Sủng Mị

Chương 830

Thời gian Sở Mộ Bán Ma hóa từ từ kết thúc, nhưng Sở Mộ cảm thấy ngoài dự liệu chính là hồn niệm lại tăng trưởng lên tới hai niệm Hồn Hoàng.

Thực lực tăng cường là điểm trọng yếu nhất giúp cho linh hồn mạnh mẽ hơn, đây hiển nhiên là chuyện tốt đối với Sở Mộ.

Thế nhưng, cho dù hồn niệm đã tăng cường, di chứng nghiêm trọng vẫn xuất hiện như thường lệ.

Ma diễm trên người Sở Mộ dần dần tản đi, đầu óc hắn mơ màng, mệt mỏi, ngay cả năng lực suy tư cũng không có.

Sau khi Sở Mộ mất đi trạng thái Bán Ma, Mính Tiên Điểu đúng lúc chạy tới tiếp đón khi hắn sắp sửa rơi xuống.

Sở Mộ cảm giác thân thể nóng rực, bất kỳ lúc nào cũng có thể bốc cháy như ngọn đuốc, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

Cuối cùng Sở Mộ chỉ nghe thấy Ly lão nhi lải nhải bên tai mình, sau đó ngã xuống lưng Thánh sủng Mính Tiên Điểu hôn mê bất tỉnh.

"Lực lượng đế hoàng đỉnh phong cắn trả quá mạnh mẽ, thiếu chủ coi như đạt tới hai niệm Hồn Hoàng cũng khó thể thừa nhận. Chỉ mong tình huống không chuyển biến quá xấu, xem ra lần này phiền toái nghiêm trọng hơn nhiều lắm."

"Bất kể như thế nào, thiếu chủ nhất định phải cố gắng vượt qua di chứng lần này. Nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong tỉnh lại rồi."

Đây là câu nói cuối cùng Sở Mộ nghe được.

Nhận được lực lượng thông thiên phải trả giá rất đắt.

Trong lịch sử xuất hiện Bán Ma đều là hóa ma triệt để, hoặc sẽ bị ma diễm thiêu đốt tử vong. Sở Mộ có thể khống chế giữa trạng thái Bán Ma và nhân loại đã là trời cao chiếu cố rồi, thừa nhận lực lượng cắn trả bắt buộc phải có.

"Nghệ!”

Thánh sủng Mính Tiên Điểu biết ma quỷ trong người Sở Mộ đang tác quái, hiện tại vẫn chưa đến lúc Vong Giới môn mở ra. Mính Tiên Điểu dùng tinh thần âm trao đổi với những Thánh sủng khác, cùng nhau thi triển Thánh lực đả thông lối đi xuyên qua Đảo Ảnh Tuyền tại Vạn Triêu Thú Trấn Yêu Bi, mau chóng đưa Sở Mộ trở về Hồn Điện.

Trận bạo loạn này được trấn áp nhanh như thế là nhờ công lao của Sở Mộ, đám Thánh sủng nói gì cũng không thể để hắn vong mạng ở chỗ này.

Thực lực Vạn Triêu Thú mạnh nhất, trực tiếp thi triển kỹ năng tinh thần đánh xuyên qua Đảo Ảnh Tuyền Trấn Yêu Bi báo cho đám người Hồn Điện chuẩn bị tiếp nhận Sở Mộ.

Nguyên lão và Băng Lam dĩ nhiên coi trọng Sở Mộ an nguy, cả hai vội vàng đi tới hồ nước Vạn Triêu điện, dự định hai bên đồng thời thi triển lực lượng nối thông không gian giữa hai tòa thành.

Trên hồ nước Vạn Triêu Thú Trấn Yêu Bi.

Ngoại trừ Huyền Chân Chập trọng thương gần chết, ba con Thánh sủng khác chia ra chiếm cứ ba vị trí bắt đầu buông thả lực lượng cưỡng bức đánh thông lối đi không gian.

