Quang mang bao quanh kén trùng càng lúc càng thịnh, khí tức sinh mệnh Đạp Vân Uyên Thú đang giảm xuống bỗng nhiên dừng lại, sau đó lấy tốc độ nhanh gấp mấy lần khôi phục trở về.
Chuyện kinh người nhất là nửa cơ thể dưới Đạp Vân Uyên Thú vốn lộ ra xương trắng bắt đầu xuất hiện vô số gân máu, trong thoáng chốc kết hợp, ngưng tụ, phát triển thành huyết mạch đầy đủ.
Ngay sau đó, cơ quan nội tạng và và máu thịt dần dần sinh trưởng, dùng mắt thường vẫn có thể thấy được hết thảy rõ ràng.
Tân Liêu thấy được cảnh này mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy hắn đã cảm giác hồn ước sắp sửa đứt gãy rồi. Sợ rằng chỉ cần Hạ Chỉ Hiền trị liệu chậm một chút thì Đạp Vân Uyên Thú đã mất mạng.
Trước kia Tân Liêu không tiếp xúc nhiều với Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền nên hiểu biết có hạn. Hôm nay thấy được nữ tử này có loại năng lực khởi tử hồi sinh, trong lòng hiển nhiên là khâm phục không dứt.
Mà Sở Mộ ở đằng xa quan chiến lại kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư vừa mới chạy tới, mở miệng hỏi:
"Đạp Vân Uyên Thú hẳn là chết chắc rồi, nữ nhân kia làm sao cứu sống nó?"
Diệp Khuynh Tư không nhìn thấy thời điểm Vong Mộng thi triển kỹ năng, lúc nàng chạy tới chỉ thấy thi thể Đạp Vân Uyên Thú rơi xuống. Ngay cả nàng cũng không ngờ Đạp Vân Uyên Thú chỉ còn nửa mạng lại được Hạ Chỉ Hiền cứu sống thần kỳ như thế.
"Cảnh giới trị liệu cỡ này đã gần với thuật hồi sinh rồi, hơn nữa Đạp Vân Uyên Thú thể hình khổng lồ như thế, mức độ khó khăn còn tăng cao gấp mấy lần. Nàng không hổ danh là Hoa Hoàng Sư a…aa…aaa!"
Diệp Khuynh Tư chậm rãi nói.
Diệp Khuynh Tư trị liệu cực hạn chỉ là giữ lại một hơi cho người sắp chết, tình huống da thịt bong tróc, khí tức sinh mạng trôi đi như Đạp Vân Uyên Thú căn bản là cứu không nổi.
Thế mà Hạ Chỉ Hiền không chỉ có cứu sống nó, thậm chí còn giúp nó phục hồi như cũ. Năng lực trị liệu trình độ này quả thực là đáng sợ tới cực điểm.
"Đó là một trong những kỹ năng phụ trợ mạnh nhất của Điệp tộc, Niết Bàn Dũng Hóa. Nghe nói thực lực phải đạt tới cấp chúa tể mới có khả năng lĩnh ngộ, chỉ cần kịp thời thi triển là có thể cứu sống bất kể thương tổn trầm trọng cỡ nào. Mặt khác, hiệu quả của kỹ năng này không chỉ đơn giản như thế. Các ngươi nhìn kỹ đi!"
Lão già mù thông qua Sở Mộ miêu tả đã hiểu được tình huống chiến đấu.
Trong lúc hai người Sở Mộ nói chuyện vẫn không quên đuổi theo Vong Mộng. Bọn họ cũng không ngạc nhiên khi thấy Vong Mộng phát sinh xung đột với nhóm người Hạ Chỉ Hiền, Đế Cơ.
Sở Mộ tập trung tinh thần quan sát kén trùng.
Đạp Vân Uyên Thú khôi phục rất nhanh, lúc nãy sắp tử vong nhưng bây giờ thương thế đã khép bảy phần. Hẳn là không bao lâu nữa sẽ có thể đứng lên chiến đấu như thường.
