Sủng Mị

Chương 926

Dần dần thân thể Kiếm Chập đã bị đông cứng, không còn biện pháp di chuyển hay né tránh.

Thậm chí khu vực chung quanh Kiếm Chập đã bị lực lượng hàn băng bao phủ kín mít, nhiệt độ hạ thấp dọa người. Dưới tình huống này Kiếm Chập đã không còn cơ hội lật bàn.

"Xem như ngươi lợi hại!"

Diệp Hoàn Sinh thấy Kiếm Chập biến thành tượng băng liền tức giận mắng một câu.

Chiến thuật giả bộ suy yếu không có bất cứ tác dụng gì đối với người này, Diệp Hoàn Sinh cảm thấy đối thủ lần này quá mức khó chơi. Băng Không Tinh Linh tuyệt đối không buông lỏng cảnh giác trước khi hạ gục hắn.

Nghe thấy Diệp Hoàn Sinh nói chuyện, Sở Mộ chỉ cười nhạt rồi nói:

"Nhận thua đi, Băng Không Tinh Linh chuẩn bị thi triển một kỹ năng có thể làm cho Kiếm Chập của ngươi trọng thương."

Diệp Hoàn Sinh không nói lời nào, ánh mắt ngó chừng Băng Không Tinh Linh không tha.

Rốt cuộc hắn phát hiện Băng Không Tinh Linh dừng lại bắt đầu niệm chú ngữ.

Diệp Hoàn Sinh biết Băng Không Tinh Linh muốn dùng kỹ năng Băng hệ cao cấp kết thúc trận chiến. Lúc này Diệp Hoàn Sinh cũng nở nụ cười, thong dong nói:

"Không biết ngươi có biết một loại kỹ năng tên là Xá Kích?"

Hắn vừa mới dứt lời, tầng băng dưới đất đột nhiên vỡ vụn thành từng mảnh.

Thân ảnh Kiếm Chập xuất hiện bên trong đống bụi băng tinh mù mịt, lấy tốc độ cực hạn lao tới Băng Không Tinh Linh.

Đám người Thẩm Nguyệt nhìn thấy Kiếm Chập còn có năng lực phản kích lăng lệ như thế cũng lộ vẻ kinh ngạc. Cái tên kia quá mức bình tĩnh rồi, không ngờ lại để cho Hồn sủng thương tổn nặng nề rồi mới bộc phát công kích tối cường.

"Ngươi thua chắc rồi!"

Diệp Hoàn Sinh vẫn luôn chờ đợi cơ hội này. Tuy rằng mang tính nguy hiểm rất lớn, nhưng Kiếm Chập của hắn thật sự không có biện pháp nào khác.

Không có Hồn sủng sư nào nhìn thấy thắng lợi ở trước mắt mà vẫn trấn định giữ vững tiết tấu. Hơn nữa, làm sao bọn họ ngờ được địch nhân đã bị trọng thương lại có thể âm thầm tích tụ một đòn kinh khủng như thế.

Tốc độ Kiếm Chập tăng lên đến cực hạn, cho dù băng sương ảnh hưởng cũng không thể trì hoãn bao nhiêu thời gian.

Rốt cuộc Kiếm Chập đã thành công tiếp cận, cánh tay biến thành Lợi trảo bổ xuống đầu Băng Không Tinh Linh.

"Xẹt!"

Một đạo hàn mang hiện lên, Kiếm Chập không có công kích bộ phận yếu hại, chỉ nhắm tới vị trí cánh tay Ngưng.

Băng Không Tinh Linh mất đi cánh tay sẽ giảm xuống một nửa chiến lực, đồng thời cũng không còn tính uy hiếp với địch nhân.

"Rắc!"

Cánh tay Băng Không Tinh Linh chậm rãi rời ra.

Đám người Thẩm Nguyệt thấy một màn như vậy đều lộ vẻ hoảng sợ, bởi vì chuyện này phát sinh quá mức đột ngột.