Trên thực tế, mỗi cái Đảo Ảnh Tuyền đều có tồn tại lối đi nối thông Bất Hủ thành với Hồn Điện, nhưng có rất ít người được biết điều này. Còn Vong Giới môn là cánh cửa chính thức tuyên bố với ngoại giới. Chỉ có bảy đại Thánh sủng nắm giữ lực lượng Thánh quang mới có thể mở ra lối đi tại Đảo Ảnh Tuyền, những sinh vật trên người dính hủ khí không thể nào đụng tới không gian bí ẩn này.

Lúc này ba đại Thánh sủng đồng loạt buông thả Thánh quang bao trùm hồ nước, một lát sau Thánh quang từ từ ngưng tụ biến thành Đồ Đằng hình dáng ngôi sao ở vị trí chính giữa hồ nước.

Đầu bên kia Hồn Điện cũng xuất hiện một cái Đồ Đằng tương tự, hai bên chiếu ứng lẫn nhau, quang mang càng lúc càng mạnh mẽ.

Sở Mộ trôi nổi ở phía trên Đồ Đằng, Thánh quang lần lượt lóe sáng chiếu rọi cả tòa Trấn Yêu Bi. Thông đạo không gian dần dần chân thật, thân ảnh Sở Mộ dần dần mờ nhạt.

Cùng lúc đó, bên phía hồ nước Vạn Triêu điện xuất hiện bóng dáng Sở Mộ.

Đầu tóc Sở Mộ bạc trắng, quanh thân ma diễm không ngừng ẩn hiện, khí tức Bán Ma cường đại còn chưa có rút đi hoàn toàn, hình thái quỷ dị này khiến cho đám Hồn Hoàng cảm thấy run sợ một trận.

Cho dù Sở Mộ đã bất tỉnh, tất cả mọi người vẫn cảm giác được lực lượng đáng sợ trên người hắn, khóe miệng giữ vững nụ cười tà mị tựa như ma vương giáng thế.

Nhìn xuyên qua Đảo Ảnh Tuyền không có cách nào cảm nhận đầy đủ khí thế bá đạo của Bán Ma, bây giờ Sở Mộ xuất hiện bên trong Thánh điện, tất cả mọi người mới hiểu được tại sao Ti Dạ Chiến Hoàng lại chiến bại.

"Sở Mộ… hắn đang ma hóa..."

Nguyên lão nhỏ giọng nói.

Nguyên lão kinh nghiệm phong phú, hơn nữa trước kia đã từng chứng kiến toàn bộ quá trình Bán Ma hóa, cho nên hiện tại nhìn thấy đầu tóc Sở Mộ biến thành trắng bạc lập tức nhận ra đây là điềm báo ma hóa hoàn toàn.

Băng Lam nhìn thấy Sở Mộ bị ma diễm hành hạ như thế, trái tim nàng như bị ngàn dao cắt xé, vội vàng đi đến gần hồ nước ôm lấy Sở Mộ.

"Nóng quá!"

Băng Lam vừa chạm vào Sở Mộ lập tức giật mình kinh hãi, cảm giác giống như ma diễm từ trong người Sở Mộ tràn vào cơ thể tiến hành thiêu đốt linh hồn của mình.

Cảnh giới hồn niệm của Băng Lam rất cao, linh hồn đề kháng hiển nhiên cường đại, nhờ đó mới kịp thời chống đỡ linh hồn phản phệ. Nếu đổi lại là người khác sợ rằng đã bị ma diễm đốt thành tro bụi.

"Các ngươi chuẩn bị linh vật Băng thuộc tính đâu? Mau, đưa tất cả vào trong Đế Thánh Điện."

Vành mắt Băng Lam đỏ ửng, cố gắng đè nén chua xót trong lòng.

Nàng cũng không ngờ thương thế Sở Mộ nặng như vậy. Nếu như hắn có mệnh hệ gì, nàng làm mẫu thân không thể nào tha thứ cho mình.

