Sau khi Sở Lãng và Sở Mộ rời khỏi không lâu, bên trong cửa hàng tinh thạch truyền đến tiếng thét sợ hãi vang tận trời xanh.
Thanh âm này hiển nhiên là đến từ Sở Thắng Hoa, hắn vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần nhưng vẫn không nghĩ tới số lượng vật phẩm lại kinh khủng như thế. Hồn tinh, tinh thạch lên tới đơn vị hàng ngàn, trong đó cấp bảy, cấp tám nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có không ít cấp chín.
Cửa hàng Sở gia từ trước tới giờ chưa từng buôn bán cấp chín tinh thạch, loại hàng cao cấp này thường thường được đưa vào sở đấu giá nhằm nhận lấy lợi ích lớn nhất. Đây đâu có phải là quà nhỏ chứ? Phải gọi là đại thủ bút thì đúng hơn.
Sở Thắng Hoa lắc đầu cảm thán, không biết nói gì cho tốt. Người thanh niên này chỉ tùy tiện xuất hiện một, hai lần đã thay đổi vận mệnh cả gia tộc, vậy thì thực lực của hắn đã đạt tới trình độ kinh người nào đây?
Sở Lãng cưỡi Sí Lăng Hổ phi hành trên không trung rất nhanh, hắn vốn có dự định mời Sở Mộ cùng ngồi trên lưng Hồn sủng mình đi đường cho mau chóng.
Kết quả là Sở Lãng vô cùng lúng túng khi phát hiện Dạ Lôi Mộng Thú chạy dưới đất còn nhanh hơn Sí Lăng Hổ rất nhiều, hắn đành phải thở dài bất đắc dĩ ra lệnh cho Sí Lăng Hổ dốc toàn lực đuổi theo Sở Mộ.
Trên đường đi, Sở Lãng bắt đầu tường thuật tình hình gia tộc mấy năm gần đây.
Thất Sắc thành là địa phương mấu chốt giúp cho gia tộc phát triển nhanh chóng, chung quanh đã có vài khối lãnh địa cấp tám.
Tài nguyên có trong lãnh địa cấp tám phong phú như thế nào hiển nhiên không cần nhiều lời. Ít nhất số lượng ấu sủng cấp quân chủ bắt về hàng năm cũng nhiều hơn trước kia gấp mấy lần, thu hoạch linh vật lại càng khổng lồ. Thành viên Sở gia dựa vào nguồn lực dồi dào đó, những năm gần đây thực lực đột nhiên tăng mạnh, trong đó đại bá Sở Thiên Hằng tăng cường nhanh nhất.
Sở Thiên Hằng vốn có thiên sinh tư chất rất tốt, trước kia là do bình cảnh bảy đoạn hạn chế, không có được linh vật phù hợp mới dây dưa mãi vẫn không đạt tới tám đoạn.
Nhưng Sở gia đoạn thời gian gần đây hoàn toàn bất đồng, linh vật và tài nguyên kéo về cuồn cuộn cung cấp đầy đủ nhu cầu cần thiết cho tất cả thành viên gia tộc. Hơn nữa, Sở Thiên Hằng thường xuyên dẫn người ra ngoài chiến đấu, dẹp loạn Tai Hoang chung quanh Thất Sắc thành. Sau đó một con chủ sủng nhận được kỳ ngộ lớn lao, những Hồn sủng khác lần lượt đề thăng lên tới mười đoạn. Từ đó thực lực Sở Thiên Hằng đột ngột tăng mạnh, trở thành cao thủ nổi danh tại Tây vực.
Kỳ ngộ cũng là một yếu tố mấu chốt trong quá trình Hồn sủng sư tu luyện, một khi nhận được sẽ hoàn toàn thay đổi vận mệnh.
Dĩ nhiên, kỳ ngộ thường thường đi kèm với nguy hiểm rất lớn, không phải tất cả mọi người đều có năng lực điên cuồng xông pha Mê giới giống như Sở Mộ. Người bình thường tiến vào nơi đó vài lần khẳng định sẽ rơi vào tình trạng tàn phế, thập tử nhất sinh, mất đi dũng khí chiến đấu triệt để. Đừng nói tới tìm thấy kỳ ngộ có thể thay đổi cả đời mình.
Cao thủ thứ hai của Sở gia là Sở Hà, tuy là thanh niên đồng lứa nhưng thiên phú của hắn tương đối tốt, thực lực hiện tại không hề thua kém Sở Hưng.
Cao thủ đỉnh phong trong các địa vực sẽ có mười đoạn Hồn sủng quân chủ đỉnh phong, nhưng thông thường những người có thực lực như vậy sẽ lựa chọn sinh sống tại Giới thành, địa vực nho nhỏ vốn không chứa nổi bọn họ. Nhất là địa phương đất rộng trời xa giống như Tây vực lại càng ít người lui tới, nói không chừng ngay cả Hồn sủng quân chủ đỉnh phong cũng không có.
