Dạ Huân Thiên như hiểu ra được điều gì, hỏi lại:
“tri huyện cùng đám này cùng một giuộc sao?”
“Chứ còn gì nữa, chàng không nghe ta nói là cứ mỗi lần triều đình tiếp tế xuống à, nhiều lần như vậy lần nào cũng bắt đi xử tội, mà bây giờ chúng vẫn còn ở đây thì chàng thử nghĩ mà xem chúng có cùng một giuộc không? Toàn là dàn cảnh qua mắt thiên hạ cả.
”
Dạ Huân Thiên bực tức cau mày nhìn đám người không có nhân tính kia.
Có nghĩa là bọn họ khi dàn cảnh bắt sơn tặc xong sẽ thu lại lương thực, vật phẩm của triều đình làm vật chứng, sau đó lại nói là mang lên trên trình báo quan trên, nhưng số vật phẩm đó cứ bặt vô âm tín không biết bao giờ đến được tay người dân, đồng loạt chảy về túi tiền của quan huyện.
Thật hay cho một quan phụ mẫu liêm chính, thương dân, lúc nào cũng nói rằng mình dốc lòng tận tụy, thương dân như con.
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn đám cướp bằng ánh mắt căm tức bên này ghé đầu sang nói với Dạ Huân Thiên:
“Những lần quan sai phụ trách áp giải lương thực xuống đi qua đây đều bị bọn cướp kia giết hại nên lần nào bọn chúng dàn cảnh cũng diễn ra suôn sẻ, bọn chúng không ngờ lần này người đứng ra chỉ huy lại là chàng.
”
“Mũi tên ban nãy là hướng về trẫm?”
Ba Ba Mạc Tỏa gật đầu.
Dạ Huân Thiên càng thêm căm phẫn, vì hắn mà một đứa con đã mất cha, một người vợ đã mất chồng, một gia đình lại tiếp nối thêm một cảnh đau thương đến thấu lòng.
Hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho đám người này, liền ra lệnh cho Tiểu Châu giả vờ là quan phụ trách chính, đi đến diễn cùng đám người kia còn mình lùi về sau giả làm thuộc hạ.
Tiểu Châu đi đến cạnh đám quân lính đang rất nhẹ nhàng trói như không trói đám người mao sơn tặc khấu, tưởng chừng như không phải áp giải sơn tặc mà đang giống như một người mẹ thấy con nghịch hư nhẹ nhàng bắt về thôi.
Tiểu Châu cố dùng bộ dạng sợ sệt xu nịnh nói chuyện với đám người bọn họ, diễn một nét y hệt bọn tham quan tiểu nhân bỉ ổi chỉ cần có chút ngân lượng bịt miệng là chuyện gì cũng chót lọt nói:
“Thật may quá, tôi chính là quan sai phụ trách tiếp tế lương thực lần này, vừa nãy thật đáng sợ quá, rất may các người đến kịp.
”
Đám binh lính tỏ vẻ bất ngờ nhìn Tiểu Châu, sau đó lại quay lại nhìn ẩn ý với tên cầm đầu sơn tặc, ý là sao không trừ khử luôn giống như những lần trước đi.
Còn bên phía nhóm cướp Hắc Thụ thì vẻ mặt không hiểu gì, cứ nghĩ người cầm đầu là cái tên mặt mũi bảnh bao ăn mặc sáng sủa nhất trong đám kia chứ.
Một màn này được Dạ Huân Thiên thu gọn vào tầm mắt.
A Đa Đa phía bên này cũng nhìn ra được màn kịch này, lập tức đi đến:
“Ta vốn là người thô lỗ không thích lễ nghi rườm rà, ta hỏi thẳng, các ngươi định xử lí đám cướp này thế nào, bọn chúng giám cướp vật phẩm của triều đình, theo luật xử xuống là tội chết.
”
A Đa Đa vốn không quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng bản chất lãnh đạo của hắn đột ngột bộc phát, từ hành tinh cũ hắn cũng là đội trưởng của binh đoàn lớn điều động hàng nghìn phi thuyền.
Hắn nhìn những người dân chịu khổ này cũng không nhịn được giúp họ đòi lại chút công đạo.
Nhìn thấy lời nói mạnh miệng của A Đa Đa tên tướng đứng đầu quân lính lập tức nói bằng mấy lời ấp úng:
“À… điều này chúng tôi tự có cách xử trí, trước tiên là cứ mang về nhốt vào đại lao.
”
“Nhốt vào đó làm gì chứ, dăm bữa nửa tháng lại thả ra sao?” Ba Ba Mạc Tỏa từ phía bên này tiến lại gần đám người đó.
Tên tướng cầm đầu tim chợt giật thót lên, mồm miệng không mở được ra nữa.
Lại là cái ả Xuân Nghi này, cô chính là cái gai trong mắt của tri huyện đại nhân, bao nhiêu lần cô dẫn đầu người dân đến càn quấy quan phủ khiến gà bay chó sủa, quan phủ không ngày nào được yên.
A Đa Đa cũng tiếp lời vào, cùng Ba Ba Mạc Tỏa kẻ xướng người họa:
“Theo ta thấy mấy việc này nên là chức trách của triều đình, vừa hay trên đường đi xuống đây tiếp tế, chúng ta có gặp được quan nhị phẩm của triều đình xuống đây vi hành xem tình hình cai quản huyện phủ của quan dưới, hay để ngài ấy xử trí xem sao?”
Dạ Huân Thiên nghiến răng nhìn cái tên A Đa Đa dẻo miệng kia, vốn hắn định án binh bất động, không nói ra thân phận của mình nên đẩy cho Tiểu Châu, bây giờ lại tòi đâu ra một quan vi hành đi tuần là sao.
Nhưng những câu nói này thành công khiến đám quân lính sợ mất mật, bình thường chỉ có một quan áp giải lương thực còn dễ dàng xử gọn, bây giờ giữa đường cặp kê thêm một quan đi vi hành nữa, mà lại là nhị phẩm.
Nếu xử luôn vị quan này, bằng chức vụ của hắn ta Hoàng Thượng không điều tra xuống dưới mới lạ.
A Đa Đa thấy thái độ đang có vẻ sợ đến xanh mặt của đám người này, cảm thấy khoái chí, hướng về phía Dạ Huân Thiên cúi người cung kính nói:
“Thưa đại nhân, ngài tính xử trí sao ạ?”