Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 36

Bởi vì chỉ là giả phát tình nên vẫn có sự khác biệt nhất định với kỳ phát tình thực sự, ít nhất tin tức tố của Văn Minh Ngọc sẽ không bay tán loạn để mùi thơm ngào ngạt tràn ngập toàn bộ cung điện, khiến Mục Trạm phát điên mà đánh dấu cậu.

Văn Minh Ngọc chưa từng trải qua chuyện này nên cậu chỉ có thể sắp xếp lại kiến thức sinh lý trong trí nhớ, sau đó âm thầm thả bàn tay đang nắm lấy cổ tay Mục Trạm ra rồi lăn vào trong giường, thu mình lại thành một quả bóng.

Tuy rất muốn ngửi mùi tin tức tố của Mục Trạm thêm một chút, nhưng vạn nhất ngửi nhiều lại say đến choáng váng, sau đó lại làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi thì xong đời.

Hơn nữa, hiện tại cậu muốn duy trì hình người cũng rất khó.

Vừa vùi đầu vào chăn bông, hai cái tai thỏ bông xù xù đã rủ xuống trên đỉnh đầu, chắn ngang nửa khuôn mặt, thậm chí còn hơi ửng hồng vì quá nóng.

Cả người Văn Minh Ngọc nóng lên, đuôi mắt cũng đỏ theo, ánh mắt mê mang ướt át, hàng mi dài nồng đậm đều thấm ướt dính thành từng cụm, nhìn loạn loạn, trông giống như đã khóc vậy, môi hơi hơi mở ra, hơi thở nóng bỏng, làn da từ cổ trở xuống đều đỏ, khó chịu đến mức cậu không nhịn được mà kéo vạt áo ra.

Còn chưa làm gì mà bộ dạng trông đã giống như bị bắt nạt thảm thương rồi.

Chỉ là cậu giấu đi, không cho ai trông thấy thôi.

Thứ mà Mục Trạm trông thấy giờ chỉ còn là chiếc chăn bông gồ lên. Vừa rồi cậu còn nắm chặt ỷ lại hắn, nhưng đột nhiên không còn dính nữa, dứt khoát buông tay, giống hệt như một tên tra nam dùng xong rồi vứt vậy.

Sắc mặt Mục Trạm trầm xuống, khí tức áp lực quanh người hắn càng thấp, vươn tay vén chăn bông lên, nhưng bất ngờ đầu ngón tay hắn hình như chạm vào một chút lông tơ, trong nháy mắt liền biến mất, nhanh đến mức khiến người ta tưởng đó chỉ là một loại ảo giác, rất dễ dàng bỏ qua.

Nhìn kỹ lại, bộ dáng Văn Minh Ngọc dưới chăn vẫn thực bình thường, mái tóc dài đen nhánh, có vài sợi bị mồ hôi dính ướt, dính ở bên gáy, Mục Trạm duỗi tay vén những sợi tóc kia sang một bên, lòng bàn tay hắn cọ qua làn da khiến cho người dưới thân rùng mình một trận.

Nhìn phản ứng này, Mục Trạm sửng sốt một chút, khóe môi bỗng nhiên hơi cong nên, hắn nở nụ cười, phảng phất như lệ khí đầy người trong nháy mắt đã tiêu tán.

Hắn đứng dậy rời đi, Triệu Đức Toàn vội vàng đuổi kịp, thấy gương mặt Mục Trạm tươi cười, lòng hắn lại càng hoảng sợ. Văn công tử bệnh nặng, vì sao Thánh Thượng đột nhiên lại cười, ngài ấy đã không thèm để ý nữa sao?

Nhưng ngay sau đó, hắn lại thấy Mục Trạm lôi hết những kẻ được cài vào cung để thám thính tình hình ra hành quyết ngay trước mặt mọi người.

Không cần biết kẻ nào đã hạ độc Văn Minh Ngọc, một khi đã có suy nghĩ hại cậu thì chưa làm được lần này cũng sẽ có lần sau, không thể lưu lại mầm mống nguy hiểm được.

Động tĩnh lớn như mưa rền gió dữ, nhổ cỏ tận gốc khiến cả hoàng cung im lặng hơn bao giờ hết, một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao trùm.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, khi Mục Trạm một lần nữa bước vào Thái Cực Điện thì màn đêm đã buông xuống, bầu trời tối sầm.

Y phục huyền sắc trên người hắn như đang cuộn lên tầng tầng sóng đen, nếu chỉ liếc mắt sẽ không thấy có gì khác thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện màu sắc ở vạt áo có chút quỷ dị, chính là từng tảng máu đỏ sậm, chỉ vì bám trên nền y phục tối màu nên không nhìn rõ mà thôi.

Mục Trạm ngửi được mùi máu tươi, hắn chán ghét nhíu nhíu mày, xoay người đổi hướng đi đến bể tắm.

Không bao lâu sau, Mục Trạm đi ra, trên người hắn còn mang theo hơi nước ướt át, dáng vẻ hơi mông lung, cả người trông có vẻ nhu hòa hơn không ít.

Hắn đi tới bên giường nhìn xuống người đang hôn mê, thân thể che khuất ánh sáng rơi xuống, bóng hắn bao trùm lên người kia, giống như một cái lồng tối tăm.

Mục Trạm ngồi xuống mép giường, ánh nến trong đại sảnh đung đưa, ngoài cửa sổ chỉ còn ánh trăng sáng tựa nhũ bạc, khung cảnh vô cùng yên tĩnh.

Động tĩnh duy nhất chỉ có Văn Minh Ngọc đang nói mơ.

Cậu cau mày, mơ hồ nức nở, giống như thú nhỏ bị bắt nạt, ô ô kêu lên nhưng không ai tới cứu.

Thật ồn.

Mục Trạm lạnh mặt, tay dừng ở trên đầu Văn Minh Ngọc. Kẻ yếu ớt lại phiền toái như vậy, hắn có thể giết chết dễ như trở bàn tay.

Bất ngờ xuất hiện lại đột ngột biến mất, kẻ này có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, như thể đang chơi đùa hắn giữa hai lòng bàn tay vậy.

Hắn là nên giết.

Giết chết rồi thì không cần phiền não nữa.

“Bệ hạ!”