Cho nên ở tại nơi này, Sở Mộ tùy tiện triệu hoán một con Hồn sủng cũng có thể xếp hạng trước mười Phong Vân bảng.
Đi đường đại khái ba ngày, Sở Mộ và Sở Lãng xuất hiện trước đại môn Thất Sắc thành.
Trước đó Sở Mộ nghĩ rằng Thất Sắc thành là một tòa thành cấp chín phồn hoa khí khái, nhất định là hơn hẳn Cương La thành.
Nhưng mà thời điểm Sở Mộ nhìn thấy tòa thành này, trong lòng lập tức lạnh lẽo.
Tòa thành này không có tốt đẹp như Sở Mộ tưởng tượng, chỉ có quy mô rộng lớn hơn những tòa thành cấp tám, còn kiến trúc bên trong quả thật là điêu tàn, hoang phế, thê thảm đến mức không thể hình dung.
Đường phố khắp nơi toàn là vết nứt ngang dọc, nhà cửa thấp bé cũ kỹ, người đi đường ít ỏi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngay cả thành tường là bộ phận tối trọng yếu của một tòa thành cũng có không ít địa phương xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
"Chuyện này, ha hả! Mặc dù bề ngoài Thất Sắc thành không ra hình dáng gì, nhưng mà lợi ích rất tốt."
Sở Lãng cười lớn che giấy sự ngại ngùng xấu hổ, lúc này vẻ mặt hắn giống như bị thân nhân nhiều năm không gặp hỏi thăm tại sao lại nghèo khó đến mức này.
Tây vực cuối cùng vẫn không thể so sánh với La vực, sau khi nhìn thấy quang cảnh nơi này, trong lòng Sở Mộ đã sáng tỏ được nhiều điều.
Gia tộc phát triển thịnh vượng thành lập trên một tòa thành thê thảm như thế, sợ rằng những năm này tộc nhân đổ ra mồ hôi và máu còn nhiều hơn tại Cương La thành mấy chục năm.
Đi dọc theo con đường đổ nát, Sở Mộ nhìn thấy chỉ là những cửa hàng đơn sơ, phần lớn là buôn bán tinh thạch, hồn tinh, hồn hạch, cùng với các loại năng lượng khoáng thạch. Hiển nhiên đây là một tòa thành có tài nguyên phong phú, nếu không lấy bộ dạng hoang phế của nơi này, sợ rằng không có bao nhiêu người nguyện ý lui tới.
"Tòa thành này có khuyết điểm lớn nhất chính là Tai Hoang và vô số sinh vật hung tàn sinh sống ở các vùng phụ cận. Đại bá đã dùng mấy năm điều tra cặn kẽ, chỉ cần có thể giải quyết vấn nạn Tai Hoang, Thất Sắc thành khẳng định phát đạt hơn cả Tây thành. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đả thông mấy con đường nối thông với các tòa thành lân cận, gia tộc chúng ta sẽ trở thành một đại gia tộc đúng nghĩa, có tư cách ngồi ngang hàng với thành chủ hoặc vực chủ."
Sở Lãng tiếp tục cho Sở Mộ giải thích.
Sở Mộ đang định mở miệng nói chuyện chợt thấy một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, bên trong lộ ra một cái đầu nữ tữ. Nàng kia cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ Dạ Lôi Mộng Thú, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Sở Lãng, người bên cạnh ngươi là ai? Giới thiệu đi!"
Nữ tử bên trong xe ngựa dò hỏi.
"Đây là Sở Mộ, đường đệ của ta. Chào mừng Hiểu Vân tiểu thư tới Thất Sắc thành, hẳn là dự định tiến vào Khuynh Phong sơn mạch săn thú đúng không?"
Sở Lãng nở nụ cười ôn hòa, nói với nữ tử kia.
"Biết rồi còn hỏi, ta muốn đi dạo trong thành một lát, tìm mua ít đồ cần thiết trước đã. Ngươi trở về gia tộc thì nói cho bọn họ biết bổn tiểu thư đã tới, chuẩn bị sẵn sàng mấy thứ kia đi."
Giọng nói Hiểu Vân tiểu thư có vài phần kiêu căng.
Sau khi nói xong, nàng liếc sang Sở Mộ một cái rồi thụt đầu vào trong buồng xe, cũng không đợi Sở Lãng giới thiệu mình đã trực tiếp rời đi.
Cỗ xe ngựa này do hai con Tinh Dã Ma Câu kéo, hơn nữa giai đoạn tương đối cao, từ đó có thể thấy được địa vị của nữ tử kia cao quý khác thường.
Sở Mộ lẳng lặng nhìn xe ngựa chạy đi nhưng không nói gì, chẳng qua là ngữ khí ngạo mạn của đại tiểu thư kia làm cho Sở Mộ cảm thấy không thoải mái.
