"Vị đại ca này, cứu --"
---
Đại phu nói phải tĩnh dưỡng, Tịch Vũ Đồng liền thành thật ngốc ở trong sân, mỗi ngày dành ra một canh giờ dạy Tiểu Hòa biết chữ, sau đó chính là suy nghĩ đến dự định sau này.
Trải qua một đời trước yêu hận, nàng hiện tại cũng không tính xuất giá, càng không muốn gả cho Phượng Vũ Dịch đem một đời đều ngốc ở trong cung, chỉ muốn tiêu dao tự tại, hảo hảo phụng dưỡng phụ thân, không nên để cho phụ thân lại bị liên lụy vào vụ án tham ô nhận hối lộ.
Nhưng mà khoảng cách chuyện này cũng còn khá xa, bây giờ gấp cũng vô dụng.
Còn có việc cùng Phượng Vũ Dịch thân thiết.
Một đời trước là tết xuân lễ mừng, Hoàng đế tứ hôn, cũng còn lại hơn ba tháng, nàng cũng phải nghĩ một biện pháp để Hoàng đế từ bỏ loại ý nghĩ này.
Đúng rồi, chính mình sau khi cảm hóa phong hàn, hơn một tháng sau phụ thân cũng xảy ra một tràng trọng bệnh, ngay cả thái y cũng đều không có chút biện pháp nào, vẫn là phụ thân dựa vào sức mạnh ý chí gắng gượng tới dược, nhưng cũng bởi vậy mà thân thể bị tổn thương.
Bây giờ cũng còn lại nhiều ngày, nàng có thể sớm khiến người ta tìm tòi phương thuốc hoặc là để đại phu làm tốt chuẩn bị.
Nàng viết xuống những việc trọng yếu, phát hiện việc cấp bách nhất chính là giải quyết trọng bệnh của phụ thân, cùng với dược liệu về sau tu dưỡng thân thể.
Có thể làm cho phụ thân không sinh bệnh là tốt nhất, thế nhưng nàng nhớ tới lúc đó thái y vẫn không phát hiện được nguyên nhân bệnh là gì, nàng muốn dự phòng cũng không có cách nào dự phòng.
Điều duy nhất có thể làm, chính là tận lực xem sách thuốc, cũng như phái người tìm tòi đại phu trị liệu những tạp chứng nguy hiểm.
Có dòng suy nghĩ, nàng mới nhớ ra mình không có nhân thủ, cũng không có tiền bạc.
Đối với tầm quan trọng của tiền, một đời trước đây nàng liền trải nghiệm quá đủ, bị đày đến bên trong lãnh cung, muốn người làm việc chỉ có một biện pháp, là cho bạc, không phải vậy không bàn nữa.
Đây cũng không đơn giản chỉ là dùng tiền để tìm người, điều trị bệnh cho phụ thân cũng cần tiền, con số không xác định, nhưng cũng biết là càng nhiều càng tốt.
Nàng mang tới hộp đựng đồ của chính mình, đem vật đáng tiền đều đặt cùng một chỗ.
Đa số là do mẫu thân lưu lại, không phải vậy chính là đồ trang sức phụ thân đưa, nàng thường ngày sử dụng đều cẩn thận, nhưng không nỡ đem ra cầm cố hoặc bán đi.
Ngoại trừ đồ trang sức, chỉ còn dư lại một trăm lượng cùng bạc vụn, đây vẫn là do ngày xưa phụ thân cho.
Ai, xem ra còn phải một hồi nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Tịch Vũ Đồng nâng cằm, nhìn ngoài cửa sổ cành cây hoa đào trọc lốc, hơi nhớ nhung đến tháng ngày bị người nuôi không cần lo đến ăn mặc.
Chỉ là cũng bởi như vậy mà trong mắt nàng liền tỉnh táo, so với cái kia "một chút" bạc, vẫn là việc phụ thân còn sống tương đối trọng yếu.
Nghêm túc suy tư hai ngày đều không nghĩ được đối sách, Tịch Vũ Đồng mới nhớ đến nhân thủ để bản thân sử dụng, thứ nhất chính là hỏi Tiểu Hòa.
"Tiểu thư muốn kiếm tiền?".
Thấy nàng gật đầu, Tiểu Hòa nghiêm túc suy nghĩ, qua thời gian một chén trà mới lắc đầu...!