Khuôn mặt ấy chợt hiện lên trong tâm trí hắn, nụ cười hồn nhiên, rạng rỡ hơn bất cứ thứ gì khác, còn gọi hắn nữa. Trên người cậu luôn có một mùi thơm trái cây thoang thoảng, lưu lại trên chóp mũi, khiến hắn bất giác thư thái mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày mai, ngày mai liền giết cậu ta.

Ngày qua ngày.

Cứ vậy, đã qua hết nửa năm.

Kẻ đáng ra đã bị giết ngay từ đầu, giờ đột nhiên không rõ lý do mà phát sốt, bộ dạng sống dở chết dở này càng khiến người khác khó chịu hơn, vậy còn có nghĩa gì, còn không bằng giải quyết luôn từ đầu.

Bàn tay của Mục Trạm đặt trên đầu Văn Minh Ngọc, năm ngón tay đan vào nhau, lộ ra sát khí nhàn nhạt.

Đúng lúc này, người đang co ro như quả bóng trên giường đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn, trên trán chảy ra mồ hôi, từng sợi tóc như mực ẩm ướt rũ xuống rất đáng thương, lông mày nhăn lại, như thể bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng nào đó, hôn mê mà cũng không ổn định nổi.

Đây gọi là không có việc gì sao.

Mục Trạm cười nhạo.

Thôi, nếu đã đáp ứng, vậy thư thả cho cậu ta ba ngày.

Nếu ba ngày sau mà còn chưa hồi phục, vậy thì cả cậu lẫn đám phế vật kia đều phải chết.

Nghĩ như vậy, Mục Trạm thu tay lại, đầu ngón tay còn thản nhiên lướt qua tóc Văn Minh Ngọc, giống như nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu an ủi.

Mi tâm Văn Minh Ngọc quả thực giãn ra, cũng không nói mơ nữa, khóe miệng thậm chí còn mang một nét cười nhợt nhạt.

Triệu Đức Toàn tới chuẩn bị hầu hạ Thánh Thượng đi ngủ, không cẩn thận trông thấy cảnh này này. Thánh Thượng rũ mắt, biểu tình không rõ, nhưng động tác sờ đầu thực sự rất dịu dàng, hoàn toàn không giống bạo quân chút nào. Hắn khiếp sợ không thôi, sửng sốt vài giây mới hoàn hồn, cuống quít lui xuống. Bởi vì trong lòng quá mức kinh hãi mà khi lui ra, hắn còn vấp cả vào bậc cửa.

Cũng bởi vì nhanh chóng lui ra ngoài nên hắn không nhìn thấy người trên giường lúc này đã tỉnh lại.

Văn Minh Ngọc mở mắt ra, cơn sốt cao khiến ý thức cậu mơ hồ, chỉ cảm thấy nóng bức khó chịu, trước mắt lại có hương rượu làm người ta thích, tràn ngập dụ hoặc.

Cậu nửa híp mắt, không nhịn được duỗi tay, hai tay tóm lấy bàn tay Mục Trạm, giống như thú nhỏ cọ cọ mặt lên bàn tay Mục Trạm, khuôn mặt nóng rực cọ lên bàn tay lành lạnh, thoải mái đến mức mắt cậu cong lên, còn khẽ rầm rì như thú con làm nũng.

Nhưng mới cọ được một lúc, bàn tay kia liền rút ra, cậu còn theo quán tính mà nghiêng về phía trước một chút.

Văn Minh Ngọc có hơi mờ mịt, cậu sửng sốt một chút rồi nhũn như bông mà bò dậy theo mảnh vải dệt trước mặt, rồi ngã vào một cái ôm ấm áp, sau đó còn đuổi theo hương rượu hỗn loạn, chóp mũi cậu khẽ nhúc nhích, hệt như cún con đang cọ cọ ngửi ngửi, thậm chí chôn mặt vào gáy Mục Trạm cũng không hề phát giác.

Thực mát mẻ, thực thích.

Văn Minh Ngọc thỏa mãn cười cười, đầu óc cậu không thanh tỉnh, vừa ngẩng đầu liền theo khát vọng, đụng tới hai mảnh mềm mại.

Cậu hôn Mục Trạm một chút.

Sự đụng chạm thân mật này khiến Mục Trạm hoàn toàn choáng váng, cả người đờ ra tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Về phần Văn Minh Ngọc, sau khi làm ra cử chỉ kinh người như vậy, thế mà vẫn tự nhiên như thể ăn cơm uống nước, hôn xong liền lười nhác nằm sấp xuống, thân thể mềm như không xương, tay chân cuộn tròn lại như một con mèo nhỏ, nằm oa bên chân Mục Trạm, thỏa mãn cong môi, nhắm mắt ngủ tiếp.

Sau khi hút đầy một miệng tin tức tố, chóp mũi đều là hương rượu nồng đậm, giống như lữ khách trong sa mạc đang cực kỳ khát cuối cùng cũng tìm thấy ốc đảo, uống được dòng nước ngọt lành, cả thể xác lẫn tinh thần đều sung sướng, tứ chi mềm nhũn đến mức chỉ có nằm yên không nhúc nhích được, như tiến vào trạng thái hiền giả.

Thỏa mãn rồi, tạm thời chẳng muốn nghĩ gì nữa.

Mục Trạm giờ mới định thần lại, hắn cúi đầu nhìn người bên chân, ánh mắt nặng nề, cười lạnh một tiếng: "Đánh lén xong rồi chạy, thật là dũng cảm, ai dạy ngươi?"

Văn Minh Ngọc lại rơi vào hôn mê, cậu nhắm mắt lại, không nghe cũng không phản ứng gì.

Mục Trạm thấy vậy liền khó chịu, tóm lấy người ôm vào ngực rồi cúi đầu hôn mạnh bạo như thể trả thù, hắn cường thế mà công lược thành trì, tiến quân thần tốc, cướp đi dưỡng khí trong miệng Văn Minh Ngọc, hôn người ta đến mức không thở nổi khiến cậu nức nở theo bản năng, giãy giụa muốn né tránh cái kiểu hôn như ăn cướp này.

Nhưng lúc này thân thể cậu nóng bừng, không còn chút sức lực nào, lại ngồi trên đùi Mục Trạm, vòng eo bị siết chặt, hai tay cũng bị nắm lấy, không đẩy nổi hắn ra.

