Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 76

Cậu mỉm cười, không nhịn được nói: “Anh đã dỗ được rồi.”

Khó có khi Mục Trạm thấy nghi hoặc, bởi vì hắn còn chưa làm gì cả.

Văn Minh Ngọc ôm chặt hắn, cọ cọ hắn như thú nhỏ, “Anh nói những lời này đã là dỗ dành rồi.”

Mục Trạm hiểu rồi, nghĩa là hắn có thể tinh ý mà nhận ra Văn Minh Ngọc đang không vui, và chỉ cần suy nghĩ thực sự muốn dỗ dành cậu đã khiến Văn Minh Ngọc vui hơn rồi.

Hắn khẽ nhíu mày, “Vậy em cũng quá dễ dỗ rồi.”

Văn Minh Ngọc buồn cười, “Chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Anh đỡ phải nghĩ hết cách để dỗ cho em vui còn gì?”

Mục Trạm thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, “Khó dỗ dành chút cũng có nghĩa là em rất được yêu thương nên sẽ hơi kiêu căng, chút tủi thân cũng không chịu nổi. Nhưng nếu em có chuyện gì cũng có thể tự mình trải qua thì anh lại cảm thấy không ổn. Anh vẫn muốn em giống trường hợp trước hơn.”

Văn Minh Ngọc cảm thấy người mang thai quả thật đa sầu đa cảm, nghe câu đó thôi mà cũng thấy hơi muốn khóc rồi, cậu vô thức chớp chớp mắt, cười nói: “Nhưng rõ ràng trường hợp sau sẽ kiên cường hơn mà, hơn nữa được yêu thương cũng vẫn có thể độc lập.”

Mục Trạm gật đầu, “Nói vậy cũng không sai, nhưng em có thể chỉ cần kiên cường bên ngoài cũng được, sau khi về, nếu có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ chia sẻ với em, dỗ dành em vui vẻ.”

Tay hắn vẫn dán trên mặt Văn Minh Ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve, coi cậu như bảo bối.

Văn Minh Ngọc khẽ chớp mắt, “Em sẽ làm vậy.”

Mục Trạm chăm chú nhìn cậu, “Có thể ỷ lại anh nhiều hơn chút.”

Văn Minh Ngọc bị ánh mắt thâm thuý ấy nhìn chăm chú tới mức da đầu tê dại, cảm giác như bị tóm lấy nhược điểm rồi, chỉ đành khai hết với Mục Trạm, cậu thở dài nói: “…..Em chỉ cảm thấy bụng to hơi bị xấu thôi.”

Mục Trạm có vẻ rất kinh ngạc: “Sao lại thế?”

Văn Minh Ngọc: “Chẳng lẽ anh không thấy xấu sao?”

Ai chả thích đẹp, làm gì có ai muốn mình trở nên xấu xí chứ.

Mục Trạm cúi đầu ghé sát bên tai Văn Minh Ngọc, khàn giọng nói: “Nếu cảm thấy xấu, sao anh có thể thời khắc muốn cá nước thân mật với em?”

Mục Trạm kéo tay Văn Minh Ngọc đặt xuống thân dưới mình. Văn Minh Ngọc sững sờ, lập tức đỏ mặt.

Giờ Văn Minh Ngọc làm gì còn suy nghĩ được xấu đẹp chi nữa, lực chú ý của cậu đã bị dời đi hết rồi.

Hôm sau, trời vừa tảng sáng, Mục Trạm đã dậy rửa mặt chuẩn bị thượng triều.

Văn Minh Ngọc vẫn đang nằm ăn vạ trên giường ngủ tiếp, nhưng nghe tiếng động vẫn cố mở mắt, mơ mơ màng màng ôm Mục Trạm, giọng vẫn đang ngái ngủ, không biết lẩm bẩm cái gì.

Mục Trạm cũng duỗi tay ôm cậu, mỉm cười nói: “Anh sẽ về nhanh thôi, ngoan nhé, có việc thì cho người đến tìm anh.”

Nói xong còn cúi đầu hôn lên khoé miệng Văn Minh Ngọc, Văn Minh Ngọc trốn ra sau, nhỏ giọng nói thầm em còn chưa rửa mặt, nhưng Mục Trạm không thèm để ý, vẫn ôm người lại hôn hôn, thấy thời gian đã không còn sớm, còn không đi sẽ không kịp nên mới miễn cưỡng rời khỏi.

Văn Minh Ngọc không phải đi làm liền trùm chăn ngủ nướng, ngủ no mới dậy.

Sau khi mang thai, cảm xúc của cậu thực không ổn định, có đôi khi chỉ thích dính lấy Mục Trạm. Lúc Mục Trạm không có ở Thái Cực Điện, cậu đều ôm quần áo hắn ngủ mới thấy yên tâm hơn chút.

Mục Trạm hạ triều trở về, thấy cậu đang ôm quần áo của mình, bước chân hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã mỉm cười rồi ôm cậu vào ngực.

