Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng

Chương 31


Lão đại phu đổi thuốc cho vết thương, trong miệng còn nhắc tới: "Nếu không phải ta vừa vặn ở trong kinh thành, mấy chục đại bản này của ngươi không phải nhanh như vậy liền hảo".
Phượng Vũ Dịch trầm mặc không nói, cũng không phản bác.
"Đến tột cùng là ngươi làm cái gì để phụ hoàng của ngươi tức giận như vậy?" Lão đại phu nhìn nàng một cái, "Ta nhớ tính tình phụ hoàng của ngươi trong mấy huynh đệ là tốt nhất, làm sao, hiện tại lớn tuổi trở nên tàn bạo?"
"Không phải." Phượng Vũ Dịch đem đầu vùi trong khuỷu tay, âm thanh nặng nề, "Phụ hoàng muốn hoàng muội hòa thân, ta cùng hắn ầm ĩ vài câu, nói chút lời khó nghe."
"Hòa thân?" Lão đại phu cấp tốc đổi thuốc cho vết thương xong, "Ngươi nói hòa thân là chuyện thế nào?"
Phượng Vũ Dịch đem sự tình Ô Bang đơn giản thuật lại, mới vừa nói xong, liền thấy lão đại phu tức giận đem vải vóc dính máu nện xuống.
"Hảo hảo hảo, ngăn ngắn mấy chục năm qua đi, bây giờ Phượng triều ta thậm chí ngay cả cái Ô Bang nho nhỏ đều đánh không lại, còn phải đem Công chúa cao quý đi hòa thân, xem ra lúc trước Thánh thượng không nên chọn Hoàng đế này." Phẫn uất của lão đại phu vòng quanh hai vòng, cuối cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lặng im liếc nhìn Phượng Vũ Dịch một chút, "Ngươi cũng vậy.

Phụ hoàng ngươi đánh ngươi, ngươi không biết đánh trả sao? Coi như không đánh trả đi, lẽ nào cũng không biết dùng nội lực bảo vệ hả?"
Phượng Vũ Dịch làm như không có nghe thấy câu phía sau kia.
Nàng không biết người sư phụ này lai lịch là gì, hỏi đối phương cũng không có kết quả, nhiều năm ở chung mơ hồ cảm thấy không đơn giản, nhưng hiểu được đối phương không có ác ý nàng cũng là không có quản thêm.
Tịch Vũ Đồng ở bên cạnh nghe, đáy lòng đối với thân phận của lão đại phu này có chút ngạc nhiên, dù sao người bình thường cũng không ai dám nghị luận Thánh thượng như vậy.
Phượng Vũ Dịch ngẩng đầu, thoáng nhìn vẻ mặt của Tịch Vũ Đồng, biết đối phương hiếu kỳ, nhưng nàng không rõ ràng, cũng không có cách nào giải thích.


Tiếp tục nghe lão sư của mình vẫn ở bên cạnh liên miên cằn nhằn, vội vã ho khan một tiếng: "Lão sư, ngài nói lâu như vậy phỏng chừng mệt mỏi, nếu vậy hay là trước tiên nghỉ một lát?"
"Ta lớn tuổi, nhưng không có già tới mức đấy." Lời tuy nói như vậy, lão đại phu vẫn là ngồi xuống bên cạnh.