Cũng may Băng Lam đã dự đoán khả năng này có thể xảy ra, mấy ngày trước đã cho thành viên Hồn Điện thu thập số lượng lớn linh vật Băng thuộc tính.

Bên trong Đế Thành điện, cả gian đại sảnh biến thành địa phương băng hàn chữa trị, Liễu Băng Lam bất chấp hàn băng xâm lấn, ôm lấy Sở Mộ đi tới vị trí trung tâm rồi đặt hắn nằm lên đống linh vật Băng thuộc tính.

Thân thể Sở Mộ nhanh chóng kết băng, năng lượng băng hàn xâm nhập vào trong linh hồn từ từ áp chế ma diễm xuống.

Lúc này Ly lão nhi cũng nhảy ra ngoài, nói với Băng Lam và nguyên lão:

"Đống linh vật Băng thuộc tính này không đúng tính chất, đẳng cấp cao tới đâu cũng vô dụng, phải có Thiên Tiên băng mới áp chế được linh hồn ma diễm công tâm."

"Ta… ta đây lập tức tiến nhập Cấm Vực."

Vừa nghe thấy Ly lão nhi nói như thế, Băng Lam lập tức đứng dậy nhận việc.

"Băng Lam, trước tiên tĩnh táo một chút!"

Nguyên lão đưa tay ngăn cản Sở Mộ.

Không nói tới Cấm Vực có Thiên Tiên băng tồn tại hay không, coi như thật sự có cũng phải mất hơn một năm đi đi về về, nước xa không thể nào cứu được lửa gần.

Băng Lam đúng là tĩnh táo không nổi, thấy Sở Mộ đầu tóc trắng xóa, cả người ma diễm hỗn loạn lòng đau như dao cắt. Thiên Hạ thành tồn vong vốn không phải nhiệm vụ của hắn, bây giờ nếu phải dùng bí thuật Đế Thánh Hoa cứu sống Sở Mộ, Băng Lam cũng nguyện ý hi sinh.

"Nữ Tôn điện hạ, ngài đừng suy nghĩ đến phương diện quá xấu, cũng nhờ ngài kịp thời chuẩn bị linh vật Băng thuộc tính đã trợ giúp thiếu chủ rất lớn. Thiếu chủ ý chí ương ngạnh, đối kháng với Bạch Yểm Ma gần mười năm, lần này hắn nhất định sẽ vượt qua."

Ly lão nhi vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

Ly lão nhi lời thật nói thật, nếu như lần này Sở Mộ ma hóa triệt để, coi như là Thánh sủng chết sạch, Thiên Hạ thành bị tiêu diệt, Ly lão nhi cũng kiên quyết không cho Sở Mộ tiến hành Bán Ma hóa. Bây giờ cả gian đại sảnh chất đầy linh vật Băng thuộc tính, toàn là các loại linh dược cao cấp nhất, chỉ cần qua một đoạn thời gian Sở Mộ nhất định sẽ tỉnh lại.

"Ừ, Băng Lam, ngươi lưu lại nơi này chiếu cố Sở Mộ, ta đi xử lý chuyện tình Bất Hủ thành. Yên tâm đi, đứa nhỏ này lập công lớn đối với Thiên Hạ thành chúng ta, các thế lực Hồn Điện, Yểm Ma cung, Hồn sủng cung sẽ dốc toàn lực cứu hắn."

Nguyên lão nói rất chân thành.

Lần này Sở Mộ đại chiến với trận doanh đầu lĩnh đúng là nghĩa cử cao đẹp, hành động anh hùng này diễn ra ở trước mắt tất cả mọi người, không ai có thể phủ nhận công lao của hắn. Chỉ cần nguyên lão khởi xướng đề cử, cho dù thực lực Sở Mộ còn chưa đạt tới nhân loại đỉnh phong, nhưng hắn tuyệt đối có tư cách nhận được một chỗ trong danh sách tranh đoạt Thiên Hạ vương tọa.