Sau vài lần đưa đẩy, bắp chân cậu vừa đau vừa mềm, ngón chân hồng hào chỉ có thể khó chịu vặn vẹo trên nệm mềm, đầu ngón tay trắng nõn mỏng manh nắm lấy vạt áo đen phía trước, kéo ra một đám nếp nhăn. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, đuôi mắt cũng đỏ lên, nước mắt chảy ra, nhìn vừa vô lực vừa đáng thương.

Cậu không nghe lời khiến cho Mục Trạm cau mày, đầu ngón tay mát lạnh giữ lấy cằm cậu, khiến cậu không thể động đậy, sau đó hung hăng hôn sâu, cắn liếm, giống như dã thú vừa hung dữ vừa thô lỗ, hoàn toàn khác với bộ dạng Văn Minh Ngọc vừa khẽ khàng chạm vào hắn, cả người hắn tràn đầy khí tức chiếm hữu mạnh mẽ, như thể sắp nuốt chửng người vậy.

Vốn dĩ Mục Trạm chỉ không vui vì động tác nhỏ bất ngờ kia của cậu, muốn trừng phạt cho cậu chừa, nhưng hắn không ngờ, khi thực sự chạm tới phiến môi mềm mại kia, hắn không muốn buông ra nữa, còn dị thường tham lam mà cướp lấy hết thảy.

Khi nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, khuôn mặt Văn Minh Ngọc đã đỏ bừng, tim đập loạn xạ, cậu thở gấp, thân thể mềm nhũn không còn sức lực, chỉ có thể nằm trong vòng tay của Mục Trạm, không còn sức lực mà cử động.

Vì nụ hôn thô bạo kia mà giờ đôi môi của cậu đã hơi sưng lên, sắc môi càng đỏ đậm hơn trước, diễm lệ như tô son, còn dính nước lấp lánh, đôi môi vô lực hơi bĩu ra, phả ra chút hơi nóng, lại yếu ớt mà run rẩy giống như cánh hoa bị mưa tạt nước.

Mục Trạm rũ mắt nhìn chằm chằm cậu, hai mắt hắn thâm sâu tựa như biển đêm, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng bên trong ẩn chứa sóng ngầm vô cùng nguy hiểm.

Hắn duỗi đầu ngón tay ấn ấn lên môi Văn Minh Ngọc, chậm rãi xoa xoa, lau đi chút chất lỏng còn sót lại, sau đó đưa vào miệng liếm láp, không hề nhận ra hành vi này của mình có gì không ổn.

Mục Trạm thấy cậu vẫn đang bệnh, vốn định thả người lại trên giường để cậu nghỉ ngơi, nhưng không ngờ Văn Minh Ngọc không thuận theo hắn buông tha mà dính lại đây, theo bản năng bắt lấy tay hắn đặt lên cổ mình, ách thanh nói: “Sờ sờ, sờ sờ……”

Thanh âm kia quá thấp, trong nhất thời, Mục Trạm không nghe rõ, muốn chờ cậu lặp lại lần nữa, nhưng Văn Minh Ngọc lại rất vội vàng, nỗ lực bám vào bờ vai hắn, dâng cổ mình lên miệng Mục Trạm, ý thức không rõ mà vẫn phun ra khí nóng, “Ôm tôi đi, mau đánh dấu tôi.”

Mục Trạm không hiểu đánh dấu là gì, nhưng chóp mũi hắn vẫn có thể ngửi thấy hương trái cây nồng đậm tràn ngập dụ hoặc, bên tai còn nghe được âm thanh Văn Minh Ngọc làm nũng như thúc giục, còn mang theo âm khóc nức nở, dường như sắp chịu không nổi, “Cắn tôi đi.”

Ma xui quỷ khiến, Mục Trạm liền cúi đầu, đột ngột cắn lên tuyến thể sau cổ Văn Minh Ngọc, tin tức tố mùi rượu mạnh cường thế xâm nhập. Trước nay Văn Minh Ngọc chưa từng bị đánh dấu qua, không biết cảm giác này lại mãnh liệt như thế, một chút đau đớn, sau đó là cảm giác tê dại vô cùng, cực kỳ phức tạp khiến cho cậu không khống chế nổi mà kêu rên ra tiếng, nằm trong ngực Mục Trạm giãy giụa kêu lên, “Không muốn đâu……”

Nhưng Mục Trạm giống như dã thú bị đói lâu ngày, vẫn cứ ngậm lấy cổ con mồi không buông tha, Văn Minh Ngọc chỉ có thể rên lên một tiếng vô nghĩa.

Bản năng trời sinh của động vật khiến Văn Minh Ngọc cảm giác được nguy hiểm, nhưng dù chủ động hay bị ép buộc, giờ cậu cũng đã hút quá nhiều tin tức tố, cả người đều choáng váng, mặt mày hồng thấu, cả người mềm nhũn, không có sức mà phòng bị nữa, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại, nặng nề hôn mê.

Chỉ một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, đôi mắt đang dần nhắm lại của cậu dường như mơ hồ nhìn thấy người trước mặt có một đôi sừng mọc trên đỉnh đầu, màu nâu sẫm, có phần giống như một cành cây nhọn.

……Sừng rồng?

Ý thức của Văn Minh Ngọc đã không còn rõ ràng, dường như không tự chủ được, cậu vươn tay muốn chạm vào sừng trên đầu Mục Trạm, nhưng mí mắt quá nặng, tay cũng vô lực, ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào một chút, cậu đã lăn ra ngủ.

Nhiệt độ bất thường tràn ngập trong trướng, hun đến mức khiến cả người khô nóng khó nhịn. Mục Trạm giống như bị Văn Minh Ngọc lây bệnh, thân thể cũng nóng lên, miệng khô lưỡi khô, nhưng hắn không muốn uống nước, mà chỉ thèm muốn dị thường hương trái cây thơm ngọt phát ra từ trên người Văn Minh Ngọc, giống như muốn ăn người vào bụng.

Khoảnh khắc xúc động khi Văn Minh Ngọc đụng tới sừng rồng của hắn vừa rồi lại càng quái dị đến cực điểm, khiến đầu óc hắn không thanh tỉnh nổi.

