Sủng Phi - Triêm Y

Chương 114

Edit: Linh Sờ Tinh​

“Này, ăn cơm”. Một hán tử cao lớn ném một chén cơm đến trước mặt Mộ Tịch Dao. Cái chén sứ cũ nát bị hắn ném lăn hai vòng mới dừng lại. Mộ Tịch
Dao hí mắt đánh giá cơm canh bên bàn, lại ngẩng đầu nhìn người vừa tới,
ngồi yên không hề sứt mẻ.

Coi nàng là kẻ xin cơm sao? Ăn mày xin cơm còn được cho vài miếng rau
nát, thế mà nàng chỉ có một ít cháo gạo? Đây là nghĩ rằng nàng sắp chết
nên muốn cho gì thì cho sao?

Đến bây giờ Mộ Tịch Dao đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thật sự trầm ổn.
Những gì có thể làm, nàng đã an bày thỏa đáng. Hẳn là đêm nay Tông Chính Lâm có thể tìm đến đây. Boss mà đến thì nàng còn sợ gì?

Nghĩ đến sẽ sớm có chỗ dựa vào, dũng khí của Mộ Tịch Dao cũng tăng lên .

Tục ngữ nói, cần cù bù thông minh. Thỉnh thoảng Mộ Tịch Dao chịu khó suy nghĩ, thế mà lại có bất ngờ lớn. Lần này có thể đơn giản phá được cục
diện, đúng là phòng ngừa chu đáo sẽ có được nước cờ chính sác.

Về phần nữ nhân ẩn mình trong phủ hoàng tử kia thì chờ sau khi nàng thoát được tất có nhiều biện pháp thu thập.

Mất cả một đêm không nhìn thấy Lục điện hạ, Mộ Tịch Dao quyết tâm phải
hung hăng khóc lóc kể lể với boss. Để cho hắn biết mình phải chịu bao
nhiêu ủy khuất vì ở bên hắn. Đây là chuyện mà người bình thường có thể
chịu được ư? Huống chi nàng còn mang cái bụng to nữa.

Mộ Tịch Dao bị nhốt trong một căn phòng gạch cũ nên vô cùng oán hận vì
đêm qua ngủ không tốt. Chẳng có lấy một cái gối mềm, giường đất quá cứng làm đau cả lưng. Nàng không biết rằng Lục điện hạ cũng trắng đêm không
ngủ, cả đêm chỉ nghĩ đến nàng. Chỉ sợ nàng không chịu nổi, lại sợ cái
tích cách cố chấp , không chịu quan tâm gì khác, bị người bắt nạt.

“Tiểu ca, thiếp chỉ quen ăn sáng bằng bánh trứng tráng, canh phù dung,
bánh bao, tương thịt băm ,san hô cải trắng. Phiền tiểu ca đi một chuyến
đến Tụ Tiên Lâu mời đầu bếp tự mình làm”.

Muốn lợi dụng nàng? Vậy thì phải hầu hạ nàng cho tốt trước đã. Bà cô đây tính khí không dễ chịu đâu!.

Nếu Tông Chính Lâm biết sau nàng rời khỏi hắn đáng thương tới mức chỉ có cháo gạo để ăn, còn không bị hắn cười đến rụng răng? Boss kiêu ngạo,
không nên cổ vũ hắn cứ xấu tính như thế nữa.

Kẻ kia nhìn nàng như nhìn một người điên, không thèm nói gì đã rời đi.

“Tiểu ca, phố nhỏ ở Thành tây cách Tụ Tiên lâu chỉ có bốn con phố, ngươi nói với quản sự một tiếng, thiếp có thể chờ”.

Trong mắt của tên kia hiện lên một vẻ kinh ngạc, khinh thường hừ lạnh
một tiếng, “Mặc dù ở ngay đối diện nhưng hôm nay cũng chỉ có chén cơm
này thôi”. Nói xong thì ra ngoài khóa cửa lại.


