Buổi trưa, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm.
Hai tên hộ vệ canh giữ ở cửa lần thứ ba nhìn thấy cùng một chiếc xe ngựa chạy qua cửa, không khỏi trao đổi ánh mắt.
—— Xe ngựa của Tịch tiểu thư?
—— Thật giống như vậy.
—— Vậy tại sao tới tới lui lui?
—— Không biết.
Xe ngựa lần thứ tư tại cửa Vương phủ dừng lại, phu xe hỏi: "Tiểu thư, còn muốn đi nơi nào?"
Tịch Vũ Đồng liếc mắt nhìn bên ngoài Vương phủ, đau đầu xoa xoa mi tâm: "Tiếp tục tại phụ cận đi dạo."
"Dạ, tiểu thư." Phu xe không hiểu, chỉ có thể nghe theo, điều khiển xe ngựa tiếp tục xung quanh Vương phủ vòng tới vòng lui.
Không chỉ có thị vệ của Vương phủ cùng phu xe không nghĩ ra, Tiểu Đào cũng bị làm cho hồ đồ rồi, tại thời điểm lần thứ năm ngang qua Vương phủ, rốt cục không nhịn được hỏi lên: "Tiểu thư, chúng ta đây là phải làm gì vậy? Nếu như ngài muốn đi Vương phủ, trực tiếp đi vào là được rồi, làm sao vẫn tại nhiễu loạn xung quanh?".
"Ai nói ta muốn đi Vương phủ?" Tịch Vũ Đồng tựa ở trên đệm mềm, nho nhỏ nhíu mày, cúi thấp đầu, "Ta chỉ là đi ra ngoài giải sầu."
Tiểu Đào liếc nhìn lần thứ hai Vương phủ rơi lại phía sau, thở dài, thành thật ngồi vào chỗ cũ.
Tại thời điểm lần thứ năm, quản gia của Vương phủ đều đi ra.
Nhìn trước cửa trùng điệp xe ngân, lại nghĩ đến lời của thị vệ, quản gia vẻ mặt thấy thế nào cũng kỳ quái: "Tịch cô nương, Vương gia cho mời."
Tiểu Đào theo bản năng nhìn về phía tiểu thư nhà mình, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xoắn xuýt.
"Tiểu thư, quản gia nói, Vương gia cho mời, tiểu thư có muốn đi không?" Tiểu Đào hỏi.
Tịch Vũ Đồng đứng dậy, chỉnh sửa lại xiêm y, "Đi thôi, nếu Vương gia đã mời rồi, nếu không gặp là sai lễ nghi."
Tiểu Đào biểu hiện càng thêm kỳ quái, chẳng lẽ nói vừa nãy xe ngựa vòng tới vòng lui chính là vì chờ Vương gia mời sao? Nghĩ như vậy, rất nhanh thông suốt mọi chuyện.
Tiểu Đào vì kiếm cớ cho tiểu thư nhà mình cũng có thể tính được là nhọc lòng, lại không biết tiểu thư nhà nàng chủ yếu là sợ Phượng Vũ Dịch nhắc lại việc đã ước định.
Tịch Vũ Đồng tuy nói đi đến, nhưng chung quy trong lòng còn có chút thấp thỏm.
Trên đường mấy người đi qua rừng trúc, thoáng nhìn lão đại phu bên kia đang ngồi trên băng đá thưởng thức trà, nhìn dáng dấp hắn nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên là đang vô cùng nhàn nhã thích ý.
Tịch Vũ Đồng ghi nhớ đối phương là lão sư của Phượng Vũ Dịch, cũng không tiện ra vẻ không có việc gì, cùng quản gia nói một tiếng, đi tới lên tiếng chào hỏi: "Vũ Đồng tham kiến..."
Nàng dừng lại, mới ý thức tới chính mình cũng không biết tên họ của đối phương là gì.
Lão đại phu nhìn ra khó xử của nàng, chủ động nói rằng: "Lão phu không họ, chỉ cần tín nghĩa một chữ "Tin", ngươi có thể gọi ta Tín tiên sinh, đương nhiên ta cũng không ngại ngươi giống như Tiểu Dịch bình thường gọi ta lão sư hoặc là gia gia".
Tịch Vũ Đồng tự động quên câu nói phía sau, lễ phép lên tiếng gọi, "Tín tiên sinh."
Lão đại phu thấy nàng như vậy, lắc lắc đầu, sờ soạng chòm râu, lại hỏi: "Ngươi đây là muốn đến xem Tiểu Dịch?"
Đây cũng không phải bí mật gì, Tịch Vũ Đồng gật đầu thừa nhận: "Vừa vặn đi qua Vương phủ, Vương gia lại cho mời, nên muốn đi vào lên tiếng chào hỏi ạ."
Ở sau lưng nàng, Tiểu Đào sắc mặt quái dị.
Ở đâu là vừa vặn đi qua Vương phủ vậy chứ? Rõ ràng là rất sớm đã lại đây, sau đó quanh Vương phủ xoay chuyển vài vòng, mới mượn cớ "Vương gia cho mời" tiến vào.