"Nàng là thiên kim của Vực Chủ, cũng là thanh niên cao thủ xếp hạng trước năm tại Vực thành. Cứ cách một đoạn thời gian, nàng sẽ tới Thất Sắc thành tiến vào Khuynh Phong sơn mạch săn thú, thông thường vẫn được gia tộc chúng ta tiếp đãi chu đáo, coi như là khách quen."
Sở Lãng mở miệng giải thích.
"Khuynh Phong sơn mạch?" Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.
"Khuynh Phong sơn mạch là một chướng ngại rất lớn ngăn cản gia tộc chúng ta phát triển. Bên trong sinh sống rất nhiều Hồn sủng đẳng cấp cao, gia tộc chúng ta thường xuyên hao tốn trọng kim thuê người quét dọn, nếu không con đường vận chuyển hàng hóa sẽ bị bịt kín."
Sở Lãng nói.
Sở Lãng vừa nói tới đây, Ly lão nhi đã nói chen vào:
"Khuynh Phong sơn mạch là ranh giới giữa đầm lầy phía tây cho tới Cấm Vực, đi sâu vào một chút chính là địa phương nguy hiểm tương đương với Mê giới cấp chín."
"Mê giới cấp chín? Chẳng phải là có sinh vật đế hoàng tồn tại rồi?"
Sở Mộ vội vàng hỏi tới.
"Ừ, thật ra cách thức phân chia đẳng cấp Mê giới cũng không nghiêm khắc, chỉ áp dụng cho những Hồn sủng sư dưới cấp đế hoàng mà thôi. Đối với phần lớn Hồn sủng sư, Mê giới cấp mười đã là trình độ cao nhất."
"Vậy đến cấp đế hoàng sẽ phân chia thế nào?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Những Mê giới nằm xen kẽ trong lãnh thổ nhân loại chỉ là địa phương hỗn tạp, đẳng cấp chủng tộc Hồn sủng hoang dã vốn không cao, hơn nữa quy mô cũng không lớn. Còn ở trong Cấm Vực, các chủng tộc Hồn sủng đã tạo thành thể hệ vô cùng khổng lồ, ví dụ như Phược Phong thánh vực có đế quốc Nanh Phong Yêu, Vạn Đoạn Triết Cốc có đế quốc Thiên Ma Trùng. Trên một phương diện nào đó, những chủng tộc này đã có quy mô và phân chia thể chế không thua gì thế giới nhân loại."
"Dưới đế quốc là bộ lạc, dưới bộ lạc là tộc quần. Đây là hai khái niệm mới đối với ngươi."
"Nếu dùng thể chế kiểu này để làm đối tượng so sánh, thế giới nhân cũng được phân ra mười cấp bậc.”
“Tòa thành cấp mười gọi Vực thành, cao hơn nữa chính là Giới thành. Phía dưới sẽ phân chia thành mười cấp độ.”
"Thật ra đây chỉ là cách hiểu của người bình thường, tòa thành cấp tám, cấp chín gọi một cách chính xác sẽ là Vực thành cấp tám, Vực thành cấp chín. Đồng thời sẽ có những lãnh thổ đẳng cấp tương ứng, ví dụ như Thất Sắc thành là tòa thành cấp chín, vậy thì vùng đất chung quanh chính là lãnh thổ cấp chín."
"Cứ loại suy như thế, tộc quần Hồn sủng cấp một đối ứng lãnh thổ nhân loại cấp một, cũng có thể hiểu là tòa thành cấp một. Tộc quần cấp chín đối ứng với lãnh thổ cấp chín, hiểu không?"
"Trên lãnh thổ cấp mười sẽ được gọi là địa giới, địa giới cấp một đối ứng bộ lạc cấp một."
Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
Trước kia Sở Mộ rất là kỳ quái, tại sao Vực thành chỉ là một tòa thành nho nhỏ lại được phân chia lên tới cấp mười, bất kỳ tòa Giới thành nào cũng có quy mô rộng lớn hơn nó.
"Vấn nạn Tai Hoang của Thất Sắc thành đến từ bộ lạc cấp một có Hồn sủng chuẩn đế hoàng trấn thủ."
"Hơn nữa, ở sâu bên trong Khuynh Phong sơn mạch còn đáng sợ hơn, rất có thể do bộ lạc cấp ba và Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng trấn thủ."
"Thất Sắc thành tương đương với tộc quần cấp chín, ngay cả Hồn sủng quân chủ đỉnh phong cũng không có. Thế mà hàng xóm lại là bộ lạc cấp một với quy mô khổng lồ, sinh tồn ở nơi này quả thực đáng sợ, ngày bất an đêm ngủ không ngon, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ bị tập kích. Ta đề nghị gia tộc các ngươi phát tài vài năm thì tìm cách rút lui đi."
Ly lão nhi lắc đầu khuyên nhủ.