Ngày hôm sau, trong sự chăm sóc của cô, Ôn Tĩnh tỉnh dậy, vừa nhìn thấy cô, cô ta có chút bất ngờ, hỏi
Vũ Ninh, ta đang ở đâu vậy?
Phòng của ta
Cô đưa ta về đây sao?
Chứ cô nghĩ ai
À.
Vũ Ninh, cha ta muốn hại cô, ta nghe ông ta nói với thị vệ phủ, cô phải cẩn thận đó
Ha.
Ta chờ xem ông ta có thể làm được gì
Cô cầm bát thuốc đã thổi,đưa cho Ôn Tĩnh, nói
Uống đi
Ôn Tĩnh vui vẻ nhận lấy bát thuốc, vẻ mặt cô ta rất hạnh phúc uống từng muỗng từng muỗi, cô nói
Ta chấp nhận cô làm bạn với ta
Ôn Tĩnh nghe thấy thì có hơi bất ngờ, sau đó cô ta đặt bát thuốc sang một bên rồi ôm lấy cô, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, cô ta ôm chặt đến nỗi cô không thể đẩy ra được, cô lại nói
Ta còn chưa nói xong, ta chấp nhận cô nhưng nếu cô dám phản bội lại ta, làm việc gì hại đến ta,ta nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết
Được
Cô nói cha cô muốn hại ta
Ừ
Ông ta vẫn thù vụ cô hại ông ta trên phố nên
Ta biết rồi.
Bây giờ cô muốn giúp ta không?
Đương nhiên
Vậy cô về theo dõi động tĩnh của ông ta cho ta, mọi hành động, để xem xem ông ta làm cách nào hại ta
Ôn Tĩnh ngơ ngác, sau đó cúi đầu xuống suy nghĩ gì đó, cô hỏi
Được không?
Ôn Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, nói
Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ
Ôn Tĩnh ngồi xuống uống xong bát thuốc rồi rời đi.
Cô ta vừa rời đi, cô liền gọi Minh Nguyệt tới, nói
Theo dõi cô ta
Dạ
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên
Vẫn không tin cô ta à?
Cô nhìn ra cửa thì thấy Hoắc vương đang đứng ở đó, cô nói
Phải xem xem cô ta có thể làm được gì, có xứng đáng làm bạn của Âu Dương Vũ Ninh này hay không
Muội thật là...!
Huynh tới tìm ta không phải để nói chuyện này đâu nhỉ?
Đương nhiên.
Ta vào cung có chút chuyện, muội có muốn đi không vào thăm Cửu Nhi?
Được, lâu lắm rồi ta cũng gặp muội ấy
Đi
Hai người lên đường vào cung, khắp quãng đường đi cô đều nói chuyện vui vẻ nhưng Hoắc vương hình như có tâm sự gì đó.
Đến hoàng cung, Hoắc vương đưa cô đến điện của Cửu Nhi rồi rời đi đâu đó.Cô bước vào trong, vừa thấy cô, cô bé rata vui, chạy đến, hỏi
Sao tỷ tới đây?
Ta tới thăm muội
Thật sao? Muội cũng đang chán, ở đây chẳng có gì vui
Cô cười nhẹ, sau đó vẻ mặt cô trở nên khó xử, cô nói
Cửu Nhi, ta xin lỗi chuyện lần trước
Cô ta không hiểu gì, hỏi
Chuyện gì ạ?
Chuyện bữa tiệc đó
Muội tưởng chuyện gì, chuyện đó tỷ đừng có để tâm quên đi
Sự vui vẻ của cô được hiện lên sau câu nói đó.
Cả một ngày hôm đó, hai người nói chuyện rất vui vẻ, cũng chơi rất nhiều trò chơi.
Đến gần tối, cô vẫn không thấy Hoắc vương tới, thế là cô liền đi tìm, vừa đi được một đoạn thì cô lại gặp Lãnh Tử Thâm và Hạc vương, Lãnh Tử Thâm vừa thấy cô thì tiến lại gần, nhưng cô liền tránh qua một bên bước đi, cô đi được mấy bước thì Lãnh Tử Thâm,nói
Vũ Ninh tiểu thư, con gió nào đưa người tới đây vậy?
Cô làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi, ngay lúc đó Hạc vương tỏ ra khó chịu nói
Vũ Ninh tiểu thư, hoàng thượng đang nói chuyện với cô đó, không nghe thấy sao? Cô không coi chúng ta ra gì sao?
Cô dừng lại, quay người nói
Đúng là ta không coi các ngươi ra gì đây
Sau đó tiếp tục bước đi.
Ở đằng sau, Lãnh Tử Thâm và Hạc vương nhìn theo cô, Hạc vương khó chịu, nói
Khốn khiếp, nhất định phải giết cô ta
Lãnh Tử Thâm nghe thấy thì lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với Hạc vương
Ngươi động đến ai thì ta không quan tâm nhưng cô ta ngươi không được phép động vào, nếu để ta biết được ta tuyệt đối không tha cho ngươi
Hạc vương kinh ngạc, hắn còn không dám tin vào tai mình,hắn nhìn Lãnh Tử Thâm, nghĩ
Có thể khiến tên ma đầu này bảo vệ, rốt cuộc cô ta có sức hút gì chứ
Cô vẫn đi tiếp trong hoàng cung, dựa vào trí nhớ của mình khi xem bản đồ khi trước nên cô không bị lạc đường, cô cứ đi mãi trong đó cho đến khi đến một ngôi điện tên là Thiên Lan điện, nơi này khiến cô dừng lại nhìn, cô cảm thấy lạnh lẽo.
Cô đứng bên ngoài nhìn rất lâu rồi quyết định bước vào, khi đến gần cánh cửa thì đột nhiên mở ra, Hoắc vương bước từ trong ra, nhìn thấy cô hắn rất ngạc nhiên, cô cũng có chút bất ngờ, trên khoé mặt của hắn rất đỏ, giống như vừa khóc vậy, hắn bước đến gần cô, hỏi
Sao muội lại tới đây?
Ta đi tìm huynh.
Huynh...!
Không có gì, về thôi
Trên đường đi, tâm trạng của Hoắc vương rất kỳ lạ, cô hỏi
Nơi đó là nơi nào vậy? Sao huynh lại vào đó?
Nơi ở của mẫu thân ta, hôm nay là ngày dỗ của người
Cô nghe thấy thì rất bất ngờ, cô cúi mặt xuống suy nghĩ rất lâu, rồi nói
Vậy mà huynh không nói với ta
Ta...!
Bỏ đi, về thôi ..