Chỉ là thân là nha hoàn, nàng cũng không thể vạch trần tiểu thư nhà mình được, chỉ có thể đem đầy bụng nghi hoặc dấu ở trong lòng.
Tịch Vũ Đồng cùng lão đại phu nói vài câu, liền muốn cáo từ.
"Chờ một chút." Lão đại phu gọi nàng lại, sau đó móc ra từ trong lồng ngực một bình nhỏ.
Bình nhỏ này to bằng bàn tay, mặt trên vẽ một gốc cây xanh nhạt sắc.
Sau đó, lão đại phu lại móc ra cái gì đưa cho nàng.
Tịch Vũ Đồng tiếp nhận chiếc lọ cùng đồ vật được gói lại kia, hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía đối phương: "Đây là vật gì ạ?"
"Ngươi không phải muốn thay Tiểu Dịch đổi thuốc sao? Này chính là thuốc phải thay đổi.
Còn cái kia là mứt táo, đợi uống thuốc xong rồi ăn." Lão đại phu cho xong thuốc liền ngồi trở về vị trí ban đầu, tay phải nâng chung trà, tay trái giơ giơ, "Thuốc đã cho ngươi, có thể đi được rồi."
Tịch Vũ Đồng cúi đầu liếc nhìn hàng mứt táo bọc giấy trong tay, nhẹ nhàng nói tiếng "Đa tạ" sau đó mới trở lại bên quản gia, tiếp tục hướng về phía viện tử của Phượng Vũ Dịch đi tới.
"Lúc Lưu thúc đi vào bẩm báo ta cũng không tin, không nghĩ tới nàng thật sự đến rồi." Phượng Vũ Dịch lúc này cũng đã tốt lên rồi, tối thiểu có thể nằm nghiêng, nhìn thấy người đến trong nháy mắt nhất thời treo lên nụ cười, "Ta còn lo lắng nàng không dám tới."
"Vương gia muốn nói mình là sài lang mãnh hổ sao?" Tịch Vũ Đồng tức giận liếc nhìn nàng một chút, "Nếu không phải, thần nữ vì sao không dám tới chứ?"
Phượng Vũ Dịch cười cười, cũng không dám nhắc lại bắt nàng gọi "An Ninh", chỉ sợ càng dọa người chạy mất.
Tịch Vũ Đồng nhận ra thái độ chính mình vượt phép, vội vã thu lại vẻ mặt, móc ra lọ thuốc lão đại phu cho, đi tới bên giường, nói rằng: "Vương gia, chút nữa thần nữ còn có việc, vẫn là cấp tốc bôi thuốc đi."
Phượng Vũ Dịch gật đầu, ngoan ngoãn mà nằm úp sấp.
Trước đây, lúc Tịch Vũ Đồng bôi thuốc cho Phượng Vũ Dịch là lúc đối phương hôn mê, bây giờ người nào đó tỉnh táo, nàng đúng thật xấu hổ, đặc biệt là hơi hơi đụng tới lập tức nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh hít vào một hơi, đáy lòng càng căng thẳng hơn nữa.
Vốn có thể lập tức thoa xong thuốc, bởi vì Phượng Vũ Dịch thỉnh thoảng la lên mà kéo dài đến một phút mới thành.
Sau khi xác định được rồi, Tịch Vũ Đồng giơ tay xoa xoa mồ hôi nóng trên trán, cất cẩn thận chiếc lọ để ở một bên, "Vương gia, thuốc đổi xong rồi."
Phượng Vũ Dịch ôn nhu cười nói: "Khổ cực cho Vũ Đồng."
Thời gian hai người nói chuyện, nha hoàn bưng thảo dược đã được nấu tốt đi vào.
Phượng Vũ Dịch chớp mắt một cái, để nha hoàn thả thảo dược xuống đi ra ngoài, sau đó nhấc mi nhìn Tịch Vũ Đồng, trong mắt bao hàm chờ mong.
Tịch Vũ Đồng không hề bị lay động, lẳng lặng nhìn nàng: "Vương gia, tổn thương của ngài là ở phía sau, cũng không phải tay của ngài."
"Nhưng ta nằm lâu, ngón tay không dùng được khí lực." Phượng Vũ Dịch cúi đầu, âm thanh vô cùng đáng thương, "Nếu là ngã hoặc bị phỏng cũng không tốt."
Tịch Vũ Đồng: "..."
Nàng nhận mệnh bưng lên chén thuốc, đưa tới: "Vương gia, uống đi."
Phượng Vũ Dịch thoáng nhìn nhiệt khí bốc lên, nuốt một ngụm nước bọt, "Nóng~"
Tịch Vũ Đồng cúi đầu thấy hơi nóng bốc lên, vừa nhìn liền biết nóng.
Vì vậy chỉ có thể nhận mệnh cầm lấy cái muôi, trước đó còn thổi thổi xác định đã nguội bớt mới đưa tới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương gia, hiện tại không nóng nữa."
Đầu lưỡi Phượng Vũ Dịch cẩn thận thăm dò, xác định không nóng, lúc này mới nuốt xuống.
Nhưng một giây sau, nàng liền nhíu mày.
Thật là đắng a.