Nụ cười trên mặt Tịch Vũ Đồng nhất thời không còn, "Lẽ nào Tiểu Hòa cảm thấy tiểu thư ta không hề có một điểm bản lĩnh kiếm tiền?"
"Không phải." Tiểu Hòa quỳ xuống, giải thích, "Nếu như là Tiểu Hòa muốn kiếm tiền, đều có thể làm chút ít bản chuyện làm ăn, thí dụ như bán chút ít trang sức, hoặc là bán trái cây, nhưng tiểu thư chính là đại gia khuê tú, sao có thể xuất đầu lộ diện?"
Lời này của nàng xem như là nhắc nhở Tịch Vũ Đồng, đến thời điểm nàng không thể ra mặt, còn cần tìm một người đứng ra giúp mình làm ăn.
Tiểu Hòa tính tình khá tốt, lại cơ linh, đúng là ứng cử viên phù hợp, chính là không biết đến thời điểm đó có thể thắng hay không.
Suy nghĩ một chút, nàng đột nhiên nghĩ chính mình lo xa rồi, hiện tại còn chưa nghĩ ra chuyện làm ăn nào đâu, muốn nghĩ đến ai đứng ra bận bịu thì có lợi ích gì?
Nghĩ như thế, nàng thoáng nhìn Tiểu Đào đang không ngừng nháy mắt, vẻ mặt quỷ linh tinh quái thuận lợi đem nàng chọc cười: "Tiểu Đào, ngươi như vậy là làm gì?"
"Tiểu thư!" Không có được coi trọng Tiểu Đào thở phì phò giậm chân, "Ngài cũng không hỏi nô tỳ".
Nói rồi trừng Tiểu Hòa một chút, ai bảo Tịch Vũ Đồng gần nhất có việc gì cũng đều phân phó Tiểu Hòa làm, cho nàng có ảo giác bị thất sủng, tự nhiên không thích Tiểu Hòa lắm.
Tiểu Hòa bị trừng cũng không tức giận, yên tĩnh đứng dậy bên cạnh, đúng là có vẻ Tiểu Đào cố tình gây sự.
Tịch Vũ Đồng đem phản ứng của hai người nhìn ở trong mắt, nhưng so với Tiểu Hòa, về tình cảm nàng cũng thiên hướng tới Tiểu Đào, người cùng nàng từ nhỏ lớn lên.
*
"Cái kia, Tiểu Đào, ngươi có biện pháp gì?"
Tiểu Đào dương dương tự đắc mở miệng: "Tiểu thư có thể mở tửu lâu".
"Tửu lâu? Không thích hợp".
Tịch Vũ Đồng suy nghĩ một chút liền từ bỏ.
Nàng hiểu được ăn uống, nhưng không có hứng thú đi nghiên cứu, hơn nữa tửu lâu cần đầu tư, thả dây dài câu cá lớn, nàng có thể chờ nhưng phụ thân nàng là đợi không kịp.
Tiểu Đào cau mày: "Mở tửu lâu không tốt? Nô tỳ nghe nói sát vách đường phố Liễu gia kia mở tửu lâu rất được tiền, một tháng rượu một tháng ít nhất có thể kiếm được vài ngàn lạng, mà nhà bọn họ ở kinh thành đều mở ra thật nhiều lâu, tối thiểu có thể hơn vạn hai".
Tịch Vũ Đồng nhíu mày, "Ngươi nói chính là Thủ phủ Liễu gia?"
Tiểu Đào thấy nàng biết Liễu gia, càng hăng hái: "Chính là như vậy, nô tỳ nghe nói bọn họ không chỉ đơn giản mở ra mấy tửu lâu ở kinh thành, còn ở những chỗ khác mở thêm mấy chục cái đây".
Sĩ nông công thương, bây giờ thương nhân địa vị tuy có tăng lên, nhưng ở trong mắt một số người vẫn là hạng bét.
Liễu gia tuy là phú thương, nhưng vẫn như cũ không có đủ tư cách địa vị.
Tịch Vũ Đồng biết Liễu gia cũng là do kiếp trước không biết làm sao Liễu gia cùng Phượng Vũ Dịch liên lạc với nhau, vì Phượng Vũ Dịch mới đăng cơ cung cấp tài chính, tiến hành cải cách, từ đó thu hoạch được không ít tiện lợi, trở thành hoàng thương, thậm chí còn sắp xếp con cháu trong nhà đi thi hạch công danh.