Đầu óc của nữ nhân này có phải là không bình thường không nhỉ? Bị bắt cả buổi tối, không chỉ ngủ ngon, còn không coi mình là tù nhận. Thị còn
cho rằng đây là phủ hoàng tử ư, có thể tùy ý sai bảo người khác?

Mộ Tịch Dao bị nhốt trong phòng, chỉ có một mảng sáng ảm đạm, nhưng đôi
mắt lại sáng như hoa nở giữa trời nắng rực. Cảm giác của nàng trong xe
ngựa tối qua là đúng, quả nhiên là bị đưa đến phía tây thành. Nhìn khu
dân cư cũ kỹ trước mặt, đây có thể là ngõ Càn Tây hoặc Thuận Long. Nhưng khi nhìn hình thức sân viện này thì đây chắc chắn là ngõ Càn Tây. Thật
sự là rất biết chọn nơi, còn biết ẩn nấp ở nơi thị thành?

Đáng tiếc, nàng là kẻ chuyên môn soi mói. Dám để nàng sống không được thoải mái, vậy thì xem ai mới là người không an ổn trước.

“Đưa cơm qua chưa?” một nam nhân tuổi trung niêm ở trong sân luyện quyền, cực kỳ mạnh mẽ.

“Vừa đưa qua.”

“Nàng ta có gây sự không?” Căn cứ theo tin tức nhận được, Mộ thị không phải là người thành thật.

“Nữ nhân kia…”. Hán tử thuật lại lời Mộ Tịch Dao nói.

Người trung niên dừng động tác luyện quyền. Nữ nhân kia là người mà chủ
thượng cố ý căn dặn, phải trông giữ cho tốt, không được phép mắc sai
lầm.

Còn đang đoán là nàng cố ý gây khó dễ cho hả giận, hay là có mục đích
khác. Chợt nghe trong phòng nàng truyền ra khúc hát tần khoang , lời ca
như tiếng khóc vang lên, bi thương khó tả.

Người trung niên nhíu mày. Nữ nhân này mới sáng ra còn có lòng dạ hát
kịch? Nhưng nhìn thấy cái khóa ở trước cửa, hắn không để ý nữa.

Ngõ Càn Tây là một nơi yên tĩnh vắng lặng, trừ ngày mồng một và mười lăm có chút náo nhiệt mà thôi. Xung quanh đều là người nghèo khổ, sáng sớm
đã phải rời nhà kiếm sống. Hai gian nhà phía trái phải của viện này đều
đã bị chủ thượng mua, cho dù nàng kêu gào rát họng cũng không có người
quan tâm. Để cho nàng ta náo đủ thì tự nhiên sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.

Mộ Tịch Dao hát đi hát lại mãi bảy tám câu , hát đến thảm thương, cũng không ngại phiền hà.

Sau nửa ngày, ngoài cửa tiểu viện có rải rác vài tiếng bước chân.

“Mở cửa! Bên trong là người nhà nào? Chủ tử nhà ta nghe có người hát tần khoang, muốn mời về nhà hát vài khúc”. Cửa viện bị người gõ liên tục,
Mộ Tịch Dao ngồi trong phòng khẽ nhếch miệng cười.

Sắc mặt của người trung niên trở nên khó coi, sao lại có người tìm đến tận cửa rồi?

Lại nghe đối phương nói đến hát khúc, liền hiểu ngay tính toán của Mộ
Tịch Dao là gì. Vội cho người mở khóa không cho nàng tiếp tục tác quái.


Khi hắn vào trong nhà, thì thấy tư thế của Mộ Tịch Dao đúng như đang diễn kịch, hát say sưa.