Tịch Vũ Đồng chú ý tới vẻ mặt của nàng, lại nghĩ đến lão đại phu cho mứt táo, tựa hồ rõ ràng cái gì, lại cấp tốc múc thuốc lên thổi xong đưa tới, trêu tức cười: "Thuốc đắng dã tật, Vương gia."
Phượng Vũ Dịch là thật hưởng thụ nàng hầu hạ, nhưng bây giờ loại hầu hạ này đã biến thành dằn vặt mất rồi.
Không biết sau lần thứ mấy nuốt xuống chén thuốc cay đắng kia, nàng cũng không chịu được nữa, trực tiếp đoạt bát qua, sau khi xác định thuốc đã nguội, trực tiếp một hơi uống sạch.
Sau khi uống xong, lại tiếp nhận nước ấm súc miệng Tịch Vũ Đồng đưa tới, Phượng Vũ Dịch cả người đều co quắp trên giường, một mặt dáng dấp nhân sinh vô vọng.
Thuốc này làm sao đắng như thế, lẽ nào lão sư bên trong bỏ thêm Hoàng Liên sao?
Ngay thời điểm nàng một mặt phiền muộn, miệng chạm được cái gì, sau đó truyền đến từng tia một vị ngọt, theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy trong tay Tịch Vũ Đồng cầm mứt táo, con mắt nhất thời sáng ngời.
Tịch Vũ Đồng chú ý tới ánh mắt đối phương lờ mờ trong nháy mắt sáng lên, liếc nhìn xuống mứt táo, thấy con ngươi đối phương cũng di động theo, nhất thời nở nụ cười.
Di động mấy lần trêu chọc đối phương đủ rồi, nàng mới cười giải thích: "Đây là lão sư của Vương gia cho."
"Vậy vì sao nàng lúc nãy không đưa trước cho ta?" Phượng Vũ Dịch nhắc đến lúc nãy bản thân nuốt từng muỗng từng muỗng thuốc, cho dù ăn mứt táo rồi vẫn còn cảm thấy đắng, nhất thời vẻ mặt đau khổ, "Nên uống một muỗng ăn một cái, không thì hai muỗng một cái cũng được." Nói như vậy, nàng có thể hưởng thụ Tịch Vũ Đồng hầu hạ từng muỗng từng muỗng, cũng sẽ không cảm giác được đến đắng.
Tịch Vũ Đồng đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, bình tĩnh giải thích: "Thuốc đắng dã tật, thần nữ lo lắng mứt táo sẽ ảnh hưởng dược lực."
Phượng Vũ Dịch nhất thời không nói nên lời, cấp tốc ăn xong viên mứt táo kia, cảm thấy miệng vẫn cay đắng vô vị, hỏi có thể hay không xin thêm một viên.
Tịch Vũ Đồng liếc nhìn hai viên mứt táo còn lại, gật đầu, cầm lấy một viên đưa tới bên môi đối phương.
Lúc này Phượng Vũ Dịch có chuẩn bị, trực tiếp lè lưỡi đi quấn lấy mứt táo kia, trong lúc lơ đãng còn liếm đầu ngón tay béo mập của Tịch Vũ Đồng, sau đó nhắm mắt lại.
Thật ngọt.
Tịch Vũ Đồng theo bản năng rút tay nhìn về phía Phượng Vũ Dịch, thấy đối phương không có gì khác thường, chỉ có thể tự an ủi nói là lơ đãng.
Tuy muốn tránh lại mượn cớ, nhưng vẫn còn một viên mứt táo, nên nàng không có gỡ ra rồi mới đưa, mà là trực tiếp đưa tới.
Có một tầng giấy lót, Phượng Vũ Dịch lơ đãng như thế nào đi nữa cũng không thể lại liếm được ngón tay của nàng.
Phượng Vũ Dịch nhấc mắt nhìn nàng một cái, mới cắn một cái lên viên mứt táo kia.
Quả nhiên không có ngọt như vậy.
Thấy nàng cũng ăn xong mứt táo, Tịch Vũ Đồng đứng dậy: "Vương gia nếu không sao rồi, thần nữ nhớ tới trong nhà có việc phải xử lý, liền đi về trước."
"Nàng là có việc hay vẫn là không muốn bồi ta nhiều thêm một lúc?" Phượng Vũ Dịch đưa tay nắm váy nàng, "Bản vương lệnh nàng ngồi thêm một chút."
Tịch Vũ Đồng nhìn nàng nói chuyện nghiêm khắc nhưng một mặt dáng dấp oan ức, có chút hoài nghi người này có phải là Dịch Vương gia mình nhận thức không?
"Bản vương lệnh cho nàng ở lại nhiều thêm một lúc." Nói, Phượng Vũ Dịch vô lại bình thản đưa tay ôm lấy eo nàng, "Ngược lại chính là không cho nàng đi."
Tịch Vũ Đồng dở khóc dở cười, đưa tay lấy hai tay nàng ra: "Vương gia, làm sao ngài lại tính trẻ con như vậy?"
"Bản vương không có." Phượng Vũ Dịch đem đầu chôn trên eo nàng, rầu rĩ không vui, "Vũ Đồng, ta phải rời khỏi kinh thành một quãng thời gian."