Nhìn thấy Tịch Vũ Đồng kế bên, hắn nghĩ đến cái gì, giơ tay vuốt chòm râu, "Tiểu Dịch, ngươi nên hảo hảo báo đáp vị Tịch tiểu thư này nha, tối hôm qua người ta nhưng là chăm sóc ngươi một đêm đó."
Phượng Vũ Dịch gật đầu, "Nếu lão sư ngươi không nói ta cũng sẽ nhớ tới."
Tịch Vũ Đồng xem hai người một xướng một họa như vậy, nhớ tới suy đoán lúc nãy, hỏi lên: "Lão đại phu, ngươi là lão sư của Dịch Vương gia?"
Lão đại phu vuốt chòm râu, gật gù: "Đúng vậy."
"Vậy ngươi hôm qua cùng ta nói, nếu là Vương gia cảm hoá bị sốt, hôm nay không tỉnh lại liền..." Tịch Vũ Đồng hít sâu một cái, "Cũng sẽ không thể tỉnh lại nữa, là gạt ta?"
Lão đại phu không nghĩ tới nàng nhận ra được, vuốt râu cười to: "Lão phu cũng không có lừa ngươi."
Tịch Vũ Đồng cũng không tin, phản bác: "Nếu như ngươi là lão sư của Dịch Vương gia, không biết chắc khả năng Dịch Vương gia không tỉnh lại sẽ không dám rời đi, đem Vương gia cột cho ta chăm sóc."
Lão đại phu cười to: "Ngươi cẩn thận ngẫm lại lời nói hôm qua của ta xem."
Tịch Vũ Đồng sửng sốt một chút, hồi ức ngày hôm qua lão đại phu nói, lặp lại niệm hai lần lúc nãy bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lão đại phu nói Phượng Vũ Dịch hôm nay vẫn chưa tỉnh lại liền chuyển thành thở dài, làm cho nàng lầm tưởng là không thể tỉnh lại nữa, liền ngay cả lúc nàng hỏi dò cũng chỉ thở dài, từ đầu tới đuôi vẫn không xác thực giải thích rõ ràng Vương gia bị sốt không lùi hôm nay không tỉnh lại sau này liền cũng liền không tỉnh lại nữa.
"Xem ra ngươi cũng rõ ràng, ý tứ khi đó của lão phu là hôm nay nếu không tỉnh, lão phu lại thêm một phương pháp chữa, trễ nhất ngày mai cũng có thể tỉnh lại."

Lão đại phu vỗ về chòm râu, dương dương tự đắc hất cằm lên, "Là nha đầu ngươi quan tâm quá mức cả nghĩ quá rồi."
Tịch Vũ Đồng cau mày: "Lão nhân gia, ngươi cũng không khỏi quá giảo hoạt." Vào lúc ấy thấy đại phu như vậy thở dài, người bình thường đều sẽ cho rằng Phượng Vũ Dịch là muốn không qua khỏi, ở đâu sẽ nghĩ tới trong đó là cạm bẫy?
Lão đại phu lắc đầu: "Đây không gọi là giảo hoạt.

Nếu ta nói tới quá rõ, ngươi không tận tâm chăm sóc dẫn đến nàng bị sốt bất tỉnh, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi, ngươi cãi chày cãi cối." Tịch Vũ Đồng không nghĩ tới đối phương mượn cớ nhiều như vậy, nghiêng đầu liếc nhìn người vẫn mỉm cười không nói, bị đối phương nhìn ra sắc mặt đỏ lên, nhưng đáy lòng có khí, qua loa hạ thấp người, "Nếu Vương gia tỉnh rồi, hôm nay cũng gặp mặt, vậy thần nữ cũng nên đi rồi."
Nói xong cũng không quay đầu lại, rời đi.
"Tiểu Hòa, Tiểu Đào, chúng ta đi." Tịch Vũ Đồng cố ý gia tăng âm thanh, kêu hai nha hoàn nhanh chóng rời đi.
Tại sau khi các nàng rời đi, bầu không khí vui vẻ bên trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
"Phụ hoàng của ngươi quyết ý muốn hòa thân?" Lão đại phu lúc này không có như vậy hiền lành cùng Tịch Vũ Đồng nói giỡn, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo ý lạnh cùng Phượng Vũ Dịch giống nhau như đúc.
"Dạ." Phượng Vũ Dịch gật đầu, nhớ tới biểu hiện kiên trì ngày ấy của phụ hoàng, ánh mắt dần lạnh xuống.
Tuy nói là vì không đánh trận làm dân chúng lầm than, nhưng nữ nhi thương yêu hơn mười năm, nói đưa đi chịu khổ liền đưa đi, đối phương đúng là lãnh khốc vô tình.
"Hắn làm sao lại hồ đồ như vậy?" Lão đại phu thở phì phò vỗ bàn, "Coi như thật sự hòa thân thì có thể trốn tránh được bao lâu đây? Ô Bang kia mấy năm gần đây quấy rầy biên cảnh, lại đoạt được mấy thành, hiển nhiên có ý tứ muốn xâm phạm.