Ý nghĩa chân chính của mười năm vương tọa chính là vinh danh người có cống hiến lớn nhất đối với Thiên Hạ thành, chứ không phải là thực lực mạnh nhất.

Chỉ cần hoàn thành việc trấn áp Bất Hủ thành bạo loạn, nguyên lão nhất định sẽ nâng Sở Mộ vào vị trí Thiên Hạ vương tọa.

Một là Sở Mộ liều mạng đại chiến đã thỏa mãn điều kiện điều kiện đầu tiên, hai là dựa vào ba thế lực lớn chung tay bảo vệ, coi như là Hồn Minh Minh chủ cũng phải kiêng kị mấy phần.

Về phần sự tình giết chết Thiên Thính đúng là bé nhỏ không đáng kể rồi.

"Nghĩa phụ, ngài mau đi chủ trì đại cục."

Lúc này Băng Lam cũng đã tỉnh táo lại.

Nàng biết Bất Hủ thành bạo loạn chỉ là tạm thời an ổn, nhưng chỉ dựa vào mấy đầu Thánh sủng rất khó phong ấn trở lại cả quân đoàn sinh vật đông nghịt kia. Hiện tại nhóm cao tầng Thiên Hạ thành cần phải có một người chỉ huy, phân phối lực lượng chuẩn bị ứng phó tình huống đột biến.

Không có Hồn sủng nào nguyện ý trở về không gian phong ấn, cho nên bọn họ không thể tránh khỏi một trận đại chiến. Điểm may mắn chính là trận chiến này phát sinh ở trong Bất Hủ thành, chỉ cần từ từ quét dọn sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn. Dĩ nhiên, thời gian chiến đấu sẽ diễn ra rất lâu.

Nguyên lão nhìn thoáng qua Sở Mộ, rồi xoay người rời khỏi đại sảnh.

Băng Lam ngồi bên cạnh Sở Mộ, bắt đầu khống chế năng lượng Băng thuộc tính dẫn dắt vào trong cơ thể Sở Mộ, trấn áp linh hồn ma diễm trong người hắn.

"Nữ Tôn điện hạ, phải chậm rãi tiến hành theo chất lượng, không thể vội vàng xao động. Nếu không sẽ làm tổn thương thân thể thiếu chủ."

Ly lão nhi lo lắng Băng Lam sốt ruột, lập tức chạy tới nhắc nhở.

Thật ra Liễu Băng Lam quan tâm Sở Mộ hơn ai hết, dựa vào cấp bậc cao niệm Hồn Hoàng của nàng muốn dẫn dắt năng lượng linh vật Băng thuộc tính cấp đế hoàng không tính là khó khăn.

Một ngày trôi qua, Băng Lam dẫn dắt luồng khí băng hàn hạ nhiệt linh hồn Sở Mộ. Mặc dù hồn lực vẫn còn, nhưng trải qua tiêu hao lâu dài, tâm lực mệt mỏi, sắc mặt Băng Lam trở nên trắng bệch, làn da bị khí lạnh làm cho tím bầm.

"Nữ Tôn điện hạ, ngài điều dưỡng một chút đi, trước tiên khôi phục hồn lực rồi hãy tính tiếp."

Ly lão nhi thấy Băng Lam lộ vẻ mỏi mệt, sợ nàng kiên trì không nổi vội vàng ngăn cản.

Băng Lam đứng cũng không vững, thân thể lảo đảo muốn ngã, Ly lão nhi vội vàng kêu mấy thị nữ dẫn Băng Lam vào phòng nghỉ ngơi.

"Hẳn là sắp tỉnh rồi, đống linh vật Băng thuộc tính này đủ để luyện ra một con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng rồi. Cũng may Hồn Điện giàu có nứt vách, bằng không lần này thiếu chủ thua thiệt lớn, ai dà, xem ra Băng Không Tinh Linh nhận được không ít chỗ tốt, ngủ say một lần, khi tỉnh lại đoán chừng lên tới đế hoàng rồi."