Chẳng biết tại sao Sở Mộ phát hiện sau khi Đạp Vân Uyên Thú sinh trưởng làn da hình như có thêm một thứ gì đó khác lạ.
"Rống rống rống!"
Bỗng nhiên Đạp Vân Uyên Thú gầm thét một tràng vang dội.
Bốn chân cường tráng đã mọc lại hoàn hảo như lúc ban đầu, toàn thân lăng giác rõ ràng lấp lánh hàn quang bén nhọn.
Kén trùng bắt đầu nứt ra, Đạp Vân Uyên Thú dùng móng vuốt phá tan chướng ngại đứng vững vàng trên mặt đất.
"Ầm!"
Đạp Vân Uyên Thú đột ngột dậm mạnh xuống đất lấy đà lao tới Vong Mộng nhanh như chớp.
Tân Liêu nhìn thấy Đạp Vân Uyên Thú bá đạo như thế cũng ngẩn người ngạc nhiên.
Đạp Vân Uyên Thú thoát chết đã là vui mừng rất lớn đối với Tân Liêu rồi, đến tận lúc này hắn vẫn không thể tin tưởng chuyện này. Nhưng hắn càng không nghĩ tới chiến lực Đạp Vân Uyên Thú còn gia tăng gấp đôi.
"Hoa Hoàng Sư đại nhân, đây là..."
Tân Liêu cũng quên mất chỉ huy Hồn sủng, quay đầu sang hỏi một câu.
Hạ Chỉ Hiền nở nụ cười đầy ẩn ý, cũng không trả lời Tân Liêu, chỉ âm thầm dùng hồn niệm phát ra mệnh lệnh cho Bàn Mộc Tiên.
Bàn Mộc Tiên là Hồn sủng cùng một chủng tộc với Bàn Mộc Linh của Diệp Khuynh Tư, nhưng đẳng cấp cao hơn hai bậc. Đây là một con Hồn sủng cấp đế hoàng chân chính.
Hạ Chỉ Hiền đã cường hóa Bàn Mộc Tiên lên đến đế hoàng đỉnh phong, khí tức sinh mệnh nồng đậm thậm chí khiến cho thảm thực vật khô héo bắt đầu toả sáng sinh cơ.
"Mộc Linh Lộ!"
Hạ Chỉ Hiền hạ chỉ lệnh.
Quầng sáng xanh lục bắn thẳng lên cao, nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể Đạp Vân Uyên Thú.
Sinh mệnh lực Đạp Vân Uyên Thú tăng vọt trong nháy mắt, thoáng cái đã vượt qua trạng thái đỉnh phong.
"Kỹ năng Mộc Linh Lộ ít nhất cũng giúp cho sinh mệnh lực Đạp Vân Uyên Thú tăng lên gấp ba lần. Trải qua trọng thương không chết lại còn mạnh hơn lúc ban đầu, kỹ năng phụ trợ đúng là kinh khủng!"
Diệp Khuynh Tư trợn tròn mắt kinh ngạc, không nhịn được kinh hô một tiếng.
Sinh mệnh lực tăng cường gấp ba lần, lực chiến đấu mạnh hơn gấp đôi. Cộng thêm Hoa khải, Thủy thuẫn … các loại hiệu quả phụ trợ chồng chất có thể nói là cực kỳ bá đạo. Cho dù là Vong Mộng cũng khó lòng giết chết Đạp Vân Uyên Thú trong thời gian ngắn.
Mặc dù Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đã từng hợp tác chiến đấu mấy lần, nhưng khi đó thực lực hai người chỉ quanh quẩn trong phạm vi cấp quân chủ. Quãng thời gian sau này Sở Mộ hầu như không có tiếp xúc với Hồn sủng sư loại hình phụ trợ.
Mà bây giờ mắt thấy Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền triệu hồi một loạt Hồn sủng thi triển kỹ năng phụ trợ thần kỳ như thế, trong lòng hắn hoảng sợ không dứt. Dựa vào cặp đôi Hạ Chỉ Hiền và Tân Liêu phối hợp hoàn mỹ, trận chiến này đánh càng lâu Vong Mộng lại càng chịu thiệt.
