuống. Sau đó quay sang nói với đồng bọn:
"Lại còn cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú trung đẳng quân chủ nữa chứ! Không biết hắn nhặt trúng cái vận chó gì lại có thể cường hóa Hồn sủng đến cấp đế hoàng."
Sau khi trở về nội thành, chuyện đầu tiên Sở Mộ cần làm chính là đi tìm Đức Lão linh sư. Trước tiên phải điều tra rõ mệnh lệnh cấm ra thành và mục đích của Thiên Thính rồi mới tính tiếp.
Sở Mộ vừa mới trở lại Hồn Điện liền thấy một gã nam tử khuôn mặt xấc láo cất bước đi ra, đi theo bên cạnh hắn là hai nữ tử.
Một người trong đó chính là San tiểu thư gặp nhau tại cảnh thứ tư, khi đó Sở Mộ nhận nhiệm vụ thủ cảnh cũng có lưu ý nữ tử lãnh diễm này.
San tiểu thư là cường giả bậc thang thứ nhất, chẳng biết tại sao không có tham gia Thiên Hạ Quyết.
San tiểu thư liếc thấy Sở Mộ đi tới, trên mặt liền lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Lúc trước San tiểu thư rất là khinh thường Sở Mộ, bởi vì hắn hành động khoa trương chỉ vì muốn tạo ra danh tiếng. Nhưng bây giờ thái độ của nàng đã khác hẳn, thấy Sở Mộ vừa muốn mỉm cười chào hỏi nhưng lại bị cái gì đó ước thúc, cho nên bộ dạng vô cùng lúng túng.
Nhìn thấy San tiểu thư trước sau tỏ thái độ không giống nhau, trong lòng Sở Mộ cũng âm thầm buồn cười, xem ra nữ nhân này cũng là người thích đánh giá qua vẻ bề ngoài.
San tiểu thư không đáng để Sở Mộ lưu ý, nhưng gã nam tử kia lại khiến cho Sở Mộ cảnh giác cao độ.
Bởi vì người này chính là thủ phạm bắt nhốt Luân Phong Long, đại địch của Sở Mộ - Tứ Tịch Thiên Thính.
Luân Phong Long còn đang ở trong Hồn sủng giới chỉ, Sở Mộ vốn định ra khỏi thành tìm một chỗ vắng vẻ thả nó ra.
Nhưng mà Thiên Thính hạ xuống cấm lệnh quá mức đột ngột, chuyện này làm cho Sở Mộ lo lắng hắn tìm mình phiền toái là vì Luân Phong Long.
"Đúng lúc, ta có vài lời muốn nói với ngươi, đi theo ta."
Thiên Thính nhìn lướt qua Sở Mộ, sau khi nói xong lập tức xoay người đi tới đình viện. Giọng nói không có ra lệnh, nhưng thái độ ương ngạnh tới cực điểm.
Thiên Thính là nhân vật cùng thời với Sở Thiên Mang nên tuổi tác khá cao, đoán chừng tuổi thật cũng phải trên năm mươi.
Nhưng gã nam tử này nhìn qua giống như là một người trung niên ba mươi tuổi, hành vi cử chỉ luôn mang theo nét kiêu ngạo, trên gương mặt có một nốt ruồi đen thật to. Nếu như cười lên hẳn là rất khó coi, cho nên từ xưa đến nay chưa từng có ai nhìn thấy hắn cười lần nào.
Nơi này là Hồn Điện, Sở Mộ cũng không sợ Thiên Thính hành động mờ ám, vừa tự hỏi trong lòng vừa sải bước đi theo hắn.
"Các ngươi chờ ở đây."
Thiên Thính thấy hai người kia định đi theo liền nói một câu nhàn nhạt.
San tiểu thư và người kia ngẩn người ngạc nhiên nhưng vẫn phải dừng bước tại chỗ, rõ ràng là không dám làm trái ý hắn.
Hai người một trước một sau đi tới đình viện, Thiên Thính cố ý bố trí một tầng hồn niệm làm bình chướng, phòng ngừa câu chuyện giữa hai người truyền ra ngoài.
Hắn xoay người lại, dùng cặp mắt hờ hững quan sát Sở Mộ hồi lâu.
Trong lòng Sở Mộ tràn đầy nghi hoặc nhưng không có sợ hãi, cố gắng tập trung tinh thần đè nén thù hận đối với gã nam tử này xuống đáy lòng.
"Ta không quan tâm Luân Phong Long, ngươi muốn phóng sinh hay để lại thì tùy ý."