Hắn trầm mặt, hung ác mở miệng, “Trắc phi muốn cầu viện ư? Đáng tiếc còn phải xem đối phương có năng lực đó hay không đã?”. Vốn không muốn quan
tâm nàng, nghĩ cứ để nàng quấy đến mệt mỏi là mình được yên tĩnh. Không
ngờ nàng ta lại may mắn đến vậy, ngồi hát ở cái góc này mà cũng có thể
thu hút người đến. Cũng may nơi này cách xa nhà quyền quý, lát nữa chỉ
cần ra cửa đuổi người đi là được.

“Chủ thượng của ngươi không nói cho ngươi biết, thiếp bị nuông chiều
thành quen, không chịu nổi đói khổ sao? Thí dụ như lúc này đây thiếp bị
đói, vô cùng không muốn ủy khuất chính bản thân mình. Nếu không phải tại chẳng có nổi một chút cơm tử tế, thiếp cũng chẳng cần phải hát rong”.
Mộ Tịch Dao buông tay chân trở lại bình thường, đi đến trước bàn lấy
chiếc đũa gõ gõ lên cái chén sứt kia.

“Chắc đại nhân không cho rằng thiếp chỉ là một phụ nhân ngu xuẩn, chỉ
cần ép buộc dạy dỗ một chút là sẽ theo khuôn khổ của các người đặt ra ?” Mộ Tịch Dao vỗ bàn ăn, cười thành tiếng.

“Vào ngày mồng một hàng tháng, lão phu nhân của Tương Dương hầu phủ đều
đến miếu hoàng thành thắp hương. Sau đó sẽ đến Tịnh Tuệ am để nghe Từ An sư thái giảng kinh, dùng cơm. Hôm sau người của Tương Dương hầu phủ mới đến Tịnh Tuệ am đón người hồi phủ. Ngõ Càn Tây này chính là con đường
nhất định phải đi qua. Thiếp thân lại hát vài câu hát, làm người rơi lệ ở một nơi vắng lặng như thế này, đại nhân thử nói xem, hầu phu nhân có
cảm thấy hứng thú không?”

Mộ Tịch Dao cười một cách xinh đẹp. Hát hí khúc đều có thưởng đó? Khen
thưởng của nàng đã đến tận cửa rồi. Hầu phu nhân là người cả đời chỉ yêu nghe khúc, nếu như nói ở thời hiện đại thì là fan cuồng chính hiệu,
nhất là cực kỳ sùng bái thể loại tần khoang. Mỗi lần trong cung mở tiệc chiêu đãi các mệnh phụ, chỉ cần có gánh hát xướng khúc, thì bà ta đều
nghe từ đầu đến cuối, trong lúc gánh hát diễn khúc sẽ không bỏ dở nửa
chừng.

Khúc mà nàng vừa hát tên là “Vị thủy”, chính là khúc mà Thục phi rất yêu thích, mấy lần vào cung được nghe , cũng nhớ rõ được đoạn mở đầu.

Tên trung niên hung ác nhìn nàng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nếu bây giờ mà bị người của hầu phủ tóm được, hành động sẽ thất bại.
Việc ám sát đã thất bại rồi, chuyện của Mộ thị không thể để sảy ra bất
cứ sai sót nào.

Người phụ nữ này tâm kế quá sâu, phòng cũng không phòng được. Cũng chỉ
đành tự trách mình, lúc ban đầu không nhìn ra mưu kế của nàng. Bây giờ
rơi vào hiểm cảnh.

Mộ Tịch Dao ghét bỏ đẩy cái chén sứt ra, tâm tình tốt hỏi hắn, “Đại nhân đã nghĩ kỹ chưa? Nếu được chiêu đãi cơm ngon, thiếp sẽ không ngại mà ở
lâu thêm . Dù sao thì cứ thế này mà ra ngoài gặp người cũng không thoải
mái gì cả , đúng không ?”