Tịch Vũ Đồng cả kinh, cúi đầu nhìn nàng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy phía sau gáy, vẫn chưa nhìn thấy dáng dấp của nàng, hỏi: "Lời này của Vương giang là có ý gì?"
"Thánh thượng đã hạ xuống ý chỉ hòa thân." Phượng Vũ Dịch trên tay dùng sức, "Ta mới cầu hắn được đi theo hộ tống, hắn đồng ý."
Tịch Vũ Đồng không nghĩ tới việc này nhanh như vậy liền quyết định xong rồi, có chút bận tâm: "Tổn thương của Vương gia..."
"Không ngại." Phượng Vũ Dịch ngẩng đầu nhìn nàng một cái lại tiếp tục chôn xuống, "Đến lúc đó là tốt rồi."
Miệng Tịch Vũ Đồng mấp máy cũng không biết nên nói cái gì, thấy dáng dấp Phượng Vũ Dịch có vẻ như rất khó vượt qua, giơ tay sờ soạng đầu của đối phương: "Vương gia, bệ hạ cũng là suy nghĩ vì quốc gia."
Có lúc nàng cũng cảm thấy Phượng Vũ Dịch làm Hoàng đế cũng tốt, chí ít đối phương sẽ không vì hòa bình mà lựa chọn hòa thân.
"Ta biết." Âm thanh Phượng Vũ Dịch trầm thấp, nhấc mắt nhìn nàng, đáy mắt có ý cười, "Ta là lo lắng không thấy được nàng."
Tịch Vũ Đồng liếc nàng một chút, dời tầm mắt: "Vương gia, ngươi vẫn là trước tiên lo lắng Ô Bang đi, đối phương chưa chắc có ý muốn hòa thân, ước chừng sẽ mượn cơ hội này bốc lên chiến tranh."
Không đúng vậy sẽ không ở lúc Hoa Đỡ phát sinh nạn châu chấu, nhân tâm bất ổn, phát động chiến tranh, một lần đoạt được mấy tòa thành trì.
"Bản vương biết." Phượng Vũ Dịch đã sớm suy đoán nói, không đúng vậy sẽ không chọn đi hộ tống đội ngũ hòa thân.
"Nếu Vương gia biết, cái kia thần nữ cũng không nói nhiều."
Tịch Vũ Đồng dừng một lúc, hỏi, "Đội ngũ hòa thân khi nào thì xuất phát?"
"Giờ Mão ba ngày sau."
Tịch Vũ Đồng ghi nhớ thời gian, sau đó nhớ tới cái gì, nhìn về phía đối phương: "Vương gia, ngài có phải nên buông tay không?"
"Không buông." Phượng Vũ Dịch ôm càng thêm dùng sức, "Bản vương còn có ba ngày là phải đi rồi, bây giờ không ôm thì phải đến khi nào mới lại ôm được? Nàng cũng đừng nói mấy lời thụ thụ bất thân gì đó, ngược lại nàng cũng biết ta là thân con gái."
Tịch Vũ Đồng biết Phượng Vũ Dịch da mặt dày, không hề nghĩ rằng bây giờ đã dày thành loại này luôn rồi, chỉ có thể động thủ giãy dụa.
Nhưng vẫn không thể làm sao, sau đó lại nghe tiếng Phượng Vũ Dịch hô "Đau", theo bản năng động tác dừng lại.
"Vương gia, trên người ngài còn có tổn thương, vẫn là trước tiên buông thần nữ ra đi." Tịch Vũ Đồng khuyên nhủ, "Không nếu lại thương tổn tới người, như vậy liền không tốt."
Phượng Vũ Dịch mới không mắc lừa, chăm chú ôm nàng, thờ ơ nói: "Ta sẽ không buông tay, nàng cứ làm đau chết bản vương cũng được.
Ngược lại bản vương mẫu phi không còn, vừa không có phụ hoàng sủng ái, lẻ loi một người, chết rồi cũng tốt."
Tịch Vũ Đồng há hốc mồm, không biết Phượng Vũ Dịch này lại lôi cái gì ra xướng, nhưng cuối cùng và là nổi lên lòng trắc ẩn, "Vương gia, vậy ngài chỉ có thể ôm một lúc, thần nữ thật sự có việc phải đi làm."
Phượng Vũ Dịch thấy nàng đồng ý, hài lòng gật gù: "Ừm."
Nửa khắc đồng hồ sau.
Thân thể Tịch Vũ Đồng đều có chút cứng, bất đắc dĩ lên tiếng: "Vương gia, thần nữ thật sự nên về rồi."
Phượng Vũ Dịch cũng không ngẩng đầu lên, "Ừ" một tiếng.
Tịch Vũ Đồng hít sâu một cái, để cho mình không phạm thượng, bỏ ra mạt nụ cười: "Vậy Vương gia có thể buông thần nữ ra hay không? Ngài như vậy, thần nữ làm sao trở lại?"
Phượng Vũ Dịch nhấc mi nhìn nàng, vô cùng đáng thương nói: "Bản vương là người bệnh."
Tịch Vũ Đồng gật đầu: "Thần nữ đã đổi thuốc giúp ngài, lại mớm thuốc giúp ngài, ngài thân là người bệnh, bây giờ cần làm chỉ là nằm thôi."
