Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 7


Văn Ngọc Minh cúi đầu, cái miệng nhỏ khẽ nhai nhai đồ ăn, tnhư một con vật nhỏ bị một mãnh thú theo dõi, hai cái đùi không khống chế được mà hơi hơi phát run.

Bị cái bầu không khí quá mức an tĩnh làm cho bị nghẹn, ăn được một nửa Văn Ngọc Minh nhịn không được mà giương ánh mắt nhìn trộm.

Kết quả là lần nữa cùng bạo quân bốn mắt nhìn nhau...!Đối phương hiển nhiên là vẫn luôn như vậy, nhìn chằm chằm hắn.

Văn Ngọc Minh theo phản xạ có điều kiện mà cúi đầu, lại bị đối phương nhìn đến ngượng ngịu, hắn đành phải ngẩng đầu lên, cố tình tránh né ánh mắt, tỏ ra vui vẻ mà cười, nói:
" Bệ hạ, những món này đều rất ngon, ngài không muốn nếm thử sao? "
Mục Trạm nhíu mày, nhìn một bàn mỹ thực kia có chút ghét bỏ, không kiên nhẫn nói:
" Ngươi ăn"
Văn Ngọc Minh thức thời câm miệng.

Hắn căn bản không quan tâm bạo quân ăn hay không ăn, chỉ là hắn không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm như vậy.


Hắn cười một cái, căng da đầu cúi xuống tiếp tục ăn, nỗ lực tự thôi miên chính mình bỏ qua ánh mắt kia.

Hiệu quả tuy không lớn, nhưng vẫn là có điểm hữu ích.

Bất tri bất giác hắn liền xử lý gần hết toàn bộ đồ ăn trên bàn, hay có thể nói là càn quét.

Mà chủ nhân của cung điện ngồi bên kia, Mục Trạm ngược lại không động đũa, ăn được hai miếng liền không hứng thú mà dừng lại.

Toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm Văn Ngọc Minh như là quan sát cái gì đó.

Mục Trạm nâng tay lên để lên chóp mũi, nắn vuốt đầu ngón tay có thể ngửi ra mùi hương Quýt nhàn nhạt, ngọt ngào nhưng hắn lại không có thấy phản cảm.( Thật ra là Quả Hương nhưng vốn hiểu biết của mình hơi ít nên đổi thành Hương Cam)
Mùi hương này là vừa rồi hắn sờ sờ Văn Ngọc Minh dính lấy, hương vị vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Mục Trạm hơi rũ mắt, che lấp cảm xúc trong đó, làm cho không ai có thể nhìn ra được điều kì lạ, lại không nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ ngợi cái gì.

Thời điểm con người mới vừa ăn no xong, tâm phòng bị sẽ bị nới lỏng, chỉ số thông minh cũng theo đó mà giảm xuống.

Những điều này hoàn toàn là thật không phải giả dối.

Văn Ngọc Minh bụng hơi căng, vẻ mặt thỏa mãn, tư thái so với lúc vừa vào điện thì thả lỏng đi không ít.

Cho đến khi ngẩng đầu nhìn đến Mục Trạm, sửng sốt một chút, thần kinh mới lần thứ hai căng chặt.

" Nói là không muốn ăn, thực tế thì lại ăn thật nhiều nha, một bàn đồ ăn cơ hồ đều bị người ăn hết rồi"
Mục Trạm nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt trào phúng.


Ánh mắt phức tạp mà nhìn Văn Ngọc Minh bộ dạng muốn nói lại thôi.

Rốt cuốc cũng là không nhịn được là nói ra thành lời.

" Ngươi....!Kỳ thật là heo đi? "
Chỉ là có điểm giống thỏ
Văn Ngọc Minh nghe được, quả thực là muốn tạc mao liền tưởng đem cái bàn hất đổ.

Chẳng lẽ vừa rồi không phải cái tên gia hỏa này kêu hắn ăn hay sao? Còn yêu cầu hắn ăn, nói một câu đều là làm cho hắn cứng họng tiếp tục ăn, hiện tại lại ngại hắn ăn nhiều?!
Văn Ngọc Minh trong lòng tạc mao, giả vờ như không nghe thấy, nghiêng đầu cười ngọt ngào, vẻ mặt có bao nhiêu thuần khiết vô hại.

Mục Trạm mặt vô biểu tình.

Tên thái giám cầm quạt phất trần cung kính đi lên xin chỉ thị, khi được Mục Trạm chấp thuận hắn liền hiểu ý bảo cung nhân đem đồ ăn dư lại đều mang xuống.

Cung nữ và thái giám thay phiên nhau mang từng cái mâm đi xuống.

Một đám người ở trước điện đi qua đi lại, kì lạ là không có phát ra chút âm thanh nào giống như hồn ma quá giống nhau, an tĩnh đến mức làm người ta phát sợ.


Văn Ngọc Minh khóe miệng cứng đờ, cảm giác tiêu hóa không được.

Thực nhanh, cung nhân đều lui ra ngoài, thái giám tổng quả đi cuối cùng cùng nhau đi ra.

Văn Ngọc Minh trộm nhìn hướng cửa điện, muốn cùng theo chân bọn họ đi ra ngoài.

" Nhìn cái gì? Còn chưa ăn đủ? "
Thanh âm của Mục Trạm bình đạm mà vang lên.

Chưa đến một giây Văn Ngọc Minh liền quay đầu lại, lắc đầu nói: " Không có, ta thật sự ăn no, còn có rất nhiều thứ ta chưa ăn bao giờ, ta thực vui vẻ, cảm ơn bệ hạ ban thưởng."
Mục Trạm tùy ý mà ậm ừ một tiếng.

.

Bình Luận (0)
Comment