Rạng sáng hôm ấy, sương mù vây kín cả Ẩn Nhân Linh. Lưu Ly tâm trạng bồn chồn " Sao mình lại thấy khó chịu quá, ko biết có chuyện gì xảy ra không nữa". Cô xoa bụng vẻ mặt trầm tư.
Lạc Đô
Tiếng trống đầu tiên của ngày vang lên, com gà vẫn chưa kịp cất tiếng gáy thì đằng xa kia một bầy người tiến đến thần tốc. Những bộ hắc giáp bóng loáng bỗng chốc nhuốm đầy máu tươi, tiếng gào thét vang lên như xé tận ruột gan, mọi thứ đổ nát và hoang tàn. "Hắn ta đã đến!" binh sĩ cuối cùng chỉ kịp thốt lên rồi đầu lìa khỏi cổ.
"Tân vương, không xong rồi bọn chúng đã đến".
Binh lính hoảng hốt chạy vào, Lại Văn Đình cùng các quan viên hoảng hốt " Chết tiệt, sao lại nhanh đến thế chứ? ". "Tân vương, ta nên làm sao đây? ". Vốn dĩ Lại Văn Đình muốn điều quân đi đánh ải Bắc nơi mà đạo quân của Lưu Nguyên đang đóng quân nhưng không ngờ bọn chúng lại đến sớm hơn suy tính của hắn" Gọi tất cả binh sĩ cố thành, những người còn lại gom những tài liệu mật theo ta ra cửa Đông Chu".
"Dạ".
...
Lại Văn Đình ra đến Mai Sơn liền rẽ vào Ẩn Nhân Linh.
"Lưu Ly tiểu thư, cô thật khéo tay quá đi. Tôi thêu mãi mà chẳng ra công ra phượng gì cả". Chu Dịch trầm trồ trước bưc tranh long phụng của Lưu Ly.
"Dịch nhi, muội đừng nên nói vậy. Chúng ta ai cũng phải rèn luyện thì mới có thể trở nên tài giỏi. Nếu muội muốn thêu được như ta thì hãy thôi cằn nhằn mà luyện tay đi chứ".
"Muội biết rồi! ". Chu Dịch bĩu môi.
Lại Văn Đình xông vào chực lôi Lưu Ly đi. "Văn Đình, huynh sao vậy? ". "A Ky, đi với ta! ". "Khoan... Khoa đã, Văn Đình".
Lực kéo mạnh khiến cô bị động thai, Chu Dịch vội chạy lại đỡ. "Tiểu thư, cẩn thận".
"Văn Đình, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy? ".
Lại Văn Đình cau mày, thở gấp" Hắn ta... Đã đánh vào thành rồi".
Lưu Ly mở to mắt ra. Trong lòng cô hiện giờ vui buồn lẫn lộn, cô vui vì cuối cùng Hắc đế đã đến và cô cũng sợ rằng anh ấy sẽ giết Lại Văn Đình.
"Văn Đình, huynh mau chạy đi, Hắc đế nhất định sẽ... "
* Ầm *
Sắc mặt của Lại Văn Đình tối sầm lại, hắn bây giờ cứ như con mồi nằm trước miệng cọp, hoàn toàn bị khí thế của hắn ta áp đảo.
"Lưu Ly, huynh.... huynh xin lỗi".
Lại Văn Đình nhanh chóng bắt cô đề uy hiếp. Lưu Ly đã hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng hợp tác một phần vì cô đang bị động thai một phần cũng là do cô không muốn Lại Văn Đình bị dồn vào đường chết.
"Hắc Lãnh Thiên, ngươi không đc qua đây nếu không ta sẽ giết chết ả ta và cả đứa con trong bụng ả".
Hắc đế khẽ liếm mép. Đôi mắt anh sắc lạnh, bàn tay nhuốm đầy máu đó khẽ cầm thanh kiếm đặt lên vai, vẻ mặt lại phảng phất chút phong tình.
"Ta xin lỗi vì phải để nàng và hài nhi trông thấy bộ dạng này. Nhắm mắt lại đi nàng sẽ không phải sợ nữa". Anh nói nhiều hơn làm, bỗng chốc trước mắt Lưu Ly tối sầm lại, bên tai cô chỉ còn văng vẳng tiếng đao kiếm.
...