Phượng Vũ Dịch thấy kế này không được, cấp tốc sinh ra một kế khác.
"Bản vương hơi nhớ mẫu phi." Nàng dựa vào eo Tịch Vũ Đồng, âm thanh trầm thấp, "Khi còn bé, ta sinh bệnh bị thương, mẫu phi đều sẽ ôm ta, còn như nàng lúc nãy vuốt đầu ta, nói chuyện cùng ta, hống ta như vậy."
Tịch Vũ Đồng nhớ tới động tác xoa xoa lúc nãy, biểu hiện có chút vi diệu, "Vương gia muốn ta đối với nàng giống mẫu phi?"
Phượng Vũ Dịch "A" một tiếng, nhấc mắt nhìn nàng.
Tịch Vũ Đồng không cho đối phương cơ hội đánh gãy, tự nhiên làm một cái phân tích: "Tuy nói bệ hạ có chút lớn tuổi, nhưng nam tử "tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc" (*).
Nếu như Vương gia muốn thần nữ trở thành mẫu phi của ngài, vậy thì liền cần vào cung.
Chỉ là bây giờ bốn phi đều có, ước chừng vẫn cần nhiều năm mới có thể thăng cấp thành phi, chính là không biết Vương gia có thể chờ hay không chờ đến cùng.
Hay hoặc là —— "
(*) Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc: đạo lý Khổng Tử:
- "Tam thập nhi lập" ý chỉ người ở tuổi là người đã hiểu được lễ nghĩa, lời nói và việc làm đều thỏa đáng.
- "Tứ thập nhi bất hoặc" tức là người ở tuổi 40, lúc đó đã có thể hiểu được lý lẽ trong thiên hạ, phân biệt được điều phải điều trái, ai tốt ai xấu, và ít khi sai lầm.
Trong câu này có lẽ ý của Vũ Đồng là ghẹo Vương gia, dù Hoàng thượng đã có lớn tuổi, nhưng là trong độ tuổi "chín" của người đàn ông, thành gia lập thất nạp Vũ Đồng làm phi vẫn là có thể, thậm chí là thời điểm tốt nhất.
Phượng Vũ Dịch nghe đến đau đầu, đánh gãy lời nàng: "Ý của ta không phải như vậy." Nàng rõ ràng chính là muốn Tịch Vũ Đồng hò hét mình mà thôi, làm sao đã biến thành vào cung làm phi gả cho phụ hoàng của nàng rồi?
Tịch Vũ Đồng tự nhiên biết nàng không phải ý này, lúc nãy lời kia thuần túy là trêu chọc đối phương.
Thấy đối phương quả nhiên bị chọc đến, đáy mắt có ý cười, trêu tức mà nhìn nàng: "Nhưng không phải Vương gia nói thần nữ giống như mẫu phi của ngài sao?"
"Chỉ là giống như mẫu phi vậy, vẫn không ——" Phượng Vũ Dịch nhấc mắt, đối đầu cặp mắt dồi dào ý cười kia, phản ứng lại, "Vũ Đồng, nàng thế mà dám trêu ghẹo ta?"
"Vương gia nói giỡn." Tịch Vũ Đồng thu hồi ý cười, "Chỉ là Vương gia, thần nữ đến Vương phủ đã lâu cũng đến lúc phải rời đi rồi."
Phượng Vũ Dịch thăm dò hỏi: "Vậy thì nàng cứ ở lại đây đi?"
Tịch Vũ Đồng dù muốn hay không liền lắc đầu: "Vương gia, ngài biết là không thể." Nhớ tới nguyên nhân, nụ cười trên mặt nàng trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Phượng Vũ Dịch dưới đáy lòng thở dài, buông ra hai tay đang vây lấy Tịch Vũ Đồng, nghiêm mặt chuyển đầu sang: "Nàng đi nhanh lên đi, bản vương không muốn nhìn thấy nàng."
Tịch Vũ Đồng nghe câu nói kèm theo tiếng thở phì phò, nguyên bản tâm tình buồn khổ đúng là tốt hơn một chút, hướng về bóng lưng đối phương thấp thấp người: "Vương gia, thần nữ cáo từ."
Phượng Vũ Dịch quay lưng với nàng, giơ giơ tay.
Chỉ là trước khi Tịch Vũ Đồng ra ngoài nghe thấy một câu "Ngày mai nhớ lại tới đây đổi thuốc", mắt mang ý cười "Ừ" một tiếng.
Sau đó, mỗi ngày Tịch Vũ Đồng đều đi Dịch Vương phủ một chuyến, thay Phượng Vũ Dịch bôi thuốc.
Đến trước khi xuất phát một ngày, không biết có phải y thuật của lão đại phu cao siêu không, thương thế của Phượng Vũ Dịch đã hầu như được rồi, ít nhất ngồi cũng sẽ không cảm thấy đau, thậm chí còn có thể đi lại.
Đã đến ngày đội ngũ hòa thân xuất phát, Tịch Vũ Đồng dậy thu thập rất sớm, sau đó chạy tới Dịch Vương phủ.
Chờ lúc nàng đến, Dịch Vương phủ đã người đông như mắc cửi.