"Đây… tốc độ của nó… tại sao tốc độ nó tăng lên khủng khiếp như thế?"

Thẩm Nguyệt cảm thấy không thể nào hiểu nổi, trận chiến này có quá nhiều bất ngờ nằm ngoài dự liệu. Có lẽ cấp bậc của nàng còn chưa đủ để nhận ra sát cơ ẩn giấu bên trong chiến thuật.

Còn Thẩm Mặc đã đoán được Diệp Hoàn Sinh cố ý giả bộ yếu thế, nhưng không nghĩ tới Kiếm Chập trọng thương vẫn có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như thế. Điều này đã vượt qua phạm vi lẽ thường rồi.

Thế nhưng, khi đám người trên khán đài còn chưa kịp khôi phục tinh thần trở lại, bọn họ đột nhiên phát hiện thân ảnh Băng Không Tinh Linh mờ dần đi. Sau đó không gian nơi đó rạn nứt tựa như tấm gương bị đánh nát.

"Ầm!"

Rốt cuộc không gian vỡ vụn, bao gồm cả thân thể Băng Không Tinh Linh cũng biến mất không còn thấy tung tích gì nữa.

"Ảo ảnh giả dối?"

Nụ cười trên mặt Diệp Hoàn Sinh cứng ngắc lại.

"Xá Kích đúng là kỹ năng chủng tộc Kiếm Chập hiếm thấy, nhưng vô cùng không may đối với ngươi. Ta đã từng nhìn thấy kỹ năng này."

Thanh âm Sở Mộ chậm rãi bay vào trong tai Diệp Hoàn Sinh.

Sở Mộ lịch lãm tại Vạn Đoạn Triết Cốc một đoạn thời gian rất dài, lại còn chiến đấu với Trùng hệ Hồn sủng trong quá trình Chập Hoang rất lâu. Chính hắn giết chết Kiếm Chập phải tính bằng đơn vị hàng trăm hàng nghìn.

Trong đó có một ít đầu Kiếm Chập đế hoàng lĩnh ngộ ra kỹ năng Xá Kích, trước khi chết đã bộc phát ra công kích cường đại gấp mấy lần bình thường. Lúc ấy Sở Mộ bất ngờ không kịp phản ứng, cũng may thời điểm đó Mạc Tà đang chiến đấu, nếu đổi lại những Hồn sủng khác khẳng định không chết cũng trọng thương rồi.

Kinh nghiệm chiến đấu của Sở Mộ hoàn toàn dựa vào tự mình tích lũy, từ đó mới bồi dưỡng ra ý thức chiến đấu nhạy cảm. Cho nên Kiếm Chập giả bộ yếu thế, thậm chí đã bị đóng băng cứng ngắc, Sở Mộ vẫn ra lệnh cho Ngưng giữ lại một chiêu, chính là đề phòng kỹ năng Xá Kích bá đạo kia.

"Ta thua!"

Diệp Hoàn Sinh thở dài một hơi. Hắn không có ý định tìm kiếm vị trí Băng Không Tinh Linh, bởi vì hắn biết rõ Băng Không Tinh Linh nhất định đã hoàn thành chú ngữ, chỉ cần đối phương hạ chỉ lệnh thì Kiếm Chập của hắn toi mạng ngay lập tức.

Sở Mộ sử dụng phương thức chiến đấu rất đơn giản, hoàn toàn không có màu mè hoa lá rườm rà, cũng không có thi triển kỹ năng kinh tâm động phách. Từ khi bắt đầu vẫn duy trì chiến thuật tiêu hao, cuối cùng Kiếm Chập bộc phát phản kích ngoài dự tính vẫn nằm trong dự liệu của hắn. Cho nên đến cuối cùng người thắng là Sở Mộ.

Nhưng mà Hồn sủng sư làm được đến trình độ này thật sự hiếm thấy, cho dù là kinh nghiệm, tinh thần hay phong cách chỉ huy đều là nhất lưu.

