Edit: Linh Sờ Tinh
Tiệc gia yến cử hành lúc chạng vạng, Thái tử và Tông Chính Lâm
ngồi ở chủ vị, một chủ một khách. Bề ngoài tỏ ra rất hòa thuận, nhưng
sau nó thì không ai rõ, hình ảnh huynh đệ thân thiết này, chẳng qua cũng chỉ là diễn trò, để tấu chương được đưa đến chỗ Nguyên Thành đế đẹp mắt một chút mà thôi.
Thái tử mặc một thân triều phục màu vàng, quanh thân đều thể hiện vẻ tài trí hơn người, mấy câu nói ra đều là răn dạy, như vô cùng chăm sóc quan tâm đến những huynh đệ ngồi đây.
Tông Chính Lâm thì mặc một thân thường phục, vẻ mặt lãnh đạm, chỉ chú ý
uống rượu. Thái tử gia lúc nào cũng không quên nhắc nhở, vị trí Thái tử
không phải người nào muốn là có được nếu Thái tử dễ dàng ngồi lên như
thế thì hắn còn ngồi trên đó làm chi . Mắt phượng của Lục điện hạ đảo
xuống nhìn nhẫn ngọc ở tay trái. Ấn tín hoàng tử này, một ngày nào đó sẽ đổi danh vọng khác.
Tông Chính Minh dựa lưng, nâng chén rượu bằng vàng uống một hơi cạn sạch.
*****
Tin tức mà Mộ Tịch Dao truyền đến quá mức quan trọng, không đến mấy
ngày nữa, Nguyên Thành đế sẽ ban đạo thánh chỉ thứ ba. Sự giúp đỡ này
hắn nên cảm tạ thế nào đây? Tông Chính Lâm có biết việc này hay không?
Nhìn rèm lụa trang trí trong đại điện, khóe miệng Tông Chính Minh khẽ
nhếch. Chắc nàng đang ăn uống thoải mái vui sướng bên nữ quyến đằng
kia. Nghĩ đến khi nàng soi mói nhíu mày, không vui thì vểnh miệng lên,
Ngũ điện hạ âm thầm lắc đầu. Lục đệ quá mức nuông chiều nàng, đâu phải
cứ để nàng được như ý thích, kén ăn như vậy đối với trẻ con không tốt.
Mộ Tịch Dao kéo Mộ Tịch Đình ngồi xuống bên cạnh, không có Tông Chính
Lâm ở bên, không cần ăn kiêng nữa rồi. Không chỉ tự mình ăn uống thỏa
thích , Mộ Tịch Đình bên kia cũng không rảnh. Tịch Dao luôn là tay gắp
đồ ăn vào chén muội muội, làm Mộ Tịch Đình xấu hổ chỉ cúi đầu dùng cơm,
không dám ngẩng đầu. Tất cả trong đám khách nữ cũng chỉ có nàng là ăn
ngon miệng nhất.
Tứ hoàng tử phi nhìn mà thấy vui vẻ, thấy Mộ trắc phi thích ăn sò khô, vội sai người gắp vào đĩa nhỏ, cố ý bày trước mặt nàng.
“Cảm ơn Tứ tẩu, đúng là Tứ tẩu thương thiếp nhất mà. Cái bụng lớn này
thật là đáng ghét, hắn tham ăn”. Mộ Tịch Dao nhìn Tứ hoàng tử phi cười
cười, vô cùng hoạt bát.
Tứ hoàng tử phi bị nàng chọc cười, lấy khăn tay che miệng ho nhẹ hai
tiếng, dáng vẻ đoan chính. Nếu ngồi cùng Mộ Trắc phi, lúc nào cũng phải
nhớ giữ dáng vẻ chính thất đoan trang dịu dàng, nếu không sẽ bị nàng ấy
ảnh hưởng khiến cho mất uy nghi.
Mộ Tịch Dao thỏa mãn , đợi bàn tiệc dọn đi, uống trà cùng mọi người,
nghe một vài chuyện nhà, tham gia náo nhiệt. Uống hết một chén trà, bụng cảm thấy khó chịu, liền xin phép đi tản bộ tiêu thực.
Từ phòng tiệc đi ra, chầm đi về phía con đường nhỏ phía sau hòn núi
giả. Đi được mấy bước, phía trước truyền đến một hồi âm thanh nhè nhè.
Mộ Tịch Dao nhíu mày, “Lưu thương”?
Hai tay Tông Chính Minh cầm phiến liễu, tùy ý thổi, mặt hướng về phía nước, vẻ vui mừng.
Mộ Tịch Dao mang theo Mặc Lan đứng dưới thềm đá, nhìn bóng lưng hắn như
hòa cùng hoàng hôn. Khẽ ngồi xuống một cái ghế đá, Mộ Tịch Dao nhắm mắt
nghe, dần dần say mê.
