Đôi môi mềm mại mơn trớn trên môi hắn, sau khi định thần lại, A Đa Đa cảm thấy vui sướng nằm im tận hưởng.
Thấy biểu cảm thay đổi, đôi mắt của hắn như ẩn lên ý cười xấu xa, Hạ Thôi Mị phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy.
“Ngươi…ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi, hôn người ta rồi là phải chịu trách nhiệm đó.”
“Chịu cái gì chứ, vì cớ gì ta lại phải chịu trách nhiệm với ngươi?”
“Không thì để ta chịu trách nhiệm với cô nhé!”
Nhìn vẻ mặt vui vẻ cười đến tươi rói của A Đa Đa, nghe hắn nói vậy, Hạ Thôi Mị bỗng nhớ về cảnh hai người ở bên nhau qua đêm trong hang không lâu trước.
Đúng, đáng ra khi hai người cùng với nhau thân thể lõa lồ nằm cạnh nhau đã phải chịu trách nhiệm rồi, nhưng cô lại không dám đối diện với điều đó.
Sắc mặt Hạ Thôi Mị đột nhiên đỏ ửng.
Thấy vậy A Đa Đa mới lên tiếng:
“Cô phải đưa ta đi cùng đến Thiệm Chiếu.” A Đa Đa cười nhìn cô.
Cái gì vậy chứ đang chuyện này lại nói chuyện kia là sao.
“Ngươi… ngươi… tại sao ta phải cho ngươi đi cùng chứ đồ biến thái.”
Cô đứng dậy định bước đi, thì tay lại bị nắm chặt khiến cô sợ hãi vung tay ra sợ lại bị thêm một trận vừa nãy.
A Đa Đa tay bị vung ra hơi khó chịu, không ngờ cô chán ghét hắn đến vậy, nhưng sau đó bộ dạng lại như kẻ thừa nước đục thả câu nói.
“Cô phải đưa ta đi, không ta sẽ nói cho Dạ Huân Thiên biết cô phi lễ với ta.”
“Khi nào chứ, rõ ràng là ngươi kéo ta…”
“Hạ tướng quân à, cô nhớ lại xem ai là người nằm trên, còn nói mình không có ý đồ từ trước.”
Đột nhiên Hạ Thôi Mị nghiến chặt răng, vén tay áo lên bẻ chút khớp ngón ý định tiến tới đấm người, gằn từng tiếng nói:
“Giết người diệt khẩu không phải là xong chuyện rồi sao…hử.”
Hạ Thôi Mị tức giận, chạy đến vung quyền đấm đá liên tục về phía hắn.
A Đa Đa cũng rất nhẹ nhàng né tránh được cô, cô hoàn toàn không phải đối thủ của hắn đâu.
Dạ Thôi Mị thấy vậy càng tức tối hơn liên tục tung chiêu về phía hắn, nhưng lực bất tòng tâm.
Sáng hôm sau hình ảnh một nữ tướng sắc mặt không mấy vui vẻ, bên cạnh là một binh sĩ rạng rỡ như hoa.
Hôm qua cuối cùng cô cũng phải lực bất tòng tâm mà thỏa hiệp với cái con đỉa kia.
Dạ Huân Thiên bước ra nhìn một loạt binh sĩ đi theo, rất tốt đúng theo ý chỉ của hắn, đem theo một số người, dù sao cũng là bí mật vi hành, ăn mặc cũng là quần áo của thương nhân để tránh gây chú ý.
Xe ngựa chuẩn bị đầy đủ, đằng sau là xe lương thực tiếp tế các binh lính đang liên tục khuôn vác các rương hàng lên.
Hắn muốn bên ngoài được trang trí giống như hàng của thương nhân buôn bán.
Tổng thể chỉ giống như một con buôn với hàng hóa chồng chất phía sau.
Đang nhìn lại tổng thể đồ đạc thì hắn cảm nhận có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Theo cảm tính hắn liếc mắt nhìn ra sau, thấy nha đầu Điềm Điềm đang núp sau cổng thành nhìn ai đó.
Dạ Huân Thiên vỗ vai Tiểu Châu ra hiệu ra sau.
Tiểu Châu nhìn ra thấy Điềm Điềm, lông mày lập tức cau lại.
Cậu đi về phía cô, cái cô nhóc này tại sao lại không nghe lời cậu chứ, cậu đã nói là ở trong cung đợi đến khi nào cậu hoàn thành xong mọi việc sẽ về tìm cô.
Nhưng tại sao cô lại tìm đến tận đây?
“Điềm Điềm, muội đến đây làm gì? Chúng ta không phải đã nói rõ với nhau từ trước rồi hay sao?”
“Ta muốn đi theo huynh.”
“Không được, lần này mọi người đi vì công việc, muội là nữ nhân vẫn nên ở lại thì tốt hơn.”
Điềm Điềm không thèm để ý đến Tiểu Châu, trực tiếp đi đến trước mặt Dạ Huân Thiên:
“Hoàng Thượng, cho nô tỳ đi đi mà, nô tỳ sẽ là chân bê vác, xong người đi xa cũng cần người hầu hạ đúng không ạ, nên….”
Cô chưa nói hết liền thấy đám người đang hì hục khiêng đồ chất lên xe phía sau, Điềm Điềm lập tức đi đến, dùng sức chín trâu hai hổ của mình khiêng bao lương thực.
“Ha Ha Hoàng thượng, người nhìn đi, nô tì thực rất khỏe đó, hơn nữa ở trong cung giờ chỉ còn mỗi một mình nô tì, nô tì thực sự rất nhớ nương nương, không hiểu sao nô tì có linh cảm rất mạnh mẽ là mình sẽ gặp được nương nương…”
“Im mồm cho trẫm.”
Dạ Huân Thiên tức giận quát lớn, hắn không muốn nghe thấy ai nhắc đến tên cô một lần nào nữa, cô chính là vết thương lòng lớn của hắn.
Điềm Điềm ngay lập tức quỳ xuống cúi đầu tạ lỗi:
“Là nô tỳ nỡ lời, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Tiểu Châu thấy thế cũng qùy xuống cầu tình cho Điềm Điềm:
“Điềm Điềm chỉ là do quá mong nhớ nương nương, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Dạ Huân Thiên cũng không chấp nhặt chuyện này làm gì, đến bản thân hắn còn không ngăn nổi cảm xúc của mình mà nhớ đến Ba Ba Mạc Tỏa thì sao có thể trách Điềm Điềm được đây.
“Hai ngươi đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng Thượng.”
Dạ Huân Thiên hỏi Điềm Điềm:
“Ngươi là đi vì muốn chăm sóc và bên cạnh Tiểu Châu đúng chứ?”
“Dạ…đúng thưa Hoàng thượng.”
“Nếu vậy thì đừng nói với trẫm mấy điều vô lí như linh cảm này linh cảm nọ, và tuyệt đối không được phép nhắc nàng ấy trước mặt trẫm, ngươi nghe rõ chưa?”.