Thực lực Tân Liêu vốn là 4 đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong và 1 đầu vô địch đế hoàng, nếu là Sở Mộ xuất thủ có lẽ chỉ cần phất tay là tiêu diệt cả đám chủ lẫn sủng.
Thực lực Vong Mộng tuyệt đối không kém Bán Ma Sở Mộ, thế theo Tân Liêu khống chế 5 đầu Hồn sủng chiến đấu và Hạ Chỉ Hiền gọi ra 5 đầu Hồn sủng gia trì các loại trạng thái cường hóa. Chiến lực tổng thể của hắn đã có xu hướng ngang bằng Vong Mộng, ít nhất cũng không đến nổi bị một chiêu mạt sát.
"Lực lượng Hồn Minh mạnh nhất không phải là Tứ Hùng tiếng tăm lừng lẫy. Mà đáng sợ nhất chính là Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền tiến hành phụ trợ và Tam Hùng liên thủ đối địch. Một khi Tứ Hùng đồng loạt xuất thủ, ba thế lực lớn khẳng định vô lực ngăn cản."
Manh lão tiên sinh khẽ thở dài một hơi nói.
Mới đầu Sở Mộ nghĩ rằng thực lực Hạ Chỉ Hiền mạnh hơn Hùng Mạt Mạch Lăng một chút, hơn nữa một mình nàng chiến đấu khẳng định không bằng Mạch Lăng.
Nhưng mà giờ này khắc này, Sở Mộ cần phải nghiêm túc đánh giá lại năng lực của Hạ Chỉ Hiền, giá trị của nữ nhân này không phải là ra tiền tuyến chiến đấu. Một khi nàng đứng ở hậu phương phụ trợ mới có thể phát huy toàn diện năng lực của mình.
Hơn nữa, lúc này đây Hạ Chỉ Hiền chỉ là phụ trợ cho Bát Hoang Tân Liêu thực lực có hạn. Nếu như nàng đứng ở sau lưng Hùng Thủ, vậy thì chiến lực hắn kinh khủng tới trình độ nào? Hoặc là theo như lời Manh lão tiên sinh nói, nàng đứng ở sau lưng Tam Hùng sẽ là tràng cảnh thế nào? Nói rằng cỗ lực lượng này quét ngang ba thế lực lớn cũng không quá đáng.
"Lão tiên sinh, Vong Mộng cũng không đơn giản như vậy chứ?"
Sở Mộ nhìn Vong Mộng đang bị năm đầu Hồn sủng cường hóa toàn diện quấn lấy, vẻ mặt hơi lo lắng hỏi dò một câu.
Manh lão tiên sinh lắc đầu, mở miệng nói:
"Ta cảm thấy nó không muốn chiến đấu."
"Đúng thế!"
Sở Mộ gật đầu đồng ý với nhận định này, hắn cũng nhìn thấu Vong Mộng thi triển kỹ năng công kích không nhiều. Nhất là không hề phá hủy tòa thành, tất cả kỹ năng chủ yếu nhằm vào đám thực vật mọc lan tràn khắp thành mà thôi.
"Hình như nó lo lắng kỹ năng công kích ảnh hưởng tới tòa thành."
Diệp Khuynh Tư quan sát một hồi cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Sinh vật cấp chúa tể cho dù bay lượn trên trời cũng gây ra tác động rất lớn đối với hoàn cảnh chung quanh. Vì thế bọn họ mới nghĩ đến phương diện này, Vong Mộng sợ tòa thành bị phá hủy mới không dám sử dụng toàn bộ thực lực. Ngược lại với nó, đám người Tân Liêu động thủ còn thoải mái hơn rất nhiều.
Trên mặt đất, Đế Cơ dõi mắt nhìn lên chiến trường đang ở trạng thái giằng co.