Sủng Phi - Triêm Y

Chương 127

Edit : Linh Sờ Tinh​

“Chủ tử, Trắc phi phái người canh giữ ngài, còn sai nô tài chú ý
trông coi hai sân nhỏ kia”. Chu Cẩm do dự báo Vạn Tịnh Văn.

“Chuyện sảy ra khi nào?” Vạn Tịnh Văn nhíu mày. Sao có thể trùng hợp như vậy?

“Sáng sớm hôm nay, sau khi Vệ đại từ Đan Như Uyển đi ra , nô tài liền nhận được tin tức”.

Không đúng . Kiếp trước Mộ Tịch Dao chỉ là một thị thiếp, lúc sảy ra
chuyện của phản đảng, nàng ta đã bệnh rất nặng. Sau đó thì giống như
là một phế nhân, ngu ngốc, chưa bao giờ khỏe hẳn, bên người ngay cả
một nha hoàn đắc lực cũng không có, không thể nào nàng ta lại biết
nhiều như thế.

Chẳng lẽ nàng ta không phải trọng sinh? Mà là giống mình,một linh hồn
khác có trí nhớ kiếp trước nhập lên người Mộ Tịch Dao? Nếu khả năng này là thật thì nàng ta là ai?

Vạn Tịnh Văn suy đoán thân phận Mộ Tịch Dao mấy lần, càng nghĩ càng
hỗn loạn, vẫn không thể thống nhất suy nghĩ nổi . Nhưng bản
thân thị thì lại bắt đầu nghi hoặc , hay là do mình tính sai, Mộ Tịch Dao kia không hề là người nào trong đám nữ nhân hậu cung cũ ?

Vạn Tịnh Văn phát hiện, bất cứ chuyện gì của kiếp trước , chỉ cần có liên quan đến Mộ Tịch Dao là sẽ thay đổi. Thậm chí bây giờ có rất nhiều chuyện đã hoàn toàn khác , còn nàng khi dựa vào trí nhớ của
kiếp trước thì chỉ có thể đối phó với Hách Liên thị , còn đối với
Mộ Tịch Dao thì không hề có một tác dụng gì.

“Chủ tử, hôm nay Trắc phi đã tập trung người hết vào hai viện kia, có phải nên rút hết người về không?” Chu Cẩm cảm thấy từ khi theo chủ tử
đến giờ chưa bao giờ có nhiều chuyện phải bỏ dở nửa chừng như hiện
nay . Từ khi tiến vào phủ hoàng tử, kế hoạch của chủ tử đã có vài lần
vì bất đắc dĩ mà phải dừng lại nửa chừng, cứ như thế này thì
chỉ sợ mọi chuyện không ổn.

Vạn Tịnh Văn nghĩ lại tin tức mấy ngày nay có được, ngoài việc bắt
được nha đầu và gã sai vặt nén lút với nhau ra thì thật sự không
có chút manh mối nào có giá trị cả . Bây giờ Mộ Tịch Dao lại có thể
ra tay, chẳng lẽ thị thật sự có khả năng hơn mình?

Vì thế ngược lại nàng ta có chút mong chờ một kẻ quái gở như Mộ Tịch Dao thực ra có năng lực gì. “Án binh bất động. Nhắc nhở
bọn hắn chỉ cần làm tốt bổn phận, chớ để lộ chân tướng”. Việc này
vốn đã chẳng có liên quan gì đến mình , người của mình chỉ
gài ở đó để dò tin tức, dù sao nắm được tin tức sớm vẫn tốt hơn . Về phần Hách Liên thị , chẳng lẽ thị thực sự cho rằng tất
cả những kẻ thân tín bên cạnh không ai có sơ hở hay sao? Đời này
thị ta đừng mơ được kê cao gối ngủ yên !


********

“Điện hạ, Thục Trung nóng ẩm, ngày hè chàng phải đề phòng độc của côn trùng . Còn mấy thứ như vu thuật, cổ độc này nọ ở Thục Trung, ngài cũng phải tránh xa ra cho thiếp ”. Mộ Tịch Dao cố ý tìm mấy quyển
sách giới thiệu về Thục Trung, sau khi tổng kết lại đống kiến thức
lộn xộn trong đầu, đếm ngón tay rồi dặn dò Tông Chính Lâm.

Lục điện hạ miễn cưỡng dựa vào ghế, nhìn nàng vội vàng dặn dò sắp xếp, trong ánh mắt có thỏa mãn.