Liễu gia cũng biết làm người, còn thỉnh thoảng sẽ đưa chút châu báu đồ trang sức đến cho nàng, thảo nàng niềm vui.
Nghĩ đến Phượng Vũ Dịch, tâm tư bát quái của nàng cũng không còn, kéo về đề tài chính: "Ngoại trừ tửu lâu, còn có biện pháp nào khác không?".
Tiểu Đào lại nói liền mấy cái biện pháp, nhưng nếu không phải cần tập trung tiền kỳ lớn, nàng không có đầy đủ bạc, chính là cần lượng lớn nhân lực vật lực.
Theo nàng lần lượt lắc đầu, vẻ dương dương tự đắc trên mặt Tiểu Đào phai nhạt một phần, rụt cổ lại không dám nói nữa.
Tiểu Hòa nhìn nàng một cái, mới hỏi: "Kia tiểu thư muốn như thế nào?"
Tịch Vũ Đồng lắc đầu.
Không phải nàng muốn như thế nào, thực sự là thời gian vội vàng, thêm nữa trong túi không đủ, chỉ là điểm này nàng không thể nói cho hai người.
Thấy không nghĩ ra cách gì, cộng với ở nhà mấy ngày này cũng tẻ nhạt, nàng liền đứng dậy để Tiểu Hòa chuẩn bị một chút ra ngoài.
Tiểu Đào không nghe thấy tên của chính mình, nước mắt lưng tròng mà nhìn nàng: "Tiểu thư, ngài hiện tại đề không mang theo Tiểu Đào đi ra ngoài".
Tịch Vũ Đồng nhìn về phía nàng, đối với nha hoàn cùng nhau lớn lên này là dung túng cười cười: "Ngày xưa ngươi còn ít đi ra ngoài?"
Tiểu Đào làm nững cười: "Nhưng là cùng tiểu thư đồng ý một cái ý nghĩa không giống nhau, tiểu thư, ngài như thế ôn nhu tự nhiên, mỹ lệ rung động lòng người...!Nhất định sẽ để Tiểu Đào bảo vệ ngài, đúng không?".
Tịch Vũ Đồng dở khóc dở cười, lôi kéo nàng: "Ngươi còn lắm lời, còn không mau mua đi thu thập?"
"Quả nhiên tiểu thư đối với ta tốt nhất".
Tiểu Đào tăng thêm âm điệu, dương dương tự đắc nhìn sang Tiểu Hòa đang đứng ở một bên.
Đáng tiếc, Tiểu Hòa tính tình thận trọng, đối với sự khiêu khích của nàng liền xem thường, người thấp thấp hướng về tiểu thư liền trở về thu dọn đồ đạc, làm nàng tức giận đến thẳng giậm chân.
Tịch Vũ Đồng nhìn ở trong mắt, đối với tính tình Tiểu Hòa hiểu càng thêm sâu một phần.
Tuy là nha hoàn, nhưng tiến thoái có độ, hiếu học, tính tình lại thận trọng, nỗ lực giáo dục một hồi là có thể.
Tịch Vũ Đồng trong lúc đang lúc cầm túi tiền, Tiểu Hòa vào nhà tới nói: "Tiểu thư, Dịch Vương gia đến rồi, lúc này đang ở ngoài sân chờ".
Tịch Vũ Đồng cũng không muốn đơn độc cùng đối phương tiếp xúc, cau mày nói: "Cha ta đâu?"
Tiểu Hòa thấy nàng vẻ mặt ghét bỏ, cúi đầu làm như không nhìn thấy: "Đại nhân mới ra ngoài rồi".
Tịch Vũ Đồng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì nói ta ngủ, tùy tiện làm nàng đi đều được".
Tiểu Hòa đáp một tiếng liền đi ra ngoài.
Không đến một lúc, Tiểu Hòa liền trở về, trả lời chắc chắn: "Tiểu thư, Vương gia đi rồi".
Tịch Vũ Đồng không nghĩ tới đơn giản như thế lại đem người đuổi đi, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm rồi lại có chút không cam lòng, thả xuống túi tiền, hỏi: "Nàng trước khi đi có nói gì hay không?".