Một phần là binh sĩ, một phần là bách tính đứng hai bên quan sát.
"Nghe nói Ô Bang kia ăn tươi nuốt sống, mỗi người khó có thể giáo hóa, đáng tiếc Công chúa của chúng ta như hoa như ngọc thế này."
"Bệ hạ cũng là suy nghĩ cho chúng ta.
Nếu không kết giao, Ô Bang kia nhất định phải phát binh.
Công chúa không kết giao, chúng ta có thể hòa bình an ninh thế này sao?".
"Ta cũng không phải ý này, làm sao ngươi nói chuyện đến hướng đó chứ?".
Tịch Vũ Đồng nghe thấy thảo luận của dân chúng bên cạnh, tâm tình có chút phức tạp.
Vào lúc này, đoàn người từ Vương phủ đi ra, đi đầu chính là Phượng Vũ Dịch cùng Phượng Vũ Dao, bên cạnh còn có Hoàng đế trang phục cải trang.
Trên người Phượng Vũ Dao mặc giá y màu đỏ, trên đầu khoác lụa mỏng, cũng không nhìn thấy bên trong là vẻ mặt gì, bị Thanh Quân đỡ lên cỗ kiệu.
Mấy ngày nay nàng không phải không vào cung gặp Phượng Vũ Dao, chỉ là mỗi lần đều không nói quá hai câu, Bích phi liền đến, số lần dần nhiều, nàng cũng là không tiếp tục đi qua nữa.
Sau đó Hoàng đế cùng Phượng Vũ Dịch nói cái gì, vỗ vỗ vai.
Phượng Vũ Dịch hướng về hắn gật đầu, sau đó liền lên ngựa, chỉ là tựa hồ đang giống như tìm kiếm cái gì, vẫn đánh giá bốn phía.
Tịch Vũ Đồng biết đối phương thực là đang tìm chính mình, nhưng Hoàng đế cùng với dân chúng đều đang nhìn, nàng không có đi ra ngoài nói chuyện cùng Phượng Vũ Dịch, mà là trở lại trên xe ngựa.
Tiểu Đào vừa vặn nhìn náo nhiệt bên kia, quay đầu nhìn lại không thấy ai, vội vàng đuổi theo: "Tiểu thư, Vương gia phải đi rồi, ngài không đến nói lời từ biệt với nàng sao?"
Tịch Vũ Đồng phát hiện ở trên xe ngựa nhìn cũng không có đoàn người tầng tầng, đúng là thấy rõ.
Nghe xong lời của Tiểu Đào, nàng nhất thời nở nụ cười: "Cũng không phải không gặp lại nữa, nói lời từ biệt làm gì chứ?".
Cũng không biết có phải nghe thấy hai người nói chuyện hay không, Phượng Vũ Dịch bên kia nhìn một vòng cuối cùng phát hiện xe ngựa, hướng về Tịch Vũ Đồng nhìn sang.
"Tiểu thư, Vương gia nhìn lại đây." Tiểu Đào cười híp mắt, nhân lúc Tịch Vũ Đồng không chú ý liền cầm lấy tay nàng hướng ra phía ngoài vẫy vẫy.
Tịch Vũ Đồng hoàn hồn, vội vã rút tay về, nhìn về phía Tiểu Đào: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Nô tỳ sợ Vương gia không nhìn thấy." Tiểu Đào nháy mắt một cái, hướng về Tiểu Hòa bên cạnh cười cười, "Tiểu Hòa, ngươi giúp ta phân xử đi".
Tiểu Hòa gật đầu: "Khoảng cách xa như vậy, Vương gia không nhìn thấy là bình thường."
"Các ngươi đây là hảo hảo thông đồng đi." Tịch Vũ Đồng hé miệng, nhìn về phía Phượng Vũ Dịch, có thể nhìn thấy miệng của đối phương khẽ đóng khẽ mở, nhưng nghe không rõ ràng đối phương nói cái gì.
Tiểu Hòa bên cạnh không biết khi nào đã đẩy Tiểu Đào xuống, tiến đến bên cửa sổ, hỗ trợ phiên dịch nói, "Vương gia nói chờ nàng."
Tịch Vũ Đồng sững sờ, sau đó nhìn về phía Tiểu Hòa: "Ngươi hiểu môi ngữ?"
Tiểu Hòa gật đầu: "Khi còn bé nô tỳ cảm thấy thú vị liền học được một ít."
Sau khi cùng Tiểu Hòa nói xong, Phượng Vũ Dịch đã không cpmf ở phía trước, cẩn thận nhìn một phen mới ở phía trước đội ngũ dẫn đầu tìm thấy đối phương.
Nhưng góc độ này, nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đối phương.
Do dự một chút, thấy đội ngũ đưa dâu dần dần không còn, Tịch Vũ Đồng mới đưa ra quyết định: "Tiểu Đào, chúng ta cũng ra khỏi thành đi."
Nàng tất nhiên là không thể đi tới cản trở đội ngũ đón dâu, nhưng tốt xấu cũng muốn đưa tiễn Phượng Vũ Dịch cùng Phượng Vũ Dao một đoạn đường.
