Sủng Mị

Chương 730

Trong Man Sơn cốc, Sở Thiên Lâm khống chế chiến thú Mặc Dã nhanh chóng lao lên con dốc dựng đứng.

Cả con đường đã chất đầy thi thể Báo tộc, máu tươi hội tụ thành suối chảy xuống dưới vách đá, thấm ướt mặt đất. Sở Thiên Lâm thấy thế trong lòng hoảng sợ không dứt.

Sau khi vượt qua con dốc, cảnh tượng phía trước lập tức rộng mở trong sáng hẳn ra, xuất hiện trước mắt hắn là một hạp cốc lộ thiên được mặt trời chiếu sáng ấm áp.

Chẳng qua là mặt đất phủ kín hoa cỏ xanh um vẫn bị máu nhuộm đỏ thẫm, thi thể nhiều đến mức không thể đếm nổi. Rất khó tưởng tượng trong quãng thời gian ngắn như vậy, đám người Sở Mộ lại thật sự tiêu cả cả tộc quần Báo tộc.

Men theo đống thi thể đi tới, Sở Thiên Lâm vẫn không thấy được bóng dáng đám người Sở Mộ.

"Rống rống rống rống!"

Bỗng nhiên phía trước truyền tới tiếng gầm thét liên tục, toàn bộ sơn cốc cũng phải run lên từng đợt dưới lực lượng kỹ năng nổ tung.

Thanh âm đó là một đám sinh vật đồng thời tức giận gầm thét.

Tinh thần Sở Thiên Lâm rung lên, vội vàng khống chế chiến thú Mặc Dã chạy về phía đó, nhưng càng chạy lại càng kinh hãi khi phát hiện phía trước xuất hiện một lớn đoàn sinh vật đông nghịt từ ba phương hướng sơn cốc lao đến cuồn cuộn.

Sở Thiên Lâm đứng ở vị trí quá xa nên không có cách nào thấy rõ tình hình bên đó, đám sinh vật đông nghịt kia tựa như đám mây đen khổng lồ dần dần hạ xuống mặt đất. Sau đó sườn núi, cây cối chậm rãi phân liệt, hàng loạt nham thạch cản đường nổ tung ầm ầm.

Dãy núi nguy nga cao vút trong mây lại bị triệt để đoàn sinh vật kia phủ kín, cảnh tượng này quả thật khiến cho tâm linh người ta phải rung động liên hồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Hồi lâu sau, Sở Thiên Hằng mới thấy rõ thì ra đó là quân đoàn Báo tộc từ trong sào huyệt lao ra, sau đó dung nhập thành cơn lũ màu đen đổ ập xuống sơn cốc.

Khí thế uy áp vô cùng kinh khủng, Sở Thiên Lâm đứng ở bên ngoài ranh giới sơn cốc vẫn cảm giác y như núi đè, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Quân đoàn Báo tộc biến thành một cây Cự Chùy từ trên trời cao dùng toàn lực đánh xuống đại địa, lực lượng cường đại khó thể chống đỡ.

Rốt cuộc, phần lớn Báo tộc đã tụ tập ở khu vực trung tâm.

"Rầm rầm rầm!"

Một trận nổ tung kinh thiên động địa đột ngột vang lên, tiếng nổ như sấm chấn lỗ tai Sở Thiên Lâm đau nhức, đầu óc như muốn nứt ra.

Mảnh sơn cốc trước mắt Sở Thiên Lâm vốn bằng phẳng bỗng nhiên xuất hiện hàng loạt vết nứt chằng chịt, ở vị trí chính giữa là một cái hố khổng lồ, sâu không thấy đáy.

Cái hố này là một kích hợp lực của tất cả Báo tộc đánh xuống, Sở Thiên Lâm cảm thấy lực lượng của quân đoàn Báo tộc quá mức đáng sợ rồi. Liệu đám người Sở Mộ có thể đối kháng nổi không?

Ngay sau đó, cả sơn cốc truyền ra một trận tiếng kêu thảm thiết, thanh âm xuyên phá trời xanh, truyền ra ngoài sơn cốc, thậm chí vang vọng tới tận dãy núi xa xôi.

Đó là thanh âm bi thống của hàng nghìn Báo tộc kêu rên trước khi tử vong.

Thì ra mặt đất vị trí trung tâm chính là một cái bẫy rập khổng lồ. Tất cả Báo tộc đâm đầu lao xuống đều lọt vào cái hố do Ma Thụ chiến sĩ đào sẵn, vô số rễ cây Hiên Mộc phục kích sẵn sàng lập tức đâm xuyên thân thể chúng nó, máu tươi tuôn trào xối xả biến cái hố thành hồ máu kinh khủng chôn thây quân đoàn Báo tộc.

Sở Thiên Lâm sững sờ ngây người tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi quân đoàn Báo tộc cường đại như thế lại bị tiêu diệt quá nhanh. Hắn thậm chí quên mất bản thân mình vào cốc là vì muốn thông báo tin tức bộ lạc Báo tộc tập kích cho đám người Sở Mộ biết. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy tộc quần Báo tộc cấp chín đã bị mạt sát triệt để, trong lúc nhất thời hắn không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm tình của mình.

Hồi lâu sau, Sở Thiên Lâm mới kịp nhớ ra nhiệm vụ của mình, thế là hắn vội vội vàng vàng thúc dục chiến thú Mặc Dã chạy tới chỗ bẫy rập khổng lồ kia.

Cái hố cực lớn, kích thước tương đương với một cái hồ nước nhỏ. Sở Thiên Lâm chạy men theo rìa hố chỉ thấy thi thể Báo tộc chất chồng cao như núi, mùi máu tanh nồng đậm ập tới làm cho hắn không nhịn được trái tim đập rộn liên hồi.