Tin tức tố trên người vẫn là nồng đậm nhất, Văn Minh Ngọc đột nhiên được ôm lấy nhưng cũng không hề giật mình hoảng hốt, ngược lại, cậu quen thuộc tìm vị trí thoải mái nhất rồi ôm cổ Mục Trạm, chôn mặt vào gáy hắn, vô cùng dính người.

Tuy lấy danh nghĩa nghỉ bệnh để dưỡng thai nhưng Văn Minh Ngọc cũng không phải không làm gì, cậu vẫn mang tư liệu về rồi biên soạn sách sử.

Trong số những tài liệu cần dùng, đương nhiên còn có cả Khởi Cư Chú do Vệ Thần viết.

Văn Minh Ngọc nghiêm túc đọc, nhưng càng đọc, vẻ mặt cậu càng vi diệu, tai cũng đỏ lên. Ai không biết còn tưởng cậu đang đọc cái gì không thể nói cơ.

Mà thực ra cũng chỉ là công việc hàng ngày của Đế vương thôi.

Vệ Thần viết Khởi Cư Chú xong đều đưa Mục Trạm xem, sau đó Mục Trạm sẽ loại bỏ những gì không phù hợp.

Trước đó Mục Trạm đã hứa với Văn Minh Ngọc là trong đó sẽ không có nội dung không nên xuất hiện. Văn Minh Ngọc cảm thấy Mục Trạm luôn đáng tin cậy liền tin sái cổ, ai ngờ…..

Nếu thực sự dùng Khởi Cư Chú này viết vào quốc sử, vậy sau này người khác đọc được sẽ nghĩ thế nào?!

Rõ ràng không có cái gì quá mức lộ liễu, nhưng sao Hoàng đế cứ ngắm nhìn rồi cười cười với một Biên tu nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện?

Một kẻ luôn được xưng là bạo quân mặt lạnh, thế mà chỉ một trang giấy đã cười tận hai lần?

Ai mà không cảm thấy giữa Hoàng đế và Biên tu Hàn Lâm Viện có mờ ám chứ?!

Chắc chắn không phải quan hệ quân thần bình thường!

Không được rồi, phải sửa!

Văn Minh Ngọc liền vùi đầu biên soạn lại.

Sau khi Mục Trạm về, Văn Minh Ngọc cố ý nói chuyện này với hắn, nhưng Mục Trạm hoàn toàn chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả, còn lấy ví dụ mối quan hệ quân thần hữu hảo ở tiền triều ra nói, nào ngủ cùng giường, nào ăn chung quả đào, nào đêm đông ủ ấm tay, cực kỳ thân mật, còn nói thẳng ta một đời này vĩnh viễn không phụ quân.

Văn Minh Ngọc nghe mà ngây người, thế mà cậu lại cảm thấy đúng là Khởi Cư Chú chẳng có vấn đề gì cả. Chẳng lẽ vì cậu biết quan hệ giữa mình với Mục Trạm không bình thường nên mới chột dạ sao, có khi người bình thường chẳng thấy gì đâu? Là do cậu đen tối quá mức sao?

Cuối cùng, quả thực cũng chẳng sửa được nội dung Khởi Cư Chú bao nhiêu, hắn còn lừa Văn Minh Ngọc là sửa sẽ khiến người khác cảm thấy mình đang chột dạ, để nguyên vậy người ta mới không suy nghĩ nhiều.

Thời gian vẫn trôi cực nhanh, như cát chảy qua kẽ tay vậy.

Văn Minh Ngọc cũng gần đến ngày sinh rồi, cậu đã mang thai gần chín tháng.

Thân thể đã cồng kềnh hơn, đứa bé đạp cũng càng lúc càng mạnh.

Văn Minh Ngọc nằm ngửa trên giường, cúi đầu là thấy bụng nhô lên một khối, đứa bé đạp hệt như muốn phá bụng tới nơi. Văn Minh Ngọc bị doạ sợ, còn hơi đau, cậu run lên trong vô thức.

Mục Trạm nhìn thấy vậy cũng hơi sợ. Trước đó hắn đã đọc sách, cũng biết đứa bé sẽ đạp càng lúc càng mạnh, nhưng làm sao chấn động bằng nhìn tận mắt được.

Đứa nhóc trong bụng làm cái gì vậy, đang đá bóng sao? Thật hận không thể trói lại cho chúng khỏi động đậy luôn.

Mục Trạm thấy Văn Minh Ngọc bị đá đau liền không nhịn được bực bội, còn hỏi thái y xem có biện pháp gì khống chế không. Thái y lại càng khiếp sợ, đạp mạnh như vậy chứng tỏ hoàng tự rất khoẻ mạnh mà, sao lại không cần được?

Sau khi thái y giải thích rằng đây là một quá trình bình thường lại vô cùng cần thiết, Mục Trạm cũng không còn cách nào nữa, chỉ đành nhẹ nhàng ôm lấy Văn Minh Ngọc rồi phóng thích chút tin tức tố dịu dàng trấn an cậu, tựa như hương trái cây của Văn Minh Ngọc có thể khiến tâm trạng hắn bình tĩnh lại, hắn cũng có thể làm Văn Minh Ngọc yên tâm.