Cặp sừng rồng này thực ra cũng không xa lạ gì với Mục Trạm, khi hắn còn nhỏ cũng đã xuất hiện vài lần, chẳng ai có nên hắn mới vì nó mà bị mắng là yêu quái. Sau đó, hắn đã giết tất cả bọn họ, tất cả những kẻ nào trông thấy sừng rồng đều đã chết.

Nhưng vào lúc này, phản ứng đầu tiên của Mục Trạm không phải là giết người, mà là một niềm khao khát khó tả trào lên từ tận đáy lòng hắn.

Hắn ôm Văn Minh Ngọc, sờ sờ khuôn mặt nóng rực của người trong lòng rồi lại cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, móc đầu lưỡi ra liếm mút, tư thế giống như chó dữ dính người, móng vuốt giằng co như muốn xé nát quần áo chủ nhân.

Bởi vì cử động, sừng rồng trên đầu vô tình cọ vào trán Văn Minh Ngọc, mang đến cảm giác tê dại mà hắn chưa từng cảm thấy.

Hắn luôn không thích sừng rồng của mình, nhưng bây giờ hắn đã có cảm giác khác, dường như hắn đã có thể chấp nhận được, thậm chí còn muốn dùng sừng rồng để cọ xát Văn Minh Ngọc và làm điều gì đó càng quá phận hơn…....

Hắn ôm người trong ngực bắt nạt một lúc lâu mới thả cậu lại trên giường, bản thân hắn cũng nằm xuống cạnh cậu, khuỷu tay chống ở đầu giường, một tay khác quấn tóc Văn Minh Ngọc lên, nhàm chán quấn quanh ngón tay thưởng thức.

Văn Minh Ngọc sống trong hoàng cung đã hơn nửa năm, tuy cậu ở trong một cung điện tương đối hẻo lánh, nhưng so với kiếp trước nguyên thân sống ở Hầu phủ đã có thể nói là cẩm y ngọc thực, thân thể được nuôi dưỡng tốt hơn rất nhiều, mái tóc đen dày cũng rất xinh đẹp, mềm mại mượt mà như tơ lụa xõa ra bên gối, còn tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt.

Mục Trạm nghịch tóc cậu, hơi nhướng mi, nhẹ giọng nói: "Tốt nhất ngươi nên sống sót."

Ngôn ngữ quả nhiên là kỳ diệu, rõ ràng là muốn đối phương không chết, nhưng lời từ miệng người bình thường với bạo quân khác nhau vô cùng.

Lời bạo quân nghe kiểu gì cũng như uy hiếp. Kẻ nào không có ý chí cầu sinh tốt, trong lúc mơ hồ mà nghe được lời này có khi sẽ bị dọa chết toi.

May mà Văn Minh Ngọc đã ngủ say nên không nghe được, cậu nằm ở trên giường, xinh đẹp như một con búp bê tinh xảo.

Ba ngày tiếp theo.

Ngoài thời gian xử lý chính sự, Mục Trạm đều canh giữ ở mép giường, xem bệnh tình Văn Minh Ngọc ra sao, đã khôi phục chưa. Cứ cách hai canh giờ lại đưa thuốc ngự y đã sắc tới, tuy không rõ lắm tình huống cụ thể của Văn Minh Ngọc, nhưng các loại thuốc quý bồi bổ thân thể uống vào chắc sẽ không vấn đề đâu.

Mà những chén thuốc này đều do Mục Trạm đích thân cho Văn Minh Ngọc uống, hắn nâng người dậy, để cậu dựa vào ngực mình rồi đút từng thìa cho cậu, kiên nhẫn cực kỳ, còn thường lau nước thuốc tràn ra khóe miệng cho cậu, động tác có thể coi là dịu dàng, khiến Triệu Đức Toàn kinh hãi như gặp quỷ.

Triệu Đức Toàn thật sự không nhịn được, tiến lên cung kính nói: “Bệ hạ tôn quý, những việc này vẫn nên để nô tài làm đi.”

Mục Trạm lạnh lùng mà liếc hắn một cái, “Ngươi muốn dạy cô làm việc?”

“Không dám, nô tài tuyệt không ý này.” Triệu Đức Toàn sợ tới mức tựa yết hầu như bị bóp lấy, cuống quít lui sang một bên.

Mục Trạm Chiêu dùng thìa ấn nhẹ môi dưới của Văn Minh Ngọc, đưa dịch thuốc vào qua khe hở giữa môi cậu, rồi lại dùng ngón tay nâng cằm anh lên, đút xong ngụm thuốc cuối cùng, hắn ném thìa vào trong bát thuốc, tiếng đồ sứ va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hắn nhẹ vuốt hầu kết Văn Minh Ngọc một chút, thấy cậu vô thức run lên vì ngứa, khẽ câu môi cười nói: “Ngày mai còn không tỉnh, cô sẽ giết ngươi.”

Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.

Triệu Đức Toàn không biết cái ước định ba ngày này, nghe câu đó, chỉ cảm thấy phía sau lưng phát run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng cho dù có biết thì hắn cũng không hiểu nổi. Quả nhiên bạo quân không thích mấy thứ bình thường.

Không biết nên nói là vừa khéo hay là may mắn, Văn Minh Ngọc thật sự đã tỉnh lại ở hạn cuối thời gian ba ngày.

Khi mở mắt ra nhìn thấy màn giường hoa lệ quen thuộc, cậu còn trộm nghĩ, may mà lực khống chế của mình mạy, không bám lấy Mục Trạm điên cuồng hút tin tức tố, bằng không chắc sẽ bị quy tội đầu óc có vấn đề, dám can đảm mạo phạm Thánh Thượng rồi bị kéo ra chém đầu, sau đó quấn chiếu ném vào bãi tha ma.

Văn Minh Ngọc nằm lâu, cả người đều mềm như bông, chỉ muốn bò dậy. Nhưng cậu vừa mới chống tay lên đệm lắc lư ngồi dậy thì vừa lúc Mục Trạm hạ triều trở lại.

Nhìn thấy người đã tỉnh lại, Mục Trạm sửng sốt một chút, vẻ mặt nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn bước tới ngồi xuống mép giường. Sau đó giống như kiểm tra đồ đạc mấy ngày nay xem có hỏng không, hắn giơ tay nhéo nhéo mặt cậu, bình đạm nói: "Còn khó chịu không?"