Ly lão nhi nhìn Sở Mộ nằm trong khối băng, lầm bầm tự nhủ.

Tin tức Sở Mộ là Bán Ma kinh thế phải được giữ bí mật, nguyên lão ra lệnh cho tất cả Hồn Hoàng không được phép tiết lộ ra ngoài.

Thế nhưng, nguyên lão cũng biết mình quản thúc không nổi đám Hồn Hoàng này. Tin tức này chỉ giấu được nhất thời, thế nào cũng có lúc truyền vào trong tai Hồn Minh.

Vì bảo đảm Sở Mộ an toàn, nguyên lão phái Thánh vệ trưởng Trác Nông cùng với một nhóm Thánh vệ canh gác bên ngoài đại sảnh Đế Thánh điện.

Trận doanh Thánh sủng đánh thắng một trận oanh liệt, Ti Dạ Chiến Hoàng tử vong, Bất Hủ thành bạo loạn tạm thời hòa hoãn trở lại. Đến ngày thứ ba từ khi Sở Mộ rời khỏi Bất Hủ thành, tất cả Hồn Hoàng và quân đoàn Hồn Chủ đã di chuyển tới gần Vong Giới môn, chờ đợi thời khắc giao chiến khốc liệt.

Một khi Vong Giới môn mở ra, quân đoàn sinh vật phong ấn và sinh vật thủ giới sẽ ập tới như thủy triều. Nguyên lão đã liên lạc với đám Thánh sủng, hi vọng lúc đó Thánh sủng sẽ phối hợp với trận doanh nhân loại phòng thủ Vong Giới môn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, không khí càng lúc càng nặng nề.

Vong Giới môn mở ra, đội ngũ Hồn Hoàng và quân đoàn Hồn Chủ tiến vào Bất Hủ thành.

Cảnh tượng đập vào mắt bọn họ đầu tiên không phải là thiên quân vạn mã bạo loạn, khí thế bức người. Mà là bốn đại Thánh sủng chờ sẵn từ lâu.

Vạn Triêu Thú uy vũ bất phàm, trên đầu có sừng, khải giáp màu tím thẫm giống như kỳ lân trong truyền thuyết.

Thánh sủng Mính Tiên Điểu cao quý thánh khiết, lông vũ trắng như tuyết không nhiễm bụi trần. Những Hồn Hoàng có được Mính Tiên Điểu làm Hồn sủng tràn đầy cảm khái, đồng thời cũng hi vọng có một ngày Hồn sủng của mình đạt tới cảnh giới cao như thế.

Thánh sủng Phược Phong Linh là linh hồn của thiên nhiên, thân ảnh phiêu dật, linh động vô cùng khả ái.

Dĩ nhiên, mọi người đều rõ ràng Phược Phong Linh bình thường êm dịu như gió mát ngày hè, nhưng một khi tức giận sẽ biến thành giông bão ngập trời.

Thánh sủng Huyền Chân Chập đã bị trọng thương, thể chất Trùng hệ sinh mệnh lực ngoan cường giúp nó cứu lại một mạng dưới hắc ám hủ thực của Ti Dạ Chiến Hoàng. Nguyên lão vừa mới tiến vào Vong Giới môn lập tức cho người mang Thánh sủng Huyền Chân Chập về Hồn Điện trị liệu, hi vọng nó mau chóng khôi phục như cũ.

Thế nhưng, Bất Hủ thành hỗn loạn vượt xa tất cả mọi người dự tính.

Ba đại Thánh sủng tồn tại quả thật có thể đưa đến tác dụng kinh sợ, nhưng mà số lượng sinh vật phong ấn và sinh vật thủ thật sự nhiều lắm. Nếu chúng nó nhận thấy Vong Giới môn mở ra chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội chạy trốn ra ngoài.

Không bao lâu sau, toàn bộ Bất Hủ thành rốt cuộc sôi trào.