Tiểu Hòa lắc lắc đầu, thấy tiểu thư nhà mình trong nháy mắt vẻ mặt trở nên tức giận, đáy lòng có chút buồn bực.
Rõ ràng muốn làm Vương gia đi, nhưng Vương gia đi rồi lại tức giận, đây là vì sao?
Tịch Vũ Đồng xoa xoa mi tâm, đem Phượng Vũ Dịch từ trong đầu vất ra ngoài, phân phó nói: "Nàng sau này trở lại các ngươi liền nói thẳng ta ngủ, không gặp".
Tiểu Hòa nhớ ở trong lòng, mới đáp: "Nô tỳ nhớ kỹ".
Tiểu Đào bên cạnh cũng đáp một tiếng.
"Các vị hương thân phụ lão, Lưu mỗ hôm nay biểu diễn này ngực --"
"Vị tiểu thư này, có muốn nhìn một chút đồ trang sức này không? Những thứ này đều là --"
Từ khi làm Vương phi, Tịch Vũ Đồng tại mọi thời khắc đều chú ý không làm ra ngôn hành cử chỉ không phù hợp thân phận, tự nhiên không có làm ra chuyện mang theo nha hoàn dạo phố như vậy.
Nghiêm túc tính ra, nàng cũng gần như sáu năm không có đi lại dạo chơi, bây giờ nhìn phố xá nhiệt nhiệt nháo nháo, đúng là có một loại như bừng tỉnh giấc mộng ảo.
Tiểu Hòa cùng Tiểu Đào ở hai bên, nỗ lực mở đường.
Tiểu Hòa tâm tư nhạy cảm, chú ý tới biểu hiện cơ đơn của nàng, liền vội vàng hỏi:
- "Tiểu thư, có muốn đến tửu lâu gần đây nghỉ ngơi một chút?".
Tiểu Đào từ chung quanh chào hỏi lúc này mới vội vã thu hồi sự chú ý, chú ý tới tiểu thư dáng dấp không đúng, khuyên nhủ:
- "Đúng vậy, tiểu thư, mặt trời gắt như thế, nếu là tổn thương da thịt liền không tốt"
Nàng biết tiểu thư sau khi yêu thích Dịch Vương gia, phi thường lưu ý dung mạo của chính mình, vì vậy mới nói như vậy.
Chỉ là làm cho nàng thất vọng rồi.
Bây giờ Phượng Vũ Dịch trong lòng tiểu thư nhà nàng chỉ còn mang ý nghĩa đặc thù như người đi đường, đương nhiên sẽ không lại bận tâm ý nghĩ của cái gì Đại hoàng tử Nhị hoàng tử.
Tịch Vũ Đồng hoàn hồn, lắc đầu một cái, "Lại đi một vòng nhìn".
Các nàng ra ngoài là để nghĩ cách kiếm tiền, không phải là tới chơi vui vẻ, sao có thể nghỉ ngơi nhanh như vậy?
Mấy người vòng một vòng quanh phố xá náo nhiệt, Tịch Vũ Đồng nhớ kỹ cửa hàng làm ăn tốt hơn, sau đó ghi chép vị trí, chìm đắm trong suy nghĩ vẫn chưa phát hiện càng chạy càng xa.
Chờ các nàng đi qua một cái hẻm nhỏ xoay chuyển vài vòng, đi ra vừa nhìn phát hiện đã rời xa khu chợ, phụ cận có chút hoang vu, trên đường phố đều không có người nào.
Tiểu Đào cẩn thận nhìn lên, phát hiện hoàn cảnh chung quanh không chút quen thuộc, còn có chút hẻo lánh, rụt cổ một cái: "Tiểu thư, nơi này có chút khăng khăng, chúng ta trở lại có được hay không?".
Tịch Vũ Đồng cũng không nghĩ tới lại đi tận đến nơi hẻo lánh thế này, thấy bên này không có cửa hàng gì đó, gật gù liền xoay người.
Các nàng đi vào cái hẻm nhỏ muốn trở về, kết quả đi mấy lần vẫn trở lại chỗ bắt đầu, lúc này mới phản ứng được, các nàng lạc đường.