Khuôn mặt của Văn Minh Ngọc bị véo lên một dấu ngón tay mờ mờ màu đỏ nhạt, điểm xuyết trên khuôn mặt có phần tái nhợt khiến cậu trở nên sống động hơn. Hắn nhếch môi cười, "Đã khiến bệ hạ lo lắng rồi, ta không sao."

Mục Trạm đè người lại giường, ra lệnh: "Tốt nhất không sao, cô cũng không có gì lo lắng hết, ngươi dưỡng bệnh đi."

Văn Minh Ngọc sững sờ, tại sao vừa mới tỉnh dậy đã bị ép nằm xuống? Cậu ngủ mấy ngày liền, cơ thể nhức mỏi lắm rồi, chỉ muốn đứng dậy đi lại.

“Ta cảm thấy ta có thể ngồi dậy như bình thường rồi.”

Cậu giống như cá nằm trên thớt, vừa nhảy hai cái, muốn bò dậy lần nữa nhưng đã bị Mục Trạm ấn chặt chẽ, căn bản không cho cậu ngồi dậy.

“Chờ khi ngươi khỏe hẳn lại nói.” Mục Trạm không cho cậu cự tuyệt.

Triệu Đức Toàn cũng ở phía sau cẩn thận khuyên nhủ: “Văn công tử, ngài bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn còn suy yếu, không cần miễn cưỡng.”

Văn Minh Ngọc có hơi cạn lời. Nhưng cậu vốn dĩ đâu có bị bệnh, chỉ là kỳ phát tình giả, qua rồi là xong mà.

Tự nhiên bị bắt làm cá mặn, cứ nằm ì trên giường.

Cái khác thì thôi, nhưng khổ nhất vẫn là uống thuốc, cái loại dùng lửa nhỏ đun cạn dần ấy, một chén lớn, vừa mới bưng lên đã đầy vị đắng xông vào mũi, uống xong đều có cảm giác sống không bằng chết.

Đây thực sự là một phương pháp chữa bệnh sao? Không phải là thuốc độc giết người chứ?

Cậu rõ ràng không bị bệnh mà, tại sao lại phải chịu tra tấn dã man như vậy?!

Văn Minh Ngọc bất đắc dĩ bị ép buộc, chỉ có thể nắm mũi rồi cầm lấy chén thuốc tu ừng ực vài lần, đến lúc cậu cho rằng mình đã uống xong rồi, vừa mở mắt ra liền phát hiện bát thuốc còn những ba phần tư, suýt thì xỉu.

Kỳ phát tình mà cậu lo lắng nhất qua, không nghĩ tới phía sau còn có chuyện đáng sợ như vậy. So ra thì hình như kỳ phát tình chẳng có gì là đáng sợ hết, cố gắng liền qua, nhưng cái vụ uống thuốc này thì khổ không chịu được!

Cuối cùng, Văn Minh Ngọc thực sự không nhịn được nữa, cậu liền chú ý tới bồn hoa trong viện.

Cậu sẽ lén đổ thuốc đi.

Sau khi tránh đám cung nhân, cậu khẽ khàng bước ra ngoài, bóng dáng nhỏ lén lén lút lút bước đến góc tường, chuẩn bị xuống tay với bồn hoa vô tội kia.

Đổ bát thuốc, nước thuốc chảy xuống rơi vào đất dưới tán cây, chẳng mấy chốc sẽ thấm vào trong rồi biến mất.

Văn Minh Ngọc cảm thấy có lỗi khi làm chuyện xấu, tay cậu hơi run, hai mắt cảnh giác nhìn xung quanh, giống như một con mèo ăn trộm cá vậy.

Nhưng dù đã rất cẩn thận, cậu vẫn không tránh thoát.

Lần đầu tiên đổ thuốc thành công, nhưng chỉ lần thứ hai, cậu đã bị bắt gặp, dường như Mục Trạm đang ngồi canh chờ cậu làm chuyện xấu.

Âm thanh sâu kín đột nhiên vang lên đằng sau khiến Văn Minh Ngọc sợ tới mức nổi đầy gai ốc, cả người đều run lên một chút.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Văn Minh Ngọc xoay người theo phản xạ có điều kiện, đưa hai tay ra sau lưng, nhanh chóng giấu bát thuốc đi, cậu cười khan, gượng gạo đáp, "...Ngắm, ngắm hoa."

Mục Trạm liếc bàn tay đang run của cậu, nước thuốc màu nâu bắn tung tóe lên lá cây, “Tưới hoa à?”

“Ha, haha, không phải, chắc bệ hạ nhìn nhầm rồi.”

Văn Minh Ngọc căng da đầu nói nhảm, thấy Mục Trạm nói chuyện trào phúng mười phần, tâm cậu cũng nát thành cái sàn rồi, huhu.

“Ngẫm lại xem ai đã dạy ngươi bắn cung.”

Mục Trạm nhẹ nhàng nói một câu rồi xoay người liền đi vào trong điện.

Văn Minh Ngọc sửng sốt một chút, rất nhanh đã hiểu hắn muốn nói gì, cậu ngượng ngùng sờ sờ đâu đi theo sau Mục Trạm, giống như đứa bé phạm lỗi bị người lớn trong nhà bắt được vậy.

Sau khi đi vào, cậu rũ đầu, đứng nghiêm túc, tầm mắt đảo loạn khắp nơi, chỉ không dám đối diện cùng Mục Trạm.

Mục Trạm ngồi, cùng Văn Minh Ngọc đang đứng tạo nên sự chênh lệch về độ cao, nhưng dù nhìn từ dưới lên, khí thế của hắn cũng không hề yếu, vẫn là cảm giác áp bách từ trên cao nhìn xuống như cũ, ngữ khí cũng không cho phép người khác kháng cự.

“Vừa rồi còn có gan đổ thuốc, tại sao giờ lại không dám nhìn thẳng cô?”

Văn Minh Ngọc giương mắt thật nhanh nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn thảm, quyết đoán nhận sai, thái độ rất thành khẩn, “Thực xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên đổ thuốc. Nhưng thuốc thực sự rất đắng, có thể không uống không?”