Cổ khúc “Lưu thương”, đúng là luôn thích hợp với phong cách phong nhã
như Tông Chính Minh vậy. Lúc trước khi tham gia tuyển tú nàng cũng tấu
khúc này, nhưng không đạt được cảnh giới cao xa như Tông Chính Minh. Lúc ấy nàng tấu rất nhẹ nhàng thanh thản, nhưng thực sự nàng lo lắng như bị bó tay chân.
Mộ Tịch Dao vẫn còn chìm trong dư vị của khúc nhạc, thì bị tiếng cười của Tông Chính Minh đánh thức.
“Trắc phi thấy thế nào? Có lọt tai hay không?”
Mộ Tịch Dao cũng không đứng dậy, dáng vẻ rung đùi đắc ý như một nhà hiểu âm luật .
“Thanh dật xuất trần, tiếng hay mà người tài. Điện hạ tinh thông âm
luật, dù thiếp chỉ cảm nhận được ba phần trong đó cũng đã cảm thấy đủ.”
Tông Chính Minh nghe nàng khen ngợi, chuyển động lá liễu trong tay. Cầm
nghệ của Mộ Tịch Dao, hắn đã nghe Thứ phi đề cập qua, nghe nói sư phụ
nhạc công cũng phải tự than thở không bằng . Hôm nay lại tán dương kỹ
xảo vụng về của hắn, thật là người khiêm tốn.
Nhìn xung quanh rộng rãi, nếu có người tới vừa nhìn đã hiểu ngay, Tông
Chính Minh thầm than, thảo nào nàng không kiêng nể gì, thoải mái ngồi
đó.
“Nhân đây cũng muốn cảm tạ sự tương trợ của Trắc phi, giúp bản điện đỡ rất nhiều công sức”.
Mộ Tịch Dao nhìn hắn thận trọng nói, bèn vô cùng hào phóng, “Thiếp cũng
không phải là làm không công , chẳng qua là muốn mượn điện hạ để ra tay
trút nỗi ấm ức mà thôi? Nào đáng để điện hạ nói cảm ơn, chẳng qua là đôi bên cùng có lợi thôi”.
Tông Chính Minh không ngờ nàng lại nói thẳng là lợi dụng hắn, sững sờ
một lát, sau đó lại cực kỳ thoải mái. Nếu nàng đã sạch sẽ quang minh
chính đại, thì hắn cần gì phải ra vẻ ta đây cho mất khí độ.
“Đương nhiên. Đó là hai bên tình nguyện, rất tốt.”
“Hay là điện hạ lại tấu một khúc? Tai thiếp còn đang ngứa, kêu gào chưa
thỏa mãn.” Mộ Tịch Dao thoải mái ngồi đó, không muốn động đậy. Có tiếng
nhạc làm bạn, cuộc sống thật vui vẻ. Bên trong Phủ hoàng tử nghiêm nghị, lại khiến cho nàng tìm được cảm giác của cuộc sống điền viên , thật sự
là hiếm có .
“Tiếng ếch trong non nước , chim hót lồng gió thanh. Điện hạ không cảm thấy cảnh đẹp thế này, chỉ thiếu tiếng tiêu sao?”
Tông Chính Minh thấy vẻ mặt chờ đợi của nàng, hắn cảm thấy nếu như hôm
nay thiếu khúc nhạc này, sẽ là một tiếc nuối lớn lao. Hắn bèn mỉm cười
xoay người, khúc “Hái sen” nhẹ nhàng vang lên, Mộ Tịch Dao vỗ tay theo
nhịp, nhẹ nhàng phụ xướng.
Mặc Lan đang nghe đến xuất thần, thì thấy Lục điện hạ và Tam tiểu thư từ phía đối diện đi đến. Đang muốn thông báo cho chủ tử, thì thấy chủ tử
đã cất tiếng hát, ngồi trên ghế đá, gót chân lay động theo nhịp, hai tay vỗ nhịp thoải mái.
Xong rồi! Dáng vẻ này mà điện hạ không nhìn thấy thì chỉ có thể là say rượu mờ mắt mà thôi .
Tông Chính Lâm đi theo tiếng nhạc tới tìm người, không ngờ lại bắt được
Mộ Tịch Dao không hề phòng bị, dáng vẻ say mê. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng đang thực rạng rỡ, xinh đẹp bức người, cất tiếng ca rồi đắm
chìm trong đó.
Nhìn bóng lưng người đang đứng trong đình Bát giác kia , chỉ cần liếc mắt là biết ngay đó là ai.
