"VÚT"
"PHẬP"
"HỰ"
" A...A "
Liên tiếp các mũi tên được bắn từ hai bên sườn đồi. Kỳ Phượng Nhi và Hồng Đan quay lại nhìn. Một thảm cảnh!
Các cung nữ đi theo liên tiếp ngã xuống. Sơn tặc không biết từ đâu xuất hiện. Khoảng 20 tên.
Sơn tặc lao vào đám cung nữ, chém giết một cách dã man. Kỳ Phượng Nhi liền chạy lại. Rút kiếm ra và chiến đấu với sơn tặc.
Thật may mắn là từ nhỏ nàng đã biết sử dụng cung kiếm và hay đi săn cùng cha nên không có gì sợ hãi. Chỉ có điều là chúng hơi đông.
Nàng định chạy tới kéo Yên Nhi thì có mấy tên chặn nàng lại. Nàng vung kiếm nhưng vẫn không thôi nhìn về Yên Nhi.
Bỗng nhiên một tên sơn tặc tiến về phía Phúc Yên Nhi. Hắn vừa vung đao lên thì Kỳ Phượng Nhi liền phi kiếm của mình vào chính lưng hắn.
- YA.... YA...
- Kỳ tỷ tỷ. Cẩn thận.
Phúc Yên Nhi kinh hô. Kỳ Phượng Nhi quay lại nhìn phía sau lưng mình. Một tên cướp đang vung đao lên chuẩn bị chém nàng. Bỗng nhiên....
"HỰ"
Tên cướp ngã xuống. Nàng nhìn thấy Hồng Đan đang cầm thanh gươm dính máu trên tay.
Kỳ Phượng Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hóa ra nàng vẫn còn cơ hội sống. Có tiếng người đang đến gần. Cấm vệ quân đang quay trở lại. Hồng Đan chạy lại kéo tay nàng:
- Tiểu chủ. Đi thôi.
Kỳ Phượng Nhi không chịu rời đi.
Một tên sơn tặc đến gần Phúc Yên Nhi. Nàng (PYN) bám vào thành xe, một tay ôm lấy cái bụng hơn 8 tháng.
"YAAAAA"
"KHÔNGGGG..GGGG"
Mọi thứ diễn ra quá nhanh trong tầm kiểm soát của Kỳ Phượng Nhi.
Phúc Yên Nhi ngã xuống. Khóe môi nàng chảy ra một dòng máu trên gương mặt trắng bệch.
- Yên Nhi.
Kỳ Phượng Nhi vội chạy đến nâng nàng dậy nhưng đã quá trễ. Hồng Đan kéo tay nàng:
- Tiểu chủ. Nếu như không đi bây giờ có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.
Tay của nàng nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Phúc Yên Nhi.
- Tỷ... tỷ... mau... đi đi
Tay Kỳ Phượng Nhi giữ chặt lấy tay của Yên Nhi:
- Là do tỷ. Là tỷ đã hại muội.
- Hãy.... Hãy cẩn thận... với Hoàng hậu... Bảo trọng...
Tay của Phúc Yên Nhi buông khỏi tay của Kỳ Phượng Nhi.
- KHÔNG!
Kỳ Phượng Nhi kêu lên trong tuyệt vọng. Có lẽ... Khi đem Phúc Yên Nhi ra lợi dụng là nàng đã sai rồi.
Hồng Đan và Kỳ Phượng Nhi vội chạy ra sau một bụi cây quan sát tình hình.
Đám Cấm vệ quân cuối cùng cũng quay lại. Chúng đặt xác của Phúc Yên Nhi lên xe ngựa.
Không hề có một sự kinh ngạc nào. Có lẽ... đây là một sự sắp đặt. Hoàng cung tranh đấu hiểm ác đây cũng không phải chuyện lạ.
Tên Phó tướng Cấm vệ quân tự dùng kiếm chém vào đùi mình một nhát khiến những tên lính xung quanh hoảng sợ.
- Tướng quân. Sao lại phải làm như vậy chứ.
- Như vậy mới có thể quay về bẩm báo với Hoàng thượng chứ?
Đám lính liền hiểu ra vấn đề. Liền tự tạo vết thương cho mình. Tất nhiên cũng không phải quá nặng!
*******
Năm ngày trước tại một gian phòng thượng hạng của Hồng Nguyệt Lâu....- Ngươi có phải là Chó Điên không?Một người ăn vận rách rưới trên gương mặt còn có một vết sẹo liền trả lời:- Đúng là tiểu nhân ạ.Bạch Thế Lân đặt một chiếc hộp trên mặt bàn. Tên kia liền tiến tới mở chiếc hộp ra. Bên trong là những thỏi vàng được xếp ngay ngắn.- Ta nghe nói gia đình ngươi làm nghề sơn tặc phải không?- Ngài muốn tiểu nhân làm cái gì?Tên đó gần như đã mờ mắt vì mấy thỏi vàng. Chỉ chờ như vậy, Bạch Thế Lân liền nói:- Ta muốn nhà ngươi tiêu diệt một đám người.....******19/4/2018.18:33WattpadHạ Băng Băng