Cậu không có bệnh, thực sự không cần uống thuốc đâu mà.

Nhưng Mục Trạm trực tiếp bỏ qua, còn cho người mang một bát thuốc mới tới. Văn Minh Ngọc vừa ngửi thấy đã muốn xoay người bỏ chạy.

Cậu yên lặng lùi về phía sau một bước nhỏ, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn giãy giụa, “Bệ hạ, ta khỏe thật rồi mà……”

“Lại đây.”

Mục Trạm ra lệnh, ép Văn Minh Ngọc ngồi xuống bên cạnh mình.

Văn Minh Ngọc liếc chén thuốc một cái, mùi đắng nồng đậm tràn ngập khắp phòng, không ngừng chui vào trong mũi cậu, khiến cậu có cảm giác như đỉnh đầu bị nhấc lên vậy.

Cậu ra vẻ tủi thân vô cùng, hai mắt ướt dầm dề nhìn Mục Trạm, hy vọng có thể không uống.

“Bệ hạ…..ưm!”

Vừa mở miệng nói ra hai chữ đã bị buộc phải im lặng. Bởi vì Mục Trạm nhân cơ hội cầm thìa múc một thìa thuốc đưa vào miệng Văn Minh Ngọc.

Văn Minh Ngọc trực tiếp sững sờ, hai lông mày nhíu lại với nhau, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, đáng thương cực kỳ.

“Ta không…..”

Cậu theo bản năng mở miệng cự tuyệt, kết quả lại lần nữa bị Mục Trạm nắm lấy cơ hội, đổ đầy một ngụm nước thuốc vào miệng.

Văn Minh Ngọc trợn tròn mắt, không tài nào tưởng tượng nổi thao tác của Mục Trạm sẽ mạnh mẽ như vậy, đủ đơn giản thô bạo, không cho người khác một cơ hội phản ứng nào.

Lập tức, cậu không dám nói thêm một lời, ngậm chặt miệng, vô cùng miễn cưỡng nuốt thuốc trong miệng xống, đầu lưỡi chua xót đến mức khiến cậu hoài nghi nhân sinh, nước mắt cũng chảy ra. Không phải khóc, chỉ bị áp bức tới chảy cả nước mắt sinh lý.

Chẳng qua, hình ảnh này rơi vào mắt người nào đó lại tựa như tiểu động vật bị bắt nạt, hai mắt đỏ bừng, khóc đến nước mắt lưng tròng.

Mục Trạm duỗi tay chạm vào khóe mắt cậu, lòng bàn tay xoa nhẹ nước mắt trên mặt, trầm giọng nói: “Vô dụng.”

Nghe sao cũng như đang trào phúng mắng cậu, uống thuốc thôi mà cũng khóc, không bằng cả đứa trẻ.

Trong lòng Văn Minh Ngọc có hơi không phục, nếu thân thể không tốt, phải uống thuốc, chắc chắn cậu sẽ uống ngay không kêu ca gì, nhưng mấu chốt là cậu không phải, cái thứ thuốc này đâu có giống loại cho người uống đâu.

Cậu cường điệu nói: “Thuốc này khó uống lắm, thật đấy.”

Mục Trạm không cho là đúng, hắn cầm cái thìa trong tay, không chút để ý mà đảo đảo nước thuốc, bình đạm nói: “Muốn tự uống hay muốn cô đút cho ngươi?”

Giọng điệu nhẹ nhàng, nghe thì có vẻ dễ dãi nhưng thật ra chẳng có cơ hội lựa chọn nào cả.

Văn Minh Ngọc hiểu quá rõ, dù sao cũng phải uống, đau dài không bằng đau ngắn, uống từng thìa quá tra tấn người, chẳng bằng một ngụm hết luôn còn hơn.

Vì vậy, cậu chộp lấy cái thìa, quyết liệt nói, "Ta sẽ tự uống!"

Mục Trạm cũng không tức giận, chỉ nhìn cậu như một người giám sát uống thuốc đúng tiêu chuẩn.

Văn Minh Ngọc đang định uống, nhưng vô tình bắt gặp ánh mắt quá đỗi bình tĩnh của Mục Trạm, không biết vì sao "ác ma" trong lòng chợt nổi lên, trong lòng cậu nảy ra một ý đồ xảo quyệt.

Động tác của cậu cực nhanh, múc một thìa nước thuốc, đột nhiên trả thù đút vào miệng Mục Trạm, Mục Trạm nhất thời không phòng bị, thật sự đã để cậu thực hiện được mưu đồ.

Sau khi Văn Minh Ngọc thành công, vẻ mặt cậu như mèo vẫy đuôi đập nát bình hoa, mắt long lanh, ngây ngô nói: "Bệ hạ, ta không nói dối đúng khôg? Thật sự rất đắng."

Mục Trạm: “………….”

Văn Minh Ngọc nhìn biểu cảm phức tạp một lời khó nói hết của hắn, trong lòng có chút buồn cười, không nhịn được nói: “Nhưng quả thực là bệ hạ lợi hại nhất, chắc chắn không sợ đắng, vẫn là do ta quá vô dụng.”

Mục Trạm nhíu mày, quả thực thuốc này đắng đến mức vẻ mặt hắn cũng thay đổi một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, hắn lạnh lùng liếc cậu một cái, dường như cảnh cáo nói: “Là ngươi phải uống thuốc, hay là cô phải uống?”

Văn Minh Ngọc vội cười lấy lòng rồi nhanh chóng đút cho hắn một miếng mứt quả để kìm nén vị đắng trong miệng.

Mục Trạm ăn mứt hoa quả nhưng cũng không vì vậy mà buông tha cậu, lại lần nữa bưng chén thuốc lên đút cho Văn Minh Ngọc.

Hoàng đế bệ hạ tôn quý đang đút từng thìa thuốc cho mình, đây là một vinh hạnh lớn cỡ nào chứ.

Mà người hưởng thụ vinh hạnh này - Văn Minh Ngọc - chỉ muốn khóc, trong lòng hối hận vô cùng, đáng ra mình không nên trêu chọc hắn nha.

