Dạ Huân Thiên đứng phía dưới thấy A Ngưu chuẩn bị tung ra chiêu mới tròng lòng bắt đầu lo lắng.
‘Không hay rồi.’
Hắn lo lắng cho cô, tuy rằng cô học chiêu thức rất nhanh, nhưng khi đón nhận chiếu thức mới cô lại nhất thời chưa học kịp mà người trở nên ngây ngốc, cứ đứng đó như một tấm đệm chờ người ta xuất chiêu ra đả thương mình xong mới học lại được.
Hắn lo lắng cô chịu phải một chiêu mới kia cả A Ngưu chắc chắn sẽ tan xương.
Quả nhiên đúng như những gì hắn dự đoán, Ba Ba Mạc Tỏa bị chiêu thức mới dội tròn vẹn vào người khiến cô bắn ra xa lăn vài vòng rồi rơi xuống khán đài.
May sao A Ngưu lúc này cũng đã trọng thương nên lực sát thương cua chiêu thức không ghê ghớm lắm.
Luật trò trơi là ai rơi khỏi khán đài sẽ thua, Ba Ba Mạc Tỏa bị rơi xuống trực tiếp ngất lịm.
Dạ Huân Thiên mau chóng chạy lại đỡ cô lên.
“Mạc Tỏa, cô không sao chứ? Tỉnh lại đi!”
Điềm Điềm hoảng hốt chạy đến.
“Nương Nương, người không sao chứ.”
Còn A Ngưu trên này cũng phun ra một ngụm máu, chân khụy xuống vẻ đau đớn.
Chứng tỏ hắn cũng bị thương không ít, lần đầu tiên có người khiến hắn bị thương.
A Ngưu lết đến phía đám người Dạ Huân Thiên, lúc này Ba Ba Mạc Tỏa cũng mở mắt ra, lờ mờ nhìn.
Thật tình, cơ thể của Mộc Thanh Nhi quá yếu ớt, may là năng lượng của cô chưa cạn kiệt còn tỉnh lại được, nhưng chắc một lát nữa cô sẽ không trụ nổi mà ngất đi thôi.
“Tiểu huynh đệ võ công khá lắm, hẹn ngươi ngày 14 tháng 8 gặp nhau tại đại hội minh chủ võ lâm tại Liễu Trai cốc, không gặp không về.”
Nói xong A Ngưu trực tiếp ngã vật xuống, cơ thể to lớn cũng lăn xuống khán đài.
Mọi người bên dưới vốn tưởng A Ngưu đã chiến thắng, nhưng xem ra người vẫn còn giữ được tỉnh táo lúc này lại chính là tiểu huynh đệ gầy yếu kia.
Ba Ba Mạc Tỏa một lát sau lại ngất đi trong vòng tay của Dạ Huân Thiên.
Hắn hoảng hốt nói:
“Tiểu Châu, chuẩn bị xe ngựa, lập tức hồi cung.”
Dạ Huân Thiên bỗng chốc cảm thấy hối hận vì suy nghĩ kia của mình, tự nhiên bắt cô giao đấu làm gì, dù gì Mộc Thanh Nhi vẫn chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, sao có thể chịu đựng được chứ, hắn thật hàm hồ mà.
Hồi cung.
Dạ Huân Thiên trực tiếp bế cô về Càn Thanh Cung, đi qua không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người.
“Mau truyền thái y.”
Thái ý vừa đến, liền tiến hành bắt mạch, tay đang định chạm vào cô lập tức bị Dạ Huân Thiên hất ra, ánh mắt hung hãn.
Thái y khó hiểu nhìn hắn.
“Đây là Mộc Tần nương nương.” Giọng hắn vô cùng tức giận cùng với lo lắng, nói rõ thân phận của cô.
Một khi đã mang thân phận là phi tần của Hoàng thượng thì ngay cả Thái y cũng không được phép động vào dù chỉ là một móng tay cộng tóc.
Nghe đến đây Thái Y chợt kinh ngạc, nhưng cố chấn tĩnh lại lôi ra một tấm lụa mỏng đặt lên tay của người “nam nhân” trước mặt.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, cơ thể Mộc Tần chỉ là suy nhược, mệt mỏi quá độ mà ngất đi, bồi bổ một vài ngày là sẽ ổn.”
“Được, ngươi lui ra đi.”
Thái y lập tức lui ra, trong lòng lại nổi lên nghi hoặc, vị Mộc Tần thất sủng bấy lâu nay lại đi cùng Hoàng thượng đi đâu khi trở về, trong khi Hoàng thượng thì mồ hôi nhễ nhại, còn Mộc Tần cơ thể lại mệt mỏi rã rời.
Dựa theo kinh nghiệm hành nghề lâu năm của ông ta, thì sự mệt mỏi này là do vận động kịch liệt quá sức mà ra.
Một phi tần đi cùng Hoàng thượng mà vận động quá mức thì còn là làm loại chuyện gì nữa đây.
Thái y hiểu ra vấn đề lập tức đi ra ngoài.
Hôm sau, tin tức này truyền khắp hoàng cung, đồn rằng Mộc Tần đã đắc sủng.
Hoàng thượng cho tu sửa lại Biệt cung cũ kĩ kia của Mộc Tần, tạm thời để cô ở trong cung của Thuần quý phi.
Sau đó lại liên tục căn dặn người ở phòng nội vụ chuẩn bị đủ thức ngon đồ bổ, đồ tốt đồ đẹp gì cứ mang hết cho Mộc Tần để bồi bổ.
Người tức đến nhồi máu chính là Thuần quý phi.
Ngày nào cũng có người của nội vụ phòng đến giao đồ, cứ lướt ngang qua mặt cô ta như là trêu tức khiến cô ta càng thêm hận Mộc Thanh Nhi.
“Ta biết ngay mà, cái nét diễn của cô ta chỉ lừa được người ngoài chứ không qua mắt nổi ta đâu.
Hồ ly tinh mãi là hồ ly tinh thôi, ta biết một ngày cô ta sẽ dùng khuôn mặt kia tranh sủng mà.”
Thuần quý phi cay tức nghiến răng ken két.
Hoa phi mau chóng thêm dầu vào lửa:
“Nghe nói hôm qua Hoàng thượng cùng cô ta đi ra ngoài rất lâu, khi trở về cô ta mặc đồ của nam nhân, cơ thể mệt mỏi vì hoạt động mạnh.
Thiết nghĩ chắc lại là mưu kế câu dẫn Hoàng thượng nên mới mặc đồ nam cho mới lạ đó.”
“Hừ, đúng là tiện nhân, luật trong cung phi tần không được phép mặc đồ nam, vậy mà cô ta vẫn làm, thật không coi ta ra gì.”
cầu like mn ơi.