Đang lúc này, Tiểu Hòa nhìn thấy cách đó không xa có bốn năm cái đại hán vừa nói chuyện một bên nhìn sang bên này, đáy lòng nhất thời nhấc lên cảnh giác: "Tiểu thư, chúng ta đi nhanh lên đi, đối diện mấy người đó vẫn đang nhìn chúng ta".
Tịch Vũ Đồng vừa nãy cũng phát hiện, những đại hán kia vóc người khôi ngô, vết đao trên mặt càng làm cho bọn họ có vẻ hung thần ác sát, đáy lòng hối hận lúc này không có gọi hộ vệ trong phủ theo.
Chủ yếu là do một đời trước, bất luận nàng đi nơi nào, trong bóng tối đều sẽ có Phượng Vũ Dịch phân phó ám vệ theo, nàng xuất hành chỉ cần mang theo thiếp thân nha hoàn là được, lúc này mới quên dẫn hộ vệ xuất hành.
Ba người liền vội vàng xoay người, nhưng mấy đại hán này thấy các nàng muốn đi, cũng hướng về phương hướng nhỏ của các nàng chạy tới, dọa cho các nàng bước nhanh.
Tịch Vũ Đồng ngày xưa yêu thích đi lại, thể lực vốn cũng không tệ, nhưng bởi vì sinh bệnh ở trong nhà tu dưỡng, lúc này chạy một chút liền chậm lại.
Thêm nữa đối diện là nam tử tráng niên, tốc độ so với các nàng càng là nhanh không ít, khoảng cách liền rút ngắn.
Tịch Vũ Đồng quay đầu lại liếc nhìn, bốn người kia, mỗi người đều mang khuôn mặt dữ tợn, ngũ quan xéo lệch, càng khiến nàng sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Tiểu Hòa thấy thế, hạ thấp giọng: "Tiểu thư, nô tỳ khí lực không tệ, chút nữa nỗ lực cản bọn họ một lúc, các ngươi mau mau chạy".
Tiểu Hòa thân thể gầy gò yếu ớt, những đại hán kia một người đều có thể bằng hai cái Tiểu Hòa.
Huống chi những đại hán này hung thần ác sát, Tiểu Hòa nếu rơi vào trong tay bọn hắn, cái kia hậu quả khó mà lường được, Tịch Vũ Đồng tự nhiên không đồng ý.
Tiểu Hòa thấy nàng như vậy, đáy lòng có chút cảm động, cắn răng một cái, trực tiếp đẩy nàng, chính mình ngừng lại: "Tiểu Đào, ngươi mau mang tiểu thư chạy đi!".
Nàng nói xong, liền cầm lấy cái gầu ở khúc quanh, đập về phía mấy cái kia đại hán.
Tịch Vũ Đồng lảo đảo mấy lần mới đứng vững, vừa nhìn phía trước mới phát hiện các nàng trong lúc hoảng loạn bất ngờ đi đúng đường rồi, không tới trăm mét liền có thể tiến vào lối vào.
Nhìn Tiểu Hòa sắp đối đầu đại hán, Tiểu Đào cuối cùng ôm lấy tảng đá ở chân tường: "Tiểu thư, ta đi giúp Tiểu Hòa, ngài nhanh đi ra ngoài gọi người".
Nói xong liền xoay người xông tới.
Tịch Vũ Đồng đáy lòng lòng sốt ruột, nhưng cũng biết không thể xử trí theo cảm tính, cắn răng mau mau hướng đến lối ra phía trước, cũng không chú ý nhìn xem, nhìn về phía có người đi qua, vội vã lên tiếng, "Vị đại ca này, cứu --"
"Vũ Đồng?", người bị kêu dừng lại hơi kinh ngạc, "Ngươi vì sao ở chỗ này?".
Tịch Vũ Đồng nghĩ đến Tiểu Hòa cũng Tiểu Đào, con mắt lập tức đỏ, chỉ vào hướng ngõ nhỏ, "Tiểu, Tiểu Hòa cùng Tiểu Đào gặp nguy hiểm".
Phượng Vũ Dịch vội vã kéo nàng qua, ra hiệu tùy tùng bên cạnh vào xem xem, sau đó không ngăn nổi thỉnh cầu của Tịch Vũ Đồng, chỉ có thể mang theo đối phương đồng thời đi vào..