Bây giờ đề nghị hòa thân hiển nhiên là có mưu đồ, ước chừng là mượn cơ hội bốc lên chiến sự, để Công chúa đi qua kia hầu như chính là chịu chết."
"Lão sư, ngươi cảm thấy bệ hạ không biết đạo lý này sao?" Phượng Vũ Dịch cụp mắt, che đậy đi ý lạnh nơi đáy mắt, "Nhưng hắn vẫn lựa chọn đem Dao nhi gả đi." Đúng là như thế, mới làm cho nàng thất vọng.
Lão đại phu tâm tình sục sôi hơi ngưng lại, thở dài: "Vậy ngươi dự định làm sao?"
"Lão sư, Phượng triều hòa bình quá lâu." Phượng Vũ Dịch nhấc mắt nhìn về lão sư của mình, đáy mắt không ẩn giấu được dã tâm cùng hung ác, "Hòa bình lâu, hung mãnh Phượng Hoàng kia đều muốn biến thành gà nhà."
Lão đại phu dừng một chút: "Ý của ngươi là..."
"Hắn muốn hòa thân vậy thì để cho hắn hòa thân, chỉ là hòa thân cùng ai cũng không biết được."
Phượng Vũ Dịch cười lạnh, "Hắn không muốn đánh, vậy ta một mực muốn cho chiến tranh đánh tới."
Nàng vào cung cầu thu hồi mệnh lệnh, bây giờ ba mươi đại bản này đúng là đánh tỉnh nàng rồi.
Lão đại phu biết đệ tử này của mình, tuy là thân con gái, nhưng hùng tâm tráng chí so với những nam tử kia không ít hơn bao nhiêu, nghe vậy nhất thời gật đầu: "Ngươi đã quyết định được, ta tự nhiên sẽ ủng hộ ngươi.

Nhưng ngươi cam lòng bỏ lại Tịch tiểu thư, chạy đi nơi man hoang kia sao?"
Phượng Vũ Dịch không tự giác nhíu mày.
Lão đại phu thoáng nhìn vẻ mặt quấy nhiễu của nàng, cười nói, "Ta thấy nha đầu này không tệ."
Nhắc đến Tịch Vũ Đồng, trong lòng Phượng Vũ Dịch là yêu thích lại là bất đắc dĩ, gật gù, sau đó nói: "Chỉ là ta thật giống làm chút chuyện gì sai trái chọc nàng tức giận rồi, bây giờ chán ghét ta cực kì."
"Nếu là thật chán ghét, thì sẽ không quan tâm chết sống của ngươi, còn ba ba bảo vệ ngươi chăm sóc ngươi một đêm." Lão đại phu lắc đầu, đứng dậy thu thập hòm thuốc, trong miệng vẫn đang nói, "Tiểu Dịch, làm người không nên để quá khứ liên lụy.


Nếu trước đây làm sai, sau này không làm tiếp là được.

Đều nói "thiết trụ ma thành châm" (*), ngươi ngày ngày cố gắng, nha đầu có tức giận cũng đến lúc sẽ nguôi thôi."
(*) Thành ngữ "mài sắt nên kim" (铁棒磨成针 / 铁柱磨成针) [thiết bổng ma thành châm / thiết trụ ma thành châm] được lưu truyền rộng rãi như một lời dạy, lời giáo huấn mọi người về ý chí bền bỉ trong công việc nói riêng, trong cuộc đời nói chung.
Phượng Vũ Dịch nguyên bản cũng là nghĩ như vậy.

Tuy rằng trong mộng nàng xác thực mình có khả năng đã làm ra chuyện hồ đồ, nhưng bây giờ hết thảy mọi chuyện đều vẫn chưa phát sinh, sau khi mơ thấy nàng lại nỗ lực lẩn tránh, đối với Tịch Vũ Đồng phó lấy chân tâm, chắc chắn có thể được tha thứ.

Nghĩ như thế, vẻ mặt nàng ung dung không ít.
"Ngươi nghĩ rõ ràng là tốt rồi." Lão đại phu vỗ vỗ bả vai nàng, "Đúng rồi, lão sư tuy dạy ngươi làm người phải hung hăng, nhưng phần lớn nữ nhân đều là thích mềm không thích cứng.

Vừa vặn bây giờ ngươi bị thương, không ngại tình cờ ở trước mặt nha đầu ra vẻ yếu thế, bán manh một hồi, nói không chắc sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
Yếu thế? Trong đầu Phượng Vũ Dịch nghĩ đến cái gì, cấp tốc gật đầu, "Ta đã hiểu, lão sư."
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Lão đại phu hài lòng gật đầu, nhấc hòm thuốc rời đi..

Bình Luận (0)
Comment