Đưa Phượng Vũ Dịch đi, sắc trời đã dần dần sáng.
Tiểu Đào dìu nàng lên xe ngựa, hỏi: "Tiểu thư, phải về nhà sao?"
Tịch Vũ Đồng gật gù, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, sửa lời nói: "Trước tiên không trở về nhà."
Tiểu Đào nghi hoặc: "Còn muốn đến cửa hàng đồ sứ sao?"
"Không, chúng ta đi chỗ khác." Tịch Vũ Đồng cũng là đột nhiên nhớ tới, "Cũng đã nửa tháng trôi qua, không biết phong hàn của Doãn tỷ tỷ đã khỏi chưa, trước khi về nhà ghé qua xem Doãn tỷ tỷ là được."
Tiểu Đào lúc này mới phản ứng được, sau khi dìu nàng đi tới, nói rõ ràng cùng phu xe.
Sau một phút, xe ngựa đi tới Doãn phủ.
Hộ vệ biết được ý đồ các nàng đến, có chút đáng tiếc lắc lắc đầu: "Tịch tiểu thư, ngươi tới chậm một bước rồi."
Tịch Vũ Đồng nghi hoặc: "Vì sao nói như vậy, lẽ nào Doãn tỷ tỷ không ở nhà?"
Hộ vệ gật đầu, "Tiểu thư nhà ta hôm qua đã rời kinh thành.
Chỉ là thân thể không khỏe, vẫn chưa thể cùng Tịch tiểu thư nói lời từ biệt.
Đúng rồi, tiểu thư nhà ta có để lại thư cho ngài, trước tiên ngài ở chỗ này chờ một lúc nô tài đi vào đưa cho ngài."
Tịch Vũ Đồng gật đầu: "Làm phiền."
Hộ vệ hướng về nàng chắp tay, "Không cần khách khí."
Chờ một chút, hộ vệ cầm một phong thư đi ra.
Tịch Vũ Đồng nhận lấy, cùng đối phương nói cám ơn.
Tiểu Đào bên cạnh hiểu chuyện móc ra ít bạc nhét vào lòng đối phương, sau đó mới lên xe ngựa.
"Doãn tiểu thư này thân thể cũng thật là không tốt." Tiểu Đào hướng về bên cạnh ngồi xuống, nhưng trong miệng vẫn là không ngừng được nói thầm, "Đều hơn nửa tháng qua rồi, phong hàn còn chưa khỏe.
Không hề giống tiểu thư ngài, cảm hoá phong hàn bảy, tám ngày là tốt rồi."
Tịch Vũ Đồng lắc đầu một cái, vẫn chưa nói tiếp, mà là cấp tốc mở tin trong tay.
Vũ Đồng muội muội thân khải:
Thân thể này của ta đã khỏi hẳn, chỉ là người nhà lo lắng, vì vậy mới rời khỏi kinh thành tu dưỡng, ngươi không cần lo lắng.
Mặt khác, ngày sau lúc đến kinh thành, kính xin Vũ Đồng muội muội thực hiện lời hứa mang ta dạo chơi kinh thành nhé.
Doãn Đông Hàn.
Chữ viết tuyển tú mạnh mẽ, cũng không giống dáng vẻ thân thể suy yếu.
Tịch Vũ Đồng an tâm một chút, chỉ là sau đó lại cảm thấy chữ viết có chút quen thuộc.
"Tiểu thư, Doãn cô nương nói cái gì vậy?" Tiểu Đào tò mò hỏi.
Tịch Vũ Đồng trực tiếp đưa cho nàng: "Cho ngươi."
Tiểu Đào tiếp nhận tin, nhìn chữ mặt trên tuyển tú, nhất thời vẻ mặt đau khổ: "Tiểu thư, ngài cũng không phải không biết nô tỳ không biết chữ mà."
"Ngày xưa kêu ngươi học, ngươi lại không chịu học." Tịch Vũ Đồng lắc đầu.
Tiểu Đào thấy tiểu thư nhà mình như vậy, chỉ có thể đem tin đưa cho Tiểu Hòa đang đứng bên cạnh xem cuộc vui: "Tiểu Hòa, ngươi đến xem giúp ta trên này viết cái gì đi".
Tiểu Hòa nhìn Tịch Vũ Đồng một cái, thấy không có phản đối, mới lên tiếng phiên dịch cho nàng.
"Vũ Đồng thân ái,
Nhiều ngày không thấy thực nhớ nhung, mỗi ngày ngày nhớ đêm mong, chỉ là hai người chúng ta làm sao lại cách xa đến thế, chỉ có thể nhớ đến đêm không thể ngủ.
Ngày sau lúc ta đến kinh thành, kính xin Vũ Đồng muội muội có thể cùng ta hai nhà kết giao thì tốt."
Tiểu Hòa đàng hoàng trịnh trọng nói ra, làm Tịch Vũ Đồng sợ đến đang uống nước phải liên tục ho khan.
Tiểu Đào một mặt dại ra, khó có thể tin: "Tiểu Hòa, Doãn, Doãn cô nương đây là đang suy nghĩ tiểu thư..." Lời ở phía sau thực sự là khó có thể mở miệng, sắc mặt nàng đỏ lên đoạt lấy thư, hỏi, "Tiểu Hòa, hẳn là ngươi đang gạt ta chứ gì?"