Lục điện hạ ngăn Mộ Tịch Đình đang muốn tiến lên gọi người lại, hắn
nghiêng người dựa vào núi đá, khoanh tay yên tĩnh nhìn dáng vẻ hào hứng
hiếm gặp của nàng .
Bình thường cũng không ít lần nàng phô trương, nhưng chủ yếu là so đo
với người khác là bị tình thế bức bách. Còn sự vui vẻ hôm nay lại khác,
đây là đúng theo bản tính ,chân thật mà nội tại.
Nhìn niềm vui có được bằng cách đơn giản như vậy, tiếng hát nữ nhân
phóng khoáng, mắt phượng của Tông Chính Lâm trở nên thâm thúy. Nếu không phải vì phải tham gia tuyển tú nê nhập phủ, chỉ sợ Mộ Tịch Dao vô cùng
chán ghét cuộc sống, âm mưu xảo quyệt , lục đục tranh đấu cả đời của hậu cung . Thực sự muốn nàng cam tâm tình nguyện nhập phủ hầu hạ, chắc sẽ
khó khăn vô cùng. Nhìn dáng vẻ hôm nay của nàng đi, không thể nghi ngờ
gì nữa cả, cuộc sống mà nàng muốn chỉ là một cuộc sống an nhàn thanh
thản mà thôi.
Nhưng nàng muốn thế thì sao? Hắn đã lựa chọn con đường ngược dòng
nước,thì người phụ nữ bên cạnh hắn đương nhiên cũng phải đưa tay đẩy
thuyền. Đã nắm tay nàng thì sẽ không buông ra nữa. Cho dù phải bóp chết
bản tính của nàng, Tông Chính Lâm cũng sẽ không tiếc hận.
Khúc nhạc hoàn thành, Tông Chính Minh chậm rãi thu tay, xoay người liền
thấy người phía sau Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm mặc một bộ trường bào
màu xanh, ánh mắt hắn chỉ tập trung trên người nàng .
Hắn nhìn Mộ Tịch Dao hoàn toàn không biết, vẫn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong lòng bỗng nổi tính trêu đùa.
“Có dễ nghe không?”
“Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.”
Tông Chính Minh bước xuống bậc thềm, đi đến trước nàng. Nàng đang ngồi trên tảng đá nên chỉ cao đến ngực hắn.
Đưa tay nhẹ vuốt, nhặt cánh hoa tử vi ở trên vai nàng.
Mộ Tịch Dao đang kinh ngạc khi thấy cử chỉ thân mật một cách thình lình
của hắn, nhưng khi đưa mắt nhìn thì lại thấy trong tay hắn cầm một đóa
hoa màu hồng, ngẩng đầu nhìn lên cao, quả nhiên phát hiện trên đầu mình là một phiến hoa tử vi đang nở rộ.
Mộ Tịch Dao liên tục thở dài đầy cảm khái tiếc nuối nói. “Điện hạ lại phá hỏng một việc tao nhã của thiếp rồi”.
“Hả? Vì sao?” Tông Chính Minh liếc mắt nhìn thoáng qua sắc mặt của Tông
Chính Lâm, âm thầm buồn cười. Nữ tử này lại không theo quy củ thường
tình, sợ là sẽ gặp nạn đây.
Cái này phải nói như thế nào nhỉ, đúng rồi, ‘tử vi tặng tình, hương theo áo”.
Tông Chính Minh vui vẻ, nhìn nàng cười đầy thâm ý.
“Hương Tử vi có theo áo hay không thì bản điện không biết. Nhưng bản
điện chỉ biết chắc Lục điện hạ cũng theo mùi hương mà đến, đứng ở ngay
sau Trắc phi”.
Mộ Tịch Dao nghe vậy lập tức bị sặc, cúi đầu ho khan. Đến khi nhìn thấy
trước mặt có một đôi giầy nam xuất hiện, nàng im bặt, ngẩng đầu cười một nụ cười ngọt ngấy. “Điện hạ ~~”.
Tông Chính Minh ngươi đúng là đồ đen tối! Biết Tông Chính Lâm ở đây, cón để cho mình có hành động có thể nghi ngờ “bị ái muội” như thế. Nghĩ đến tính tình bá đạo của Lục điện hạ, nàng bèn vứt hết cả da mặt, lấy hết
sức mà suy tính.
Tông Chính Lâm thấy nàng đang cố tìm kế , vỗ nhẹ gáy nàng:
“Còn không đi?” bàn tay hắn đưa đến trước mặt nàng, chờ bàn tay trắng trẻo nhỏ bé nắm lấy.
Mộ Tịch Dao thấy tâm tình đại boss khá tốt, không truy cứu, vội vàng vươn tay, nắm thật chặt.