Tông Chính Minh bị nhốt ở bên cạnh, chẳng thấy chút động tĩnh gì, có lẽ
là bị hạ dược quá nặng, còn chưa tỉnh. Nếu vội vàng dẫn người đến cứu,
thanh danh của nàng nhất định sẽ khó giữ được. Mộ Tịch Dao cũng không
muốn bị đuổi ra khỏi tôn thất.

Nàng cần tìm biện pháp thuận lợi vẻ vang hồi phủ. Lúc này không thể vội vàng.

Người ngoài cửa còn đứngchờ, nếu lâu quá mà không có ai ra, nhất định sẽ khiến người ta hoài nghi. Nhiều ngày nay toàn bộ Thịnh Kinh đều sôi
sục, người người thần hồn nát thần tính, ngay cả cỏ cây cũng không dám
lay động chứ đừng nói con người.

“Mưu kế của Trắc phi thật sự cao diệu”. Tên trung niên thở dài. Thảm nào chủ thượng nói không thể khinh thường nữ nhân này. Nay thì hắn đã biết
rồi, vừa sáng sớm đã cho hắn ngã ngựa.

Mộ Tịch Dao làm như không nghe thấy, lẳng lặng chờ.

Mục đích lớn nhất của đám tăc là muốn hủy diệt căn cơ hoàng tộc, làm tổn hại uy nghiêm Nguyên Thành đế.

Nếu lúc này bị lộ đám tặc nhân chắc chắn không thể thoát. Tông Chính
Minh đương nhiên có thể tự chứng minh mình trong sạch. Thứ bọn hắn hủy
đi chỉ là một con cờ nhỏ như nàng mà thôi. Vì thế chỉ cần nàng không quá ngoan tuyệt, thì tên trung niên này nhất định không dám tự ý làm chủ
tránh làm hỏng đại sự.

Lúc này nàng dẫn người đến chẳng qua là muốn bàn điều kiện, kiếm chút
lợi ích. Đừng nghĩ rằng nàng bị nhốt ở đây thì có thể tùy ý bị đánh.
Nhưng việc có nên ép đến mức chó cùng đứt giậu hay không thì Mộ Tịch Dao còn đang đắn đo suy tính .

Chẳng qua nàng chỉ là nắm được điểm yếu chúng không dám tự mình quyết định nên mới dám to gan như vậy.

Đám Phản tặc này võ nghệ rất cao siêu, dũng mãnh. Nhưng nếu nói về âm
mưu xảo quyệt, thì còn kém Mộ Tịch Dao không biết bao nhiêu đẳng cấp.

“Đại nhân không cần lo thiếp lật lọng. Thiếp chẳng qua là vì lo nghĩ đến đứa con trong bụng. Cơm này dù thiếp có thể nuốt trôi, nhưng con thiếp
không thể chịu sự đối đãi như vậy được. Hơn nữa, thiếp không thể đi ra
ngoài để hủy đi trong sạch của bản thân. Nếu đại nhân đồng ý, thiếp có
thể giúp đuổi người vừa tới đi”. Mộ Tịch Dao chắc chắn nói.

Nữ nhân này dùng đến kế này chỉ vì muốn cơm canh ngon miệng? Tên trung
niên tức giận đến mức mặt nổi gân xanh. Nếu chỉ vì mấy món ăn mà gây ra
sai lầm thì hắn làm sao có thể giải thích với chủ thượng và các huynh
đệ?

“Vì danh dự, ngay cả tính mạng Trắc phi cũng không để ý ư?” Mộ thị đúng là kẻ quỷ kế đa đoan, hắn thực không dám khinh thường.

“Thiếp không thể khiến cho điện hạ của thiếp thấy hổ thẹn được”. Mộ Tịch Dao vẻ mặt bừng tỉnh, thần sắc si mê, trong mắt lộ vẻ tình thâm ý đậm.

Người trung niên âm thầm cười trào phúng, cho dù thông minh đến đâu,
cũng không thể qua ải tình yêu. Lục điện hạ thương yêu nàng, coi như
cũng đáng giá, ít nhất người hắn yêu thương cũng là một cái liệt phụ
trinh tiết.