Khuôn mặt Diệp Hoàn Sinh tràn đầy bất đắc dĩ, bởi vì hắn nhìn ra được đối thủ của mình còn trẻ tuổi nhưng không hề lỗ mãng, lại càng không có tức giận vọng động như đám thanh niên đồng lứa. Toàn bộ quá trình chiến đấu vẫn luôn trấn định và thong dong, ý thức chiến đấu cao hơn hắn không ít. Chuyện này giống như lão giả đánh cờ với một người thanh niên, đánh một trận xong coi như là dạy cho Diệp Hoàn Sinh một bài học nhớ đời. Cho hắn biết cái gì gọi là "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên".

"Có cơ hội sẽ tìm ngươi tỷ thí, sau này còn gặp lại!"

Diệp Hoàn Sinh không dám lưu lại chỗ này quá lâu, vội vàng niệm chú ngữ triệu hồi ra Tinh Dã Ma Câu phóng thẳng về phương xa.

Sở Mộ thấy đối thủ khống chế Tinh Dã Ma Câu rời khỏi, đột nhiên nhớ tới Diệp Hoàn Sinh đã lâu không gặp.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ vẫn cảm thấy có nhiều chỗ không giống, Sở Mộ chỉ mới do dự một lát hắn đã biến mất khỏi tầm mắt.

"Hẳn là không phải, ta nhớ thanh âm Diệp Hoàn Sinh rất khác. Hơn nữa, hình thể cũng không giống."

Sở Mộ tự nhủ trong lòng.

"Ca ca thật là giảo hoạt, dưới tình huống đó vẫn không dùng hết thực lực."

Trữ Mạn Nhi cười híp mắt chạy đến ôm chặt cánh tay Sở Mộ, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

Sở Mộ vuốt ve gương mặt khả ái của nàng, mở miệng nói:

"Thực lực đối thủ rất mạnh!"

"Thua chính là thua, huống chi ca ca còn chưa có triệu hoán chủ sủng."

Trữ Mạn Nhi cười nói.

Câu này vừa nói ra, đám người Thẩm Mặc đi ở phía sau lập tức ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ vẻ hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm.

"Chưa có triệu hoán chủ sủng? Sở huynh đệ, ngươi..."

Thẩm Mặc ngạc nhiên hỏi.

"Ta nói đùa mà!"

Trữ Mạn Nhi ý thức được mình nói lỡ miệng, vội vàng le lưỡi ra giải vây cho Sở Mộ.

Sở Mộ vốn không thích xuất đầu lộ diện, cho nên hắn không trả lời câu hỏi kia.

"Sở huynh đệ, giới thiệu lại một lần nữa. Ta là Thẩm Mặc, thái tử Yểm Ma cung."

Thẩm Mặc chân thành nói với Sở Mộ.

"Thái tử Yểm Ma cung? Ngươi không phải họ Thẩm sao?"

Sở Mộ nghi hoặc hỏi ngược lại.

Chấp chưởng Yểm Ma cung là Khương Ma Đế, theo lý thuyết thái tử Yểm Ma cung hẳn là họ Khương mới đúng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Thẩm Mặc là trưởng tôn của Thẩm nguyên lão, chức vị Ma Đế không phải thế tập, người nào đủ điều kiện đều có thể kế thừa."

Lúc này Thiên Cầm mới nhỏ giọng giải thích.

Sở Mộ gật đầu nói:

"Thì ra là như thế, có thể quen biết thái tử Yểm Ma cung là vinh hạnh của Sở Phương Trần ta."

"Ha hả, bản thân ta không có ham mê nào khác, chỉ có duy nhất một sở thích mượn hơi cường giả có tiềm lực rồi mang về Yểm Ma cung. Đáng tiếc Sở huynh đệ đã là thành viên Hồn Điện."
Bình Luận (0)
Comment