Tông Chính Lâm cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại đang gắt gao nắm chặt tay mình, hắn bèn lật tay ,ôm gọn tay nàng trong tay mình, khóe miệng
lộ một nụ cười. Chỉ cần gặp rắc rối là nhu thuận vô cùng. Chẳng lẽ đây
không phải là a dua nịnh hót?
“Điện hạ, ôm ~~” còn chưa xuống đến đất, Mộ yêu nữ liền bắt vui vẻ kêu to.
Ai !! Thật nguy hiểm , phải nhanh chóng làm nũng khoe mẽ, không cần theo bất cứ bài bản, khuôn mẫu nào để dọn sẵn đường đối phó đại boss. Tốt
nhất khiến hắn thấy sắc mờ mắt, quên thanh toán nàng.
Lục điện hạ cúi người ôm lấy người theo lời nàng muốn , cái đầu nhỏ của nàng cọ cọ lung tung lên ngực hắn.
“Điện hạ càng lúc càng oai hùng hơn trước.” Mộ Tịch Dao không biết xấu hổ mà mịnh nọt.
Tông Chính Lâm cười đến rung cả ngực, thấp giọng nói khẽ bên tai nàng.
“Kiều Kiều không cần cố tâm tư. Những rắc rối nàng gây ra trong mấy ngày gần đây , bản điện hạ sẽ ghi nhớ lại cả. Sau khi sinh xong sẽ tính toán một thể”.
Mộ Tịch Dao cắn lỗ tai hắn, oán hận kêu lên, “Keo kiệt!”
“Lại tính thêm một chuyện nữa”.
Ngay lập tức Mộ Tịch Dao yên lặng chôn đầu vào cổ hắn, trong lòng thầm
oán. Sau khi sinh sẽ tính cả thể cái gì chứ,cách tính sổ của ngài
cahwngr phải là lăn lộn trên giường sao hả đại boss? Ý tứ của ngài là
một chuyện là mấy ngày đây?
Lúc Tông Chính Lâm mang theo Mộ Tịch Dao ngồi xuống vị trí của mình một
lần nữa, đồ trang trí ở sảnh chính đã thu dọn, giữa điện đang có ca vũ
mua vui. Nữ quyến của các phủ hoàng tử ngồi theo thứ tự. trên bàn bày
rượu ngon hoa quả, không khí vô cùng náo nhiệt.
“Lão Lục, huynh còn đang tự hỏi sao đệ lại vứt lại chúng ta ở đây còn
mình thì biến mất. Thì ra là tìm mỹ nhân trộm vui vẻ.” giọng nói của Đại hoàng vang lên nhưng con mắt hắn thì lại âm trầm nhìn về phía Mộ Tịch
Dao, hận không thể băm vằm nàng ra. Nữ nhân này đã năm lần bảy lượt
khiến hắn tổn hại, khiến hiện giờ bè phái của hắn gặp rất nhiều khó
khăn. Hắn mới chỉ ba mươi tuổi, đang lúc sung sức nhất, lại bị tất cả
văn võ bá quan nhận định là không có tương lại, dưới trướng không còn có người theo hắn nữa.
“Đại ca say rượu nên cuồng ngôn, Lục đệ chớ để bụng”. Thái tử mặc dù
cũng bị thiệt hại sau vụ án Liễu phi, không thể không thu tay sớm để
bảo trì thế lực. Nhưng so sánh với việc hủy diệt được căn cơ của Tông
Chính Lâm thì hắn càng vui khi thấy Tông Chính Thuần đại bại hơn.
Mộ Tịch Dao này không chỉ có phong tình vạn chủng, khiến hắn thèm thuồng đã lâu, lại còn thay hắn thu thập kình địch lớn nhất là Đại hoàng tử.
Có lẽ sau khi đăng cơ hắn có thể cho nàng một đường sống, chỉ cần nàng
chịu làm chó vẫy đuôi sau hắn, chịu khó hầu hạ. Nhìn lão Lục coi nàng
như bảo bối, chắc công phu trên giường của nữ nhân này không tầm
thường. Cái tư vị kia… Thái tử càng nghĩ càng không kìm nén được, ánh
mắt nhìn vào Mộ Tịch Dao như muốn lột sạch nàng ra.
Ở sâu trong mắt Tông Chính Lâm sát khí đã cuồn cuộn nổi lên, nếu không
phải hiện nay không thể khiến thế cục quá mức rung chuyển, Thái tử đã
sớm trở thành phế nhân.
“Điện hạ đừng tức giận, sẽ dọa đến con”. Mộ Tịch Dao chán ghét tránh
khỏi ánh mắt của Thái tử, mặt vẫn cười như hoa. Chỉ cần chiến sự Mạc Bắc qua đi, một khi Tông Chính Lâm được phong vương, thì Thái tử của Đại
Ngụy, chẳng qua cũng chỉ là hoa vàng ngày xưa thôi .