“Giờ hắn không chết thì chúng ta cũng chết, ngươi nghĩ khi hắn trở về sẽ không nói cho Hoàng Thượng biết chắc.
Theo như ngươi nói hắn là tên lợi hại như vậy, chắc chắn là một kẻ cứng cựa không chịu nhận tiền hối lộ rồi, nên cách tốt nhất là xử hắn đi.”
Nhiều ngày sau đám người Dạ Huân Thiên liên tục phải chạy trốn khỏi sự truy sát của tên tri huyện Cẩm Hà, vừa tránh sự truy sát vừa tiếp tục tiến gần đến thị trấn Thiệm Chiếu.
Hắn ta không dùng người mình để truy sát bọn họ mà đi thuê những sát thủ chuyên nghiệp để giết Dạ Huân Thiên, hòng nếu có điều gì xảy ra thì nước bẩn sẽ không bị hắt lên người mình.
Ba Ba Mạc Tỏa lo lắng hỏi hắn:
“Dạ Huân Thiên, ta phải làm cách nào bây giờ?”
“Trước mắt chúng đang ngăn cản chúng ta vào thị trấn và giết người diệt khẩu luôn, bây giờ phải tìm cách nào moi ra được bằng chứng chứng minh bọn chúng có tội đã.”
Thường Kỵ đứng tựa vào gốc cây, vẫn là biểu cảm lạnh lùng, tay khoanh lại với nhau, nhàn nhạt lên tiếng:
“Nghe nói ông ta là một người rất mê tín, tin nhất là bói toán.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhớ đến sự mê tín của tên tri huyện kia lập tức nói:
“Phải, ông ta rất coi trọng những người biết bói toán, thường xuyên đi lại chỗ một tên thầy bói ở trong trấn.
Nhưng mà vậy thì sao Thường Kỵ?”
Ba Ba Mạc Tỏa không hiểu khi không nhắc đến chuyện này làm gì, nhưng phía Dạ Huân Thiên bên này hình như đã hiểu ra.
“Vậy ta sẽ lợi dụng sự mê tín của ông ta tìm ra chứng cứ.”
A Đa Đa bên này cũng hiểu được ý đồ của Dạ Huân Thiên, liền nhìn hắn nói:
“Có lẽ đã đến lúc mở sân khấu kịch rồi.”
Dạ Huân Thiên cười ẩn ý với A Đa Đa, hai người như con cáo già trù tính sự việc trong đầu.
Còn những người còn lại thì người hiểu người không.
Mọi chuyện là thế này, đầu tiên bọn họ sẽ cất lương thực đến một nơi an toàn để cho binh lính cai quản.
Còn đám người Dạ Huân Thiên sẽ đi tìm tên thầy bói kia, uy hiếp hắn ta nói với tên tri huyện Cẩm Hà là bản thân giờ đã thất thời rồi, không còn khả năng dự đoán được vận mệnh nữa, đồng thời giới thiệu ông ta đến một người có khả năng cao siêu hơn mình.
Và tất nhiên người thầy bói mới đó chính là một trong số bọn họ sẽ đóng vai đó, người đó sẽ lợi dụng sự mê tín của ông ta để ông ta lòi ra cái đuôi chuột của mình.
Vì tên tri huyện Cẩm Hà vẫn chưa biết mặt bọn họ nên việc đóng vai này sẽ trở nên đơn giản hơn.
Ba Ba Mạc Tỏa lúc này lên tiếng hỏi:
“Vậy ai là người đóng vai thầy bói?”
Tất cả mọi người rơi vào khoảng không im lặng.
Phải rồi, kế hoạch thì vạch ra sẵn rồi đó, nhưng người tình nguyện đóng vai thầy bói là ai.
Phải nói hình tượng thầy bói thời này thường là một người đàn ông chẳng ra đàn ông, phụ nữ chẳng ra phụ nữ.
Môi đỏ thẫm mặt trắng dã, thích cài hoa lên đầu, trang sức cũng phải lộng lẫy lòe loẹt nhất.
Ba Ba Mạc Tỏa cười hỏi lại:
“Ta hỏi lại lần nữa, trong bốn người các ngươi ai tình nguyện đóng vai thầy bói đây?”
Bốn người ở đây lần lượt là Dạ Huân Thiên, Tiểu Châu, A Đa Đa cùng Thường Kỵ.
Khi nghe cô nói xong chỉ thấy bốn người bọn họ lập tức quay mặt ra chỗ khác nhìn ngó đông tây làm bộ như thể chưa nghe thấy gì?
Ba Ba Mạc Tỏa ngán ngẩm nói:
“Này, mấy người vì đại cuộc một chút đi có được hay không?”
Hạ Thôi Mị lập tức lên tiếng:
“Phải đó, một người vì mọi người.
A Đa Đa, ngươi làm đi.”
“Không được nha, không phải ta chê bai gì nhưng ta cũng là người trời giống như Ba Ba Mạc Tỏa đó nha, ta không hiểu gì về thầy bói ở đây cả.”
“Hừ, ngụy biện.”
“Cô thì biết gì chứ, ta dù sao cũng có phải người ở đây đâu, biết gì mà nói.”
Thấy vẻ mặt gật gù có lí của Hạ Thôi Mị, A Đa Đa thở phào một hơi rồi nói:
“Thôi ta quyết định vầy, chúng ta bốc thăm đi.”
A Đa Đa dứt bốn cọng cỏ dưới chân, ba dài một ngắn.
“Đây nếu ai rút phải chiếc ngắn nhất thì người đấy phải làm thầy bói, được chứ?”
Ba Ba Mạc Tỏa thấy ý này khá ổn liền nói:
“Quyết định vậy đi.”
Đám bốn người đi lại phía Ba Ba Mạc Tỏa bốc thăm, cuối cùng người bốc phải chiếc thăm ngắn nhất là Dạ Huân Thiên.
Ba Ba Mạc Tỏa thích thú cười như được mùa:
“Dạ Huân Thiên, ý trời đã định rồi, chàng nên thuận theo đi, hihi.”
Dạ Huân Thiên biết ngay người được chọn chính là hắn, hắn chưa bao giờ gặp may mắn trong mấy trò rút thăm này.
Ngay từ đầu quyết định rút thăm trong lòng hắn cũng đã nhột rồi.
Hạ Thôi Mị cũng tủm tỉm cười, lúc còn nhỏ, cô cùng hắn và công chúa Dạ Thiên Tuyết chơi với nhau.
Mỗi khi chơi đến mấy trò đòi hỏi sự may mắn như này Dạ Huân Thiên luôn là người thua.
Không hiểu sao một người kém may mắn vậy lại có thể làm Hoàng Thượng.
Dạ Huân Thiên nãy giờ im lặng bây giờ mới nhìn Ba Ba Mạc Tỏa nói:
“Điều này đối với ta mà nói không hề bất ngờ, trước giờ ta không hề may mắn, ta nghĩ có lẽ tất cả may mắn của mình đều dồn hết vào việc ta gặp được nàng rồi.”
Mọi người xung quanh bất ngờ ăn phải cơm chó liền cảm thấy nổi da gà.
Một lát sau A Đa Đa liền nói:
“Ngươi định diễn vai đó thật sao Dạ Huân Thiên, không thèm màng đến thanh danh của một vị vua luôn ư?”