“Mong Trắc phi giữ lời, tại hạ có thể đáp ứng. Mong Trắc phi cẩn thận, đừng lấy tính mạng ra đùa”.


“Mở cửa!” Người trung niên vừa sai người vừa nắm chặt cổ nàng. Nếu sự
việc có biến, tất nhiên sẽ lấy mạng nàng ngay tức khắc. Về phần khiến
cho kế hoạch thất bại hắn sẽ lĩnh phạt khi trở về Thục trung.

Tam quản gia của Tưởng Dương hầu phủ mang người tiến vào tiểu viện, chỉ
thấy một tiểu nha đầu đang quét sân. Nhìn có vẻ không hợp với tuổi của
người có thể hát khúc hát vừa rồi.

“Vừa rồi là người nào hát khúc?” Tam quản gia khi ở trong phủ được người người nịnh nọt. Hôm nay vào nhà người nghèo, vênh váo tự đắc, rất không khách khí. Khiến tiểu nha đầu sợ hãi lui về phía sau, dùng sức khua
tay.

“Quản gia lão gia, nam nhân nhà ta đến nhà chủ làm việc. Vừa rồi dân phụ chỉ là tùy tiện ngâm nga mà thôi.”

Giọng nói của Mộ Tịch Dao trầm bổng, nghe như người hai mươi mấy tuổi.

“Ta là tổng quản của Hầu phủ, phu nhân tránh không gặp mặt, là sợ ta là đăng đồ tử, không phải người đứng đắn?”

Giọng nói từ trong buồng truyền ra, cũng không thấy bóng người.

Mộ Tịch Dao nhíu mày, dân đen? Mắng thật thoải mái. Gặp loại tiểu nhân như vậy, đáng đánh

.

“Lão gia, dân phụ mới sinh xong, còn chưa hết tháng ở cữ, không ra gió được. Trên người dơ bẩn, sợ làm vướng mắt lão gia.”

Tam quản gia nghe nói là sản phủ, cảm thấy thật xui xẻo.

“Mới rồi là ngươi hát xướng khúc?”

“Vâng. Dân phụ trước kia là nha hoàn tam đẳng trong cung, theo sư phụ trong cung học được vài câu.”

“Ngươi là cung nữ? Sao lại nghèo túng như thế?” Tam quản gia kinh ngạc . Theo lý thì cung nữ đều có tiền để dành, cũng không khó để tìm một nhà
chồng tốt.

“Việc này, cha dân phụ thích đánh bạc, cho nên…”

Tam quản gia nghe xong thì đã rõ. Xem ra hôm nay gặp phải một kẻ gà mờ.
Thật mất công vui mừng một hổi. Hắn phẩy tay áo, ghét bỏ xoay người rời
đi.

Mộ Tịch Dao nghiêng người ra hiệu buông cổ mình ra, chuyện này đã xong, ngài nên thu tay lại?

Tên trung niên nhìn gương mặt không chút sợ hãi của nàng, chậm rãi thu
tay lại. Vừa rồi khi nàng ta trả lời hắn mạch đập không hề rồi loạn, quá mức trầm ổn. Muốn so chiêu với nàng ta, bản thân hắn thực không phải là đối thủ.

“Chỉ cần cung cấp đồ ăn ngon, Trắc phi sẽ không sinh sự?”

Đáng tiếc không thể trói nàng ta lại, bụng lớn như thế kia nếu lỡ sảy ra vấn đề gì, chỉ sợ sẽ bất lợi với đại sự của chủ thượng.

“Thiếp tuy là nữ tử, nhưng cũng biết giữ chữ tín.”

Tạm thời giả vờ hồ đồ để có đồ ăn ngon đã, chờ Lục điện hạ đến, ta từ từ tính toán sau` .

Bình Luận (0)
Comment