Nhưng chờ sau khi uống hết một chén thuốc lớn, lại dùng mứt hoa quả áp vị đắng xuống, cậu lại nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Mục Trạm bị đắng đến mức hoài nghi nhân sinh, lại cảm thấy thực ra mình vẫn ổn. Nếu quay lại thời điểm đó thì cậu vẫn sẽ làm như vậy. Bởi vì thật sự quá sung sướng.

Mục Trạm nhìn thấy cậu đang cười trộm, đôi môi no đủ, ướt át phiếm hồng, thoạt nhìn rất muốn hôn.

Khiến hắn không nhịn được nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm trước.

Mục Trạm bỗng nhiên duỗi tay nắm cằm cậu, khiến cậu không thể không nhìn hắn, “Khi đó ngươi đã nhìn thấy sao?”

Văn Minh Ngọc ngơ ngác.

Mục Trạm: “Lúc ngươi nóng lên hôn cô đó.”

Văn Minh Ngọc lập tức trợn to mắt, vừa khiếp sợ vừa không dám tin tưởng. Từ từ, lỗ tai cậu có vấn đề sao? Bạo quân nói cậu làm cái gì cơ?

Cậu sợ tới mức nói lắp bắp, giống như đã quên luôn cách nói chuyện: "Ta, ờm, bệ hạ đang nói đùa ta sao?"

Lời vừa dứt, sắc mặt Mục Trạm lập tức lạnh đi, "Ngươi đã quên?"

Văn Minh Ngọc nhịn không được run run, cậu điên cuồng nhớ lại, rồi lại sợ mình không cẩn thận mà lộ tai thỏ ra. Cậu yếu ớt nói: “Bệ hạ, có khả năng ta bị sốt nên có hơi mơ hồ……”

Người không biết không có tội mà, đúng không?

Văn Minh Ngọc phi thường muốn khóc.

Sắc mặt Mục Trạm âm trầm, nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng tâm tình không tốt. Văn Minh Ngọc sợ bản thân lật xe, nhưng sau khi không khí quỷ dị an tĩnh qua đi, Mục Trạm lại như không có chuyện gì, mặt vô biểu tình xoay người đi phê tấu chương.

Văn Minh Ngọc sửng sốt.

Sao lại đi rồi? Vậy rốt cuộc mình có hôn Mục Trạm không?

Nếu không hôn, tại sao Mục Trạm lại đùa như vậy.

Nếu hôn…... nếu như vậy, tại sao Mục Trạm lại không truy cứu, là hoàng đế, hắn không phải rất ghét bị người khác mạo phạm sao?

Tuy cậu không hiểu, nhưng trong tiềm thức cũng không nghĩ tới, chỉ theo bản năng muốn tránh đi. Vì Mục Trạm không nói gì nên cậu cũng mặc kệ.

Hai ngày kế tiếp, Văn Minh Ngọc vẫn bị lưu tại Thái Cực Điện để dưỡng bệnh.

Tuy cậu biết mình không có việc gì, nhưng đối với người khác mà nói, cậu sốt cao hôn mê không rõ nguyên nhân, tựa hồ suýt chút nữa là chết. Mục Trạm coi bệnh tình của cậu rất nghiêm trọng. Kể cả khi cậu nói mình đã khỏe, cứ để thân thể khôi phục bình thường thì Mục Trạm vẫn cho rằng cậu là một con gà bệnh, một thứ đồ sứ dễ vỡ.

Khi Mục Trạm trở về, vốn dĩ Văn Minh Ngọc đang nằm trên trường kỷ nằm xem thoại bản ăn điểm tâm, dựa theo quy củ lễ nghi, cậu đang muốn đứng dậy hành lễ thì đã bị Mục Trạm bước tới ấn trở lại giường nằm.

Đầu Văn Minh Ngọc đầy dấu chấm hỏi, rất bối rối. Nếu không phải vì đôi chân vẫn cử động được, cậu thực sự băn khoăn không biết có phải mình tàn tật rồi hay không.

Sau hai ngày nằm như vậy, cuối cùng Văn Minh Ngọc cũng có thể trở về cung điện nơi mình ở.

Có điều cung điện của cậu cũng thay đổi rồi.

Từ một nơi hẻo lánh an tĩnh đã biến thành nơi gần Thái Cực Điện nhất - Bồng Lai Điện, nghe nói cung điện này chỉ có lịch đại Hoàng Hậu mới có tư cách ở, ngọc ngà gấm vóc long lanh, vừa nhìn đã biết cực kỳ xa hoa.

Văn Minh Ngọc ngẩn ra, không biết vì sao mình lại phải đổi chỗ ở? Ở trong cung điện lớn thì thoải mái hơn, nhưng cậu không thể hiểu được suy nghĩ của Mục Trạm, điều này khiến cậu rất bối rối.

Số cung nhân cũng tăng gấp mấy lần, tất cả đều được phái đến hầu hạ cậu, những cung nhân này đã được huấn luyện kỹ lưỡng, có tốt chất hơn trước rất nhiều.

Văn Minh Ngọc bị một đám người quỳ lạy liền quay đầu nhìn Mục Trạm, cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, cung điện trước đây ta sống cũng rất tốt, tại sao..."

Mục Trạm hỏi ngược lại, "Ngươi không thích sao?"

"Không, chỉ là ta không thích hợp..."

Cậu không có thân phận địa vị đối ứng lại ở một nơi như vậy, kiểu gì cũng có cảm giác không biết khi nào mình sẽ thành yêu phi họa quốc, bị lôi ra chém.

Mục Trạm lại khá tùy ý, nói thẳng: “Thích thì ở, chẳng có gì thích hợp hay không hết.”

Văn Minh Ngọc còn muốn nói, "Nhưng..."

Vẻ mặt Mục Trạm liền trở nên bực bội không kiên nhẫn, “Có phải muốn cô phong ngươi làm Hoàng Hậu thì ngươi mới ở không?”

Văn Minh Ngọc nháy mắt đã lắc đầu, phản ứng nhanh chưa từng có, “Ta rất thích, ta sẽ dọn vào ở.”

Cậu nói xong, sắc mặt Mục Trạm mới hòa hoãn chút, hắn nói: “Đây là khen thưởng vì ngươi đã tỉnh lại trong vòng ba ngày.”

Văn Minh Ngọc nghi hoặc: “…… Hả?”

Mà Triệu Đức Toàn đứng ở một bên nghe thấy những lời này, trán lại bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi lạnh, còn không dám lau đi.