Thiên Thính trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Thiên Thính nói như vậy hiển nhiên là vô cùng tự tin tác dụng của chất độc tiềm ẩn trong người Luân Phong Long, cho dù có phóng sinh cũng chỉ còn sống vài năm mà thôi, hoàn toàn không thể gây trở ngại đối với hắn. Nhưng giọng nói lại bình tĩnh như thường, tựa như chính hắn không có động tay động chân trong không gian phong ấn, điều này làm cho Sở Mộ không hề thoải mái.
Xem ra đối phương đã biết mình là nhi tử Sở Thiên Mang. Nếu đã như vậy, Sở Mộ cũng không cần thiết ngụy trang nữa, hắn lập tức mỉm cười trào phúng:
"Vậy thì đa tạ!"
"Trứng Thanh Chập Long ở trên người của ngươi."
Thiên Thính biểu hiện quá mức tự tin, làm như đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Thiên Thính nói câu này khiến cho Sở Mộ sững sờ, mặt mày cứng ngắc như bị sét đánh.
"Hắn làm sao biết tiểu Chập Long ở trên người của mình?"
Tiểu Chập Long là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là Thiên Thính có biết chuyện của Mạc Tà hay không?
Nếu như Thiên Thính biết được Mạc Tà có huyết thống liên tục dị biến thì sao?
"Ta nể mặt mũi nguyên lão lưu lại ngươi một mạng, ngoan ngoãn giao trứng Thanh Chập Long ra đây."
Thiên Thính lạnh nhạt nói, rõ ràng là trứng Thanh Chập Long rất trọng yếu đối với hắn.
Thiên Thính lưu ý thái độ Sở Mộ, thấy thần sắc Sở Mộ biến đổi lúc xanh lúc trắng liền tỏ vẻ khinh thường, âm thầm tự nhủ:
"Ngươi cho rằng mình ẩn giấu rất khá? Trước khi ngươi tham gia Thiên Hạ Quyết, ta đã điều tra ra ngươi chính là Tù đảo vương giả, cũng là người duy nhất còn sống sót rời khỏi đảo. Nếu không phải nguyên lão Hồn Điện cố ý che chở ngươi, nhất định phải chờ Thiên Hạ Quyết kết thúc mới cho phép ta thu hồi. Tiểu tử ngươi đã bị giải quyết từ sớm rồi."
Trong lòng Sở Mộ chấn động liên hồi, từ trước tới nay Sở Mộ cho rằng thân phận Sở Thần không nào bị bại lộ. Không ngờ Hồn Minh Thiên Thính hiểu biết sự tình Tây Giới rõ như lòng bàn tay, chẳng lẽ hắn là thành viên Hồn Minh từng truy tìm Thiên Thương Thanh Chập Long khi đó?
Trong lòng Sở Mộ cực kỳ trầm trọng, một câu nói cũng không thể nhả ra.
Thấy Sở Mộ không nói lời nào, ánh mắt Thiên Thính lại càng lộ rõ sự khinh thường.
Thiên Thính đúng là không có hảo cảm với Sở Mộ, nguyên nhân chủ yếu là vì Sở Thiên Mang, hơn nữa tính cách ương ngạnh cha truyền con nối làm cho hắn vô cùng khó chịu. Chỉ vì Hồn Điện Nữ Tôn cùng với nguyên lão Hồn Điện làm hậu thuẫn mới khiến cho Thiên Thính kiêng kị vài phần. Nếu không, hắn đã sớm cho người âm thầm mạt sát Sở Mộ, giết người đoạt bảo đối với hắn dễ dàng như trở bàn tay, một câu nói là đủ rồi.
Ban đầu Minh Chủ cố ý dặn dò nhất định phải mang đồ vật kia và Thiên Thương Thanh Chập Long trở về. Thật ra đây mới là nguyên nhân chính để hắn lưu lại Thiên Hạ Cảnh nhiều năm.
Bây giờ rốt cuộc đã tìm được rồi, nhưng không ngờ lại đụng chạm tới nguyên lão Hồn Điện. Dưới uy nghiêm của nguyên lão, đồng thời cũng không muốn bị phát hiện bí mật, Thiên Thính cũng không dám trực tiếp vạch mặt, biểu hiện ra ngoài vô cùng thành thật chờ đợi Thiên Hạ Quyết kết thúc.
Cấm lệnh đối với Sở Mộ đã truyền ra từ lâu rồi, chẳng qua là Sở Mộ vẫn không có phát giác mà thôi.
Bây giờ nội tâm Sở Mộ đang biến hóa kịch liệt, cuối cùng hiểu ra tại sao lúc trước Đức Lão linh sư cố ý nhắc nhở mình ngàn vạn lần không nên đắc tội Hồn Minh, hẳn là lão nhân gia lo lắng chuyện này.