Cuối cùng thì quá trình nuôi dưỡng sủng vật cũng có chút thành quả, không phải làm gì cũng chỉ tay sai bảo , ít nhất cũng
biết giúp hắn sửa sang lại hành trang, Trắc phi cũng không phải
không để ý đến những chuyện vụn vặt .

Tông Chính Lâm đang cảm thán , chợt nghe tiếng nàng kinh hô , đột nhiên nàng rất nghiêm túc nhắc đến một việc.

“Điện hạ,”, Mộ Tịch Dao mở to đôi mắt đẹp , “Có phải Vu tộc ở Thục
Trung có Thánh nữ gì đó không? Bọn hắn không biết cái phương pháp
quỷ quái nào thu mê linh hồn chứ ? Liệu có khi nào ả ta niệm vài
cái chú ngữ gì đó trước mặt chàng , chàng liền mất trí nhớ không
nhớ thiếp là ai nữa?”

Câu cuối cùng mới quan trọng . Thường xuyên nghe Tông Chính Lâm nhắc đến bí dược ở Thục Trung, Mộ Tịch Dao lo lắng cho dù mình có linh đan
diệu dược gì chũng không cứu tính mạng boss trở về được. Thực sự
là có mấy thứ đồ chơi quỷ quái này , dù gì thì cứ phòng
bệnh hơn chữa bệnh .

Nếu không đến lúc đó lại có tình huống cẩu huyết là boss mất
trí nhớ, mục đích của mình là một sủng phi mà, nếu boss quên mất
mình thì chẳng khác nào muốn mệnh của nàng ? Đứa nhỏ cũng có
rồi, mới bắt đầu “Cưới xong mới yêu ”, có phải mệt hay không nha?

Nếu điện hạ lại mang một thánh nữ về, mấy ái tình tiết cẩu huyết
như Bạch Liên Hoa là “Ân nhân cứu mạng” này nọ , Mộ Tịch Dao cảm thấy nếu như thế thì mình không cần sống nữa.

Tông Chính Lâm thấy nàng nhìn mình một cách chăm chú, mong đợi kết
quả , vô cùng nghiêm túc , tâm tình hắn bỗng nhiên tốt hẳn lên .

“Kiều Kiều lại suy nghĩ lung tung gì thế. Bây giờ Vu tộc cũng chỉ
còn cái danh thôi. Mấy việc như đoán trời mưa nắng, hỗ trợ trồng trọt thì còn được chứ chưa bao giờ nghe nói Vu tộc có Thánh nữ, hơn nữa đại phù thủy của Vu tộc cũng là một bà lão rồi”.

“Còn nếu như nàng lo lắng bản điện sẽ quên mất Kiều Kiều thì đúng
là lo lắng không đâu. Chẳng phải Kiều Kiều vẫn nói mình là tâm can bảo bối của ta sao, bản điện hạ sao có thể vứt trái tim mình đi được chứ ?”. Tông Chính Lâm càng nói càng thoải mái vui vẻ ,
hắn đứng dậy hôn lên hai gò má mịn màng, sờ sờ đỉnh đầu của nàng ,
hắn cảm thấy nàng thực đáng yêu. “Kiều Kiều không cần mất thiếu tự tin đến vậy, thực ra trước sự xa cách nữ nhân luôn luôn có
chút khó khăn ”.


Mộ Tịch Dao bị hắn giữ cằm , hôn sâu, trong lòng thì thấy thực oán
giận. Lục điện hạ lúc nào cũng tự quyết định, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ đó là : chỉ cần làm theo đúng những gì hắn đã dự
tính là được, còn những chuyện khác thì không cần lo lắng.

Nàng nào có cái ý nghĩ giống như boss nghĩ? Sao người này lại có
da mặt dày như tường gạch thế chứ , may mà đây là gạch vàng, thực
đúng là tự tin tự yêu mình quá mức. Nếu không phải sợ hắn gặp
chuyện sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sống yên ổn trong phủ của mình thì nàng cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn.

“Ngày mai ta đi sớm, Kiều Kiều không cần phải dậy tiễn”. Tông Chính
Lâm vuốt ve vành tai mềm mại của nàng , hắn thực không nỡ để nàng bị giày vò vào sáng sớm như thế .