Ba đầu Thánh sủng đứng trước phòng ngự, phía sau là quân đoàn nhân loại dàn trận chờ đợi chiến hỏa bộc phát.

Từ bốn phương tám hướng Bất Hủ thành đột nhiên vang lên tiếng gầm thét chấn động trời xanh, ngàn vạn hung thú đồng loạt tăng tốc chạy về phía Vong Giới môn mang theo khí thế cuồng nộ như sóng thần xô bờ.

Ba đại Thánh sủng thả ra lĩnh vực tạo thành vòng tròn Thánh quang bảo vệ, ngăn cản cỗ oán khí khổng lồ kia xuống.

Nhưng mà ba đại Thánh sủng cường đại cỡ nào cũng không thể so sánh với tất cả sinh vật phong ấn và sinh vật thủ giới trong Bất Hủ thành. Trong lúc nhất thời trận doanh nhân loại bị khí thế điên cuồng chèn ép, ai nấy sợ hãi mặt mày tái nhợt.

"Không ngờ oán khí lại nặng đến trình độ này, xem ra cái người âm mưu kia không uổng công bố trí mười mấy năm."

Nguyên lão thở dài cảm thán, ánh mắt nhìn tới tòa thành cổ xưa tràn ngập bi thương.

"Nguyên lão, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ lúc này sinh vật phong ấn và sinh vật thủ giới không còn e ngại Thánh sủng cổ xưa hay sao?"

Đình trưởng lão nghi ngờ hỏi.

Vốn là mọi người cho rằng Bán Ma Sở Mộ suất lĩnh ba đại Thánh sủng đánh một trận với sinh vật đầu lĩnh sẽ khiến cho chúng nó đàng hoàng hơn. Hiện tại Vạn Triêu Thú xuất hiện hiển nhiên là trấn áp bạo loạn vô cùng dễ dàng. Không nghĩ tới bọn họ vừa mới khai thông Vong Giới môn, đám hung thú kia lập tức tạo phản rồi, thanh thế to lớn thậm chí vượt qua ba đại Thánh sủng.

"Bất Hủ thành phong ấn quá nhiều sinh vật, đã vượt qua khả năng thừa nhận của tòa thành. Trên văn hiến có nhắc nhở cách một đoạn thời gian phải thanh tẩy Bất Hủ thành một lần, tránh trường hợp oán khí tích tụ quá nhiều đè xuống lực lượng phong ấn trong Bất Hủ thành. Cái người âm mưu kia lợi dụng chính là gánh nặng này, khiến cho phong ấn trong Bất Hủ thành không chịu nổi từ từ suy yếu. Hơn nữa, bọn hắn còn tiến hành phá hư mười mấy năm cuối cùng tạo ra trận bạo loạn này. Tác dụng của Thánh sủng chỉ có hạn, chủ yếu vẫn phải dựa vào chúng ta áp chế. Chẳng qua là cái người kia tại sao lại biết chuyện mà cao tầng Hồn Điện cũng không biết."

Nguyên lão trầm giọng nói, trên mặt lộ vẻ lo âu nồng đậm.

Những thông tin về Bất Hủ thành đều được giấu kín tuyệt đối, văn hiến ghi lại cũng nằm trong tay các vị nguyên lão và cường giả Tôn vị, số người đạt tới cấp bậc này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Về phần nhóm cao tầng các thế lực lớn như trưởng lão, cung chủ, điện chủ hoàn toàn không có tư cách biết được. Chẳng lẽ có lão gia hỏa nào đó phản bội? Nhưng trên đời này còn có thứ gì dụ dỗ được cường giả cấp bậc nguyên lão đây?

"Trận đại chiến này không tránh được rồi."

Hải Thu trưởng lão lắc đầu bất đắc dĩ.

"Bây giờ chúng ta chiếm cứ chủ động, tình huống tốt hơn dự đoán nhiều lắm, hẳn là may mắn mới đúng."

Diệp Đào trưởng lão nói.
Bình Luận (0)
Comment