Giờ đang trời đông giá rét, bên ngoài đổ tuyết nhưng bên trong đốt địa long rất ấm áp, Văn Minh Ngọc nằm trong ngực Mục Trạm ngủ say.

Tuy thân thể đã nặng nề hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể cứ luôn nằm im được, lúc thời tiết tốt, Văn Minh Ngọc cũng sẽ ra ngoài chơi chút. Vì những lúc đổ tuyết lạnh, Mục Trạm sẽ không cho cậu ra ngoài.

Hôm nay là một ngày trời trong, mặt trời lên cao, nắng đẹp ấm áp.

Văn Minh Ngọc mặc thật dày, còn khoác thêm một chiếc áo choàng lông, phần lông tuyết trắng che gần nửa mặt cậu, còn có tai thỏ mềm mụp xù lông đang rũ bên mặt, cực kỳ đáng yêu.

Cậu ngắm nhìn phong cảnh phủ thêm lớp tuyết bên ngoài, trông như được dát bạc, trong lòng khẽ động.

“Em muốn đắp người tuyết.”

Nhưng Mục Trạm rất lo lắng, sợ cậu bị trượt ngã, vội nói: “Để anh đắp cho.”

Văn Minh Ngọc vừa định nói không tự mình đắp thì còn ý nghĩa gì, nhưng nghĩ nghĩ, trước kia cậu chưa bao giờ thấy Mục Trạm chơi tuyết, cũng hơi tò mò, liền gật gật đầu.

Mục Trạm đỡ cậu ngồi lên tháp quý phi dưới mái hiên, sau đó hắn mới bước ra khom lưng ngồi xổm xuống, bắt đầu nặn hình tròn.

Một Mục Trạm trẻ con như vậy thực mới mẻ và đặc biệt.

Văn Minh Ngọc hứng thú quan sát, có thể là do khí chất nên dù rõ ràng là đang đắp người tuyết nhưng trông Mục Trạm vẫn đứng đắn như thể đang làm chính sự, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tuy chẳng bao giờ làm những việc này, nhưng đắp người tuyết cũng không khó, rất nhanh, hắn đã đắp được hai người tuyết cao chừng hai thước.

Sau đó, Mục Trạm cắm cành cây và lá cây lên đầu hai người tuyết.

Văn Minh Ngọc vừa nhìn đã biết hai thứ đó biểu thị cho sừng rồng và tai thỏ, hai người tuyết này chính là cậu và Mục Trạm.

Dễ thương đến kỳ lạ.

Văn Minh Ngọc không nhịn được nói: “Còn phải có em bé người tuyết nữa cơ.”

Không bao lâu nữa là nhóc con sẽ ra đời rồi.

Mục Trạm không phản đối, hắn gật gật đầu rồi nặn một quả cầu tuyết khác để làm một người tuyết nhỏ hơn, làm xong cũng không dừng lại, tiếp tục làm thêm một người tuyết nữa.

Văn Minh Ngọc ngây người, chẳng lẽ Mục Trạm muốn sinh đôi sao?

Nhưng nặn xong người tuyết thứ hai, Mục Trạm vẫn đang tiếp tục.

Văn Minh Ngọc: “…….???”

Cậu không nhịn được thốt lên: “Rốt cuộc anh muốn mấy đứa thế? Muốn cả đội bóng sao?”

Mục Trạm hỏi lại: “Không phải thỏ sẽ sinh ba đến chín con một lần sao?”

Văn Minh Ngọc: “……….”

Cậu đột nhiên chột dạ nhớ tới chuyện lần trước mình cố ý lừa Mục Trạm, đúng là thỏ sẽ sinh như vậy, nhưng cậu là Omega, tuy có hình dáng thỏ tai cụp nhưng bản chất vẫn là nhân loại mà.

Văn Minh Ngọc vừa định giải thích nhưng Mục Trạm nói toàn bộ quần áo và vật dụng cho hoàng tự đã được chuẩn bị xong hết rồi, không phải lo thiếu. Đại ý chính là sinh bao nhiêu cũng được, hắn nuôi được tất.

Văn Minh Ngọc còn chưa kịp nói đã bị chặn họng. Thôi thì đành chờ Mục Trạm tự mình phát hiện vậy.

Cậu nhìn hai người tuyết lớn bị một đám người tuyết mini vây quanh trên mặt đất kia, trên đầu lúc thì là cành cây lúc thì là lá cây, tâm trạng vô cùng phức tạp, lại cảm động đến muốn khóc.

Hơn mười ngày sau, sắp đến ngày dự sinh của Văn Minh Ngọc rồi.

Lúc này thai nhi đã không mấy cử động nữa, nhưng những cơn đau bụng càng lúc càng kéo dài và thường xuyên hơn.

Cho tới một hôm, lúc cậu đang ngồi dùng bữa thì bỗng thấy bụng mình quặn đau, ngay sau đó lại thấy dưới mông ẩm ướt, vừa cúi đầu đã thấy máu loang lổ trên đệm.

Đầu óc cậu quay cuồng, không sao bình tĩnh được, chỉ vô thức ngẩng đầu nhìn Mục Trạm.

Sắc mặt Mục Trạm lập tức thay đổi. 
Bình Luận (0)
Comment