"Là nhị bá tới!"

Bên phía đối diện bẫy rập, Sở Hà vừa thấy Sở Thiên Lâm xuất hiện liền hô to.

Sắc mặt Sở Tiêm tái nhợt đứng ở bên cạnh Sở Mộ, đối mặt với đống thi thể rỉ máu dưới chân, nàng đã nôn mửa vài ba bận. Cuối cùng trực tiếp ngồi chồm hổm dưới đất úp mặt nôn khan, thân thể uể oải không thể dậy nổi một tia khí lực.

Năng lực thừa nhận của nữ tử vẫn thua kém nam nhân chút ít, hình ảnh hàng nghìn hàng vạn thi thể tan nát nằm dưới hố quá mức ghê rợn rồi. Ngay cả đại nam nhân như Sở Lãng, Sở Hà cũng không dám nhìn thẳng, chứ đừng nói đến nữ tử mới ra đời không bao lâu như Sở Tiêm.

Hai người Gian Thương và Quách Lực xem như bình tĩnh, cũng không có phản ứng gì lớn đối với hình ảnh thảm thiết này. Nhưng từ vẻ mặt hai người bọn họ hiển nhiên là còn chưa khôi phục tinh thần lại sau khi thấy uy lực kỹ năng quần thể kinh khủng kia.

Kỹ năng quần sát đáng sợ như thế sợ rằng chỉ có Hồn sủng cấp đế hoàng mới có thể làm được. Bọn họ rất khó tưởng tượng nổi một đầu Ma Thụ chiến sĩ quân chủ đỉnh phong lại có thể bộc phát ra lực sát thương cường đại cỡ đó.

Quân đoàn Báo tộc còn sót lại rất khó tạo thành uy hiếp, đám người Sở Tiêm, Sở Lãng, Sở Hà, Gian Thương, Quách Lực cùng nhau chỉ huy Hồn sủng tiến hành quét dọn lần cuối. Về phần Sở Mộ triệu hồi ra Quỷ Khung Quân Vương chôn lấp cái hố thi thể khổng lồ kia.

Mùi máu tanh rất dễ thu hút tộc quần Hồn sủng lui tới, vì thế sau khi tàn sát trên quy mô lớn nhất định phải mau chóng rời khỏi. Nếu không rời đi phải nhanh chóng làm tốt công việc chôn cất, hơn nữa thi thể quá nhiều sẽ dễ dàng sinh ra ôn dịch.

"Nhị bá, tại sao?"

Sở Mộ vẫn trấn định như thường, nhìn thoáng qua Sở Thiên Lam đang ngơ ngác như người mất hồn.

Sở Thiên Lâm nghe hỏi mới kịp thời phản ứng, cấp tốc chạy lại gần rồi nói:

"Bộ lạc Báo tộc đã xuất động, đang trên đường chạy tới Man Sơn cốc, đại khái hai canh giờ nữa sẽ tới nơi."

Sở Mộ khẽ nhíu mày, bộ lạc Báo tộc xuất hiện nhanh hơn Sở Mộ dự đoán rất nhiều. Xem ra chính mình không có cơ hội nghỉ ngơi rồi, đành phải nhanh chóng xử lý công tác dân vận rồi tiếp tục chiến đấu.

"Các ngươi tiếp tục quét dọn tộc quần còn sót lại, ta ra bên ngoài hối thúc di chuyển dân chúng vào cốc."

Sở Mộ nhàn nhạt nói.

"Nhiều thi thể như vậy, làm sao bây giờ?"

Sở Hà lộ vẻ chần chờ, nhỏ giọng hỏi.

"Sau khi toàn bộ dân chúng đi vào, để cho 1000 Hồn sủng sư cấp nô bộc quét dọn chiến trường, còn hồn hạch, hồn tinh, nội tạng kết tinh lưu lại dùng làm lương thực cho đám Hồn sủng. Nếu như bộ lạc đầm lầy phía tây công tới, chúng ta sẽ cố thủ trong sơn cốc rất lâu."

Sở Mộ nói.

"Máu tanh như vậy hẳn là không có mấy người dám dọn dẹp."

Sở Lãng thấp giọng.

"Không sao cả, từ từ sẽ quen thôi."

Sở Mộ cũng không nhiều lời, trực tiếp dẫn Quỷ Khung Quân Vương và Ma Thụ chiến sĩ cùng với tiểu Mạc Tà đi ra ngoài.

Gian Thương nhìn thoáng qua cái hồ máu to lớn, mở miệng nói:

"Cũng đã chết cả rồi, còn lo lắng kinh tởm làm gì, thiệt là..."

Động tác Sở Mộ rất nhanh, thời điểm ra ngoài sơn cốc thì thời gian còn lại gần nửa canh giờ.

Chuyện này cũng có nghĩa là cư dân Thất Sắc thành chỉ có thời gian nửa giờ để tiến vào trong cốc, với số lượng ba vạn người cũng không phải là vấn đề khó khăn.

"Trong cốc có thể còn lưu lại chút ít Báo tộc, ta không có thời gian kiểm tra cẩn thận. Các ngươi vào cốc nhìn thấy Báo tộc cứ trực tiếp giết chết."

Sở Mộ nói với Sở Thiên Lâm.

"Còn có Báo tộc? Vậy thì chúng ta chẳng phải là xâm nhập hang báo hay sao?"

Một thành viên Sở gia ngạc nhiên nói.

Hắn vốn đã chạy đi tìm hiểu tình huống, nhưng mà bộ lạc Báo tộc đã đánh tới rất gần, bây giờ có muốn trốn cũng đã chậm, không cần thiết phải điều tra thêm nữa. Vì thế hắn mới trở về hội nhập vào đoàn người di dân.
Bình Luận (0)
Comment