Tiểu Hòa thở dài, quay về chỗ ban đầu ngồi xuống.
Tịch Vũ Đồng nhìn nàng như vậy, tựa hồ đã hiểu cái gì, lấy khăn tay ra lau nước trà bên môi, tiếp tục uống trà.
Tiểu Đào nhìn nàng bình tĩnh như vậy, càng là ngồi không yên, "Tiểu thư, ngài khi nào cùng Doãn tiểu thư ——" Nàng dừng lại một chút, chỉ tiếc mài sắt không kim mà nhìn Tịch Vũ Đồng, "Tiểu thư, nếu để lão gia biết thì làm như thế nào cho phải đây?".
Tịch Vũ Đồng nghĩ tới muốn xem kịch vui liền không nói gì, nhưng miệng Tiểu Đào vẫn nhắc tới lui liên tục, thực sự là có chút phiền, lúc này mới lên tiếng làm cho đối phương niệm một hồi những chữ trong thư này, "Ngươi nhìn một cái, ngươi không biết chữ, lẽ nào số lượng chữ ngươi cũng không hiểu?"
Tiểu Đào sững sờ, sau đó cầm lấy thư, đếm hàng ngũ nhứ nhất liền nhận ra được, vẫn đếm tới mặt sau, sắc mặt đã đỏ lên.
Tịch Vũ Đồng thấy nàng hiểu rõ ràng, lắc lắc đầu: "Ai, ngươi nói ngươi a, sau này bị người lừa chuẩn phải hỗ trợ kiếm tiền."
"Tiểu thư." Tiểu Đào xấu hổ mà cúi thấp đầu, nghĩ lại một chút, nhớ tới cái gì, nhìn sang Tiểu Hòa một bên, thở phì phò vọt tới, "Tiểu Hòa, ngươi quá hỏng rồi!"
"Ta chỉ là thuận miệng nói, ai biết ngươi sẽ tin." Tiểu Hòa vội vã giơ tay đón lấy nắm tay Tiểu Đào muốn đánh tới, cười tách ra đi qua một bên.
Tịch Vũ Đồng liếc nhìn hai người đùa giỡn, cũng không có quản, tiếp tục cúi đầu uống trà.
Phượng Vũ Dịch cùng Phượng Vũ Dao đi rồi, tháng ngày còn phải tiếp tục.
Tịch Vũ Đồng tâm niệm sự tình nạn châu chấu này, dự định mỗi ngày ngoại trừ đi ra ngoài cửa hàng thị sát, còn lại thời gian đều đem thư tịch ra đọc, nhìn xem có thể từ trong đó tìm được biện pháp trị nạn châu chấu không.
Chỉ là những thư tịch nàng có không nhiều, chỉ có thể đi thư phòng của phụ thân xem.
Hơn nữa trị được nạn châu chấu cũng không phải xem sách ngày một ngày hai là có thể tìm ra, ước chừng cần ngày ngày lại đây, nàng cũng sẽ không giấu, mà là trực tiếp nói thẳng dụng ý.
Tịch Hồng Bác đăm chiêu mà nhìn nàng, hỏi: "Lúc trước con nói sự tình cùng Vương gia thương thảo nhưng là việc này?"
Tịch Vũ Đồng không nghĩ tới cha sẽ nghĩ thành như vậy, mượn cơ hội gật đầu: "Vương gia nói với cha nói sao ạ?"
Tịch Hồng Bác gật đầu, nói "Hôm qua Vương gia đã cùng ta nói rồi, vi phụ đã viết chiết tử, chờ ngày mai sẽ trình lên phía trên.
Con cũng không cần bận tâm quá mức, chuyện nạn châu chấu cũng không phải trách nhiệm của con."
Tịch Vũ Đồng cũng biết nạn châu chấu không phải là trách nhiệm của nàng, nhưng nàng biết một đời trước nạn châu chấu làm cho bách tính trôi giạt khắp nơi, hơn nữa bởi vì ngay sau đó là đánh trận khiến tử thương vô số, vì vậy đáy lòng mới nặng trình trịch, muốn phải làm gì đó.
Không ai hiểu con gái bằng cha, Tịch Hồng Bác biết nữ nhi nhà mình làm sao, cũng không tiếp tục khuyên, chỉ dặn dò nàng chăm sóc tốt thân thể, còn chuyện kia cứ cố gắng hết sức là được.
"Nữ nhi biết." Lời tuy nói như vậy, nhưng Tịch Vũ Đồng đã định chủ ý phải tìm được chút gì đó.
Nhận được sự cho phép của cha, những ngày kế tiếp phần lớn thời gian Tịch Vũ Đồng đều vùi mình trong thư phòng, thậm chí hận không thể ở luôn trong này.
Ngày hôm đó, nàng đang ở thư phòng tra tìm ghi chép, nỗ lực tìm xem có ghi chép nào về nạn châu chấu trước đó không.
Chỉ là còn chưa xem lâu, Tiểu Đào liền vọt vào, "Tiểu thư, Vương gia gửi thư.".