Hiện tại hắn không có lực lượng chống lại Hồn Minh, coi như có nguyên lão và mẫu thân che chở cũng rất khó thoát khỏi nguy hiểm. Trong sự tình Mạc Tà và trứng Thanh Chập Long, Hồn Minh khẳng định không bao giờ chịu thỏa hiệp. Dù sao Mạc Tà chính là Hồn sủng liên tục dị biến, Thiên Thính rất khả năng đã được Minh Chủ trao quyền thu hồi trở về.
Nếu như không giao ra Mạc Tà, Hồn Minh sẽ trực tiếp sử dụng thủ đoạn cứng rắn, đến khi đó không ai cứu nổi hắn rồi.
Nhưng mà bảo Sở Mộ giao ra Mạc Tà? Hắn trăm lần ngàn lần không muốn, không thể làm được.
Nhất là nghĩ đến bộ dáng Thanh Chập Long của Lý Hoang, trong lòng Sở Mộ lại càng day dứt. Mạc Tà bây giờ đã đạt tới chín đoạn, Hồn Minh nhất định sẽ dùng Ức Dịch tới tẩy đi trí nhớ. Vì vậy Mạc Tà cũng sẽ biến thành một khối thi thể biết di động, Sở Mộ không đành lòng để cho chuyện đó xảy ra.
Sở Mộ xem Mạc Tà là một phần tính mạng của mình, không thể nào chấp nhận giao Mạc Tà ra ngoài. Con đường Thiên Thương Thanh Chập Long từng trải qua quá mức bi thảm, hắn tuyệt đối không để chuyện đó phát sinh trên người Mạc Tà.
Không được.
Khẳng định không được.
Tuyệt đối không được.
Dù có chết hắn cũng không bao giờ giao ra Mạc Tà.
Thiên Thính nhìn chằm chằm Sở Mộ, người thanh niên này ở trong mắt của hắn quá mức nhỏ yếu. Cho nên hắn căn bản không sợ Sở Mộ đùa bỡn thủ đoạn, ngược lại chỉ lạnh lùng nhìn vẻ mặt Sở Mộ dần dần biến hóa.
Dĩ nhiên Thiên Thính không có nhiều kiên nhẫn, hiện tại Thiên Hạ Quyết đã kết thúc, hắn phải nhanh chóng thu hồi đồ vật rồi quay trở về Hồn Minh báo cáo kết quả. Chuyện này đã làm hắn tiêu tốn quá nhiều thời gian rồi.
Hồi lâu sau, giọng nói Thiên Thính càng thêm hung ác:
"Giao trứng Hồn sủng ra đây, không nên kỳ vọng lại có người tới cứu ngươi, trên đời này có rất nhiều thứ vốn không thuộc về ngươi, giữ lại chỉ rước họa vào thân mà thôi. Giao đồ vật ra, ngươi có thể bình yên vô sự tiếp nhận ấu sủng đế hoàng. Trứng Thanh Chập Long chính là tai họa ngập đầu, ấu sủng đế hoàng mới thích hợp với ngươi. Nếu không nghe lời, ta sẽ làm cho ngươi chết rất khó coi."
Nói xong câu đó, Thiên Thính liền buông thả hồn niệm uy hiếp Sở Mộ.
Sở Mộ lập tức cảm giác được một luồng sức mạnh vô hình áp tới, đánh cho hắn đầu váng mắt hoa, tay chân bủn rủn.
Lực lượng tinh thần xung kích kéo dài chừng mười giây mới từ từ hòa hoãn xuống.
Nhưng mà đối mặt với Thiên Thính uy áp, nội tâm Sở Mộ lại sáng rực như mặt trời ban trưa.
Bởi vì từ trong ngữ khí của Thiên Thính, có lẽ người này không biết chuyện Hồn sủng liên tục dị biến. Đồng thời chắc chắn cũng không biết đồ vật Thiên Thương Thanh Chập Long mang đi từ Hồn Minh chính là Mạc Tà.
Sở Mộ nhất thời mừng rỡ như điên.
Cảm giác vui mừng lấn áp đầu óc nhưng hắn cố gắng bảo trì thần sắc bình thản. Xem ra vẫn còn cơ hội an toàn vượt qua sự tình lần này.
"Chỉ có Hạ Nghiễm Hàn và Cẩn Nhu công chúa mới biết Mạc Tà là Hồn sủng liên tục dị biến. Thiên Thính chỉ biết là Thiên Thương Thanh Chập Long mang đi một quả trứng Hồn sủng, nhưng không biết đó là Mạc Tà."
"Còn có cơ hội, chưa tới tuyệt cảnh."