Ban đầu chính hắn nghe thấy lúc trước Mục Trạm nói, nếu Văn công tử tỉnh lại muộn một chút thì sẽ bị xử tử!

Tỉnh lại sẽ nhận được thánh sủng vô biên, không tỉnh lại sẽ chết. Tình yêu của bạo quân thật là…… Hắn nhịn không được đồng tình với Văn công tử.

Vấn đề thay đổi cung điện trong hoàng cung không hề đơn giản như thay đổi một nơi ở. Trong phút chốc, sự việc này như giọt nước nhỏ vào dầu nóng, sôi trào tung tóe, cả hoàng cung vô cùng bất an.

Tất cả cung nhân lại một lần nữa ý thức được địa vị của Văn công tử ở trong lòng Thánh Thượng, thái độ càng thêm kính sợ, tất cả đều cẩn thận đối đãi với cậu như đối đãi với bệ hạ. Dù sao, nếu chọc giận Văn công tử mà Thánh Thượng biết, rất có thể sẽ có kết cục đáng sợ vô cùng.

Vẻ ngoài Bồng Lai Điện đã cực kỳ to lớn kinh diễm, vậy mà bên trong lại càng khoa trương hoa lệ, những món trân bảo giá trị liên thành tùy ý bày biện, bất luận lấy ra món gì cũng có thể gây nên oanh động không nhỏ, nhưng trong Bồng Lai điện lại nhiều như cải trắng, chẳng ai coi trọng.

Ngay cả Văn Minh Ngọc không biết nhìn đồ cổ cũng có thể thấy được giá trị của những thứ này. Nhưng Mục Trạm không hề ngần ngại đưa ra để Văn Minh Ngọc tùy tiện sử dụng.

Ban đầu Văn Minh Ngọc còn có áp lực tâm lý, nhưng Mục Trạm lại rất bình thường, thấy Văn Minh Ngọc cầm ly sứ bọc vàng, không cẩn thận bị nóng mà buông tay, chén rơi vỡ vụn hắn cũng không đau lòng chút nào, ngược lại đổi cho cậu một chiếc chén ngọc càng quý hơn.

Lâu dần, Văn Minh Ngọc xem nhiều món trân bảo quá nên cũng học xấu theo Mục Trạm, coi chúng như đồ vật bình thường, sử dụng vô cùng tùy ý.

Sau nửa tháng, thân thể của Văn Minh Ngọc đã hoàn toàn bình phục, thậm chí vì uống quá nhiều thuốc bổ mà nước da của cậu cũng trở nên khỏe mạnh hơn trước, đỏ hồng trông rất hấp dẫn.

Cũng vào lúc này, trong cung đã chuẩn bị đại tiệc để mừng đại tướng quân chiến thắng trở về.

Văn Minh Ngọc cũng phải tham dự, cậu thay một thân cung trang đẹp đẽ quý giá. Cậu có một thiên điện, bên trong chứa đầy các loại xiêm y, những thứ này đều được đặt làm từ trước, từ khâu chọn vải dệt đến cắt may đều rất, tôn lên dáng người đẹp đẽ của cậu, chi lan ngọc thụ, ôn nhuận như ngọc, trông như một hoàng tử thiếu niên.

Tam Hỉ hầu hạ cậu mặc xiêm y, mái tóc rất dài, trong mắt hắn đầy nét kinh diễm.

Hắn đi theo phía sau Văn Minh Ngọc, ra đến cửa điện liền trông thấy Thánh Thượng cũng mặc xiêm y cầu kì đẹp đẽ như vậy.

Văn Minh Ngọc trông thấy hắn, cũng bất giác ngây người.

Ngày thường, Mục Trạm sẽ không mặc những y phục trang trọng như vậy, chỉ là chất liệu rất tốt, nhưng y phục thường ngày đơn giản hơn rất nhiều, không giống bây giờ, cả người hắn hiển lộ hoàn toàn phong cách của một hậu duệ hoàng gia. Ánh trăng sáng lạnh rơi trên người hắn, gió đêm thổi qua làm vài sợi tóc đen bay lên, hoa cỏ trong sân đung đưa, tựa như hơi run lên vì lạnh.

Sống lưng Mục Trạm thẳng tắp bất động, gió lạnh ban đêm không chút nào ảnh hưởng. Hắn mặt vô biểu tình, cao ngạo lạnh nhạt, hoàn toàn chính là một đế vương trời sinh, khiến kẻ khác không dám khinh nhờn.

Nhưng Văn Minh Ngọc không biết, khi cậu nhìn Mục Trạm khi, Mục Trạm cũng bất động thanh sắc mà đánh giá cậu, ánh mắt ám trầm, giống như muốn giữ chặt hình ảnh ấy trong đáy mắt, giam cầm cậu trong địa bàn của mình.

Hai người họ cùng lên bộ liễn.

Kể từ khi xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên Văn Minh Ngọc nhìn thấy nhiều người ở nơi công cộng như vậy. Cậu không tránh khỏi tò mò và hồi hộp, hai tay bí mật nắm chặt dưới tay áo rộng rãi.

Mục Trạm liếc mắt một cái liền đã nhận ra.

Chờ bộ liễn dừng lại, Mục Trạm đi xuống trước, ngay sau đó xoay người, thực nhẹ nhàng kéo Văn Minh Ngọc qua, hai tay luồn dưới nách cậu ôm người trên mặt đất.

Khi Văn Minh Ngọc còn đang ngây người, Mục Trạm đã nắm lấy cánh tay của cậu, xuyên qua ống tay áo nắm lấy cổ tay cậu, hắn duỗi năm ngón tay ra từ từ nắm chặt lấy.

Mục Trạm nhìn cậu, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, ngữ khí như đang ra lệnh: “Đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ, ngươi sợ cái gì? Ngươi là người của cô, không cần quan tâm chuyện gì khác, cứ vui chơi thoải mái là được.”

Văn Minh Ngọc sửng sốt. Trong mơ hồ, cậu có cảm giác như mình được bạo quân che chở.

Lời trans: nguyên ngày bận như chó, chương thì dài gấp 3 chương bình thường, tôi type gần hết ngày rồi mới xong =(((( 
Bình Luận (0)
Comment