Mộ Tịch Dao dùng bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy bàn tay của hắn. Nhắm mắt lại, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Tông Chính Lâm ôm thắt lưng nàng, trong lòng không rõ cảm giác lúc
này củ mình như thế nào. Ngày thường nàng chẳng chịu nói lấy
một lời tâm tình, nhưng nàng làm những chuyện rất nhỏ nhặt lại làm tim hắn rung động. Nhìn vẻ mặt nàng khi chìm sâu vào giấc ngủ, Tông Chính Lâm có chút không quen. Ngày mai hắn phải đi rồi không có nàng bầu bạn bên người hắn sớm đã đoán ra mấy ngày tới ngày nào
cũng sẽ khó ngủ. Vậy những ngày trước kia của hắn trôi qua như thế nào?

Lần đầu tiên Lục điện hạ có chút ôn nhu, trong lòng lại có chút
“ghét chia ly”. Hoàn toàn không hề phù hợp với tác phong thường
ngày của hắn.

Nhìn mỹ nhân ngủ say sưa, chẳng chút khổ sở buồn phiền, Tông Chính Lâm lại hận đến nghiến răng. Từ khi gặp nàng, người khác thường là hắn,
nàng thực tàn nhẫn , lúc nào cũng sống rất tự tại.

Vươn người khẽ hôn lên má Mộ Tịch Dao, cuối cùng cũng an tâm đi ngủ. Khi hồi kinh cũng là lúc Thành Khánh chọn đồ vật đoán tương lai. Hắn phải chọn một lễ vật tốt cho con của hắn mới được.

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ nữ nhân trong hậu viện được Hách Liên Mẫn
Mẫn dẫn theo , chỉ thiếu có một mình Mộ Trắc phi luôn không có quy củ.

Lần này đến tiễn điện hạ, ai cũng không nỡ, không khí có vẻ rất uể oải. Chỉ có một người mừng rỡ như điên, tham luyến nhìn khuôn mặt tuấn
tú của Tông Chính Lâm.

“Biểu ca!” Tắng Du xông lên giữ chặt ống tay áo Tông Chính Lâm, nước mắt lưng tròng, nhìn dáng vẻ như sắp ngất xỉu đến nơi.

Nàng thật vất vả mới hết bị cấm túc, lúc ra ngoài mới biết Tông Chính
Lâm muốn đi bình định Thục Trung. Đây thật sự là sét đánh ngang tai ,
nàng ta không chịu nổi điều này ?


“Biểu ca, để hoàng thượng sai Thái tử điện hạ đi Thục Trung, huynh ở lại Thịnh Kinh không được sao? Thái tử là sở quân của Đại Ngụy, việc
này không phải là nên để hắn làm sao?” (* từ “sở quân” ở đây có
nghĩa là người thừa kế của quân vương, người được chỉ định sẽ là quân vương tiếp theo, mọi người đừng nhầm với từ “sở quân”
nghĩa là có quân binh trong tay nhé J )

Hách Liên Mẫn Mẫn biến sắc, quả nhiên thị thấy điện hạ đen mặt.

“Hách Liên thị, dạy dỗ nàng cho tốt đi ”. Nói xong hắn vung mạnh áo ra, sai người dẫn ngựa tới.

“Biểu ca!” Tắng Du lại khóc, vẫn gọi, “Người ta lo lắng cho an nguy của
huynh, tại sao lại không hoan nghênh muội ? Mộ thị là người mà huynh coi như bảo vật trong lòng, vậy thì sao nào ? Người ta còn không thèm đến tiễn, chính là không coi huynh ra gì!”

Tông Chính Lâm bỗng quay người, vẻ lạnh lẽo toát ra từ trong ánh
mắt. Thứ đồ ngu xuẩn này, hết lần này đến lần khác khiêu khích
sự kiên nhẫn của hắn, lần này lại chạm vào điều tối kị của hắn. Mộ
Tịch Dao đối với hắn như thế nào, còn chưa đến lượt người khác nhận
xét.

Tông Chính Lâm cực kỳ coi trọng tình cảm của Mộ Tịch Dao, hắn tuyệt
đối không cho phép người ngoài châm chọc , dèm pha, làm hỏng tình cảm
hai người.

“Điền Phúc Sơn, đưa nàng ta đến Thanh Vân tự tĩnh tu đi. Nếu mẫu phi có
hỏi, đem tất cả những gì nàng ta vừa nói bẩm báo lên ”.

Sau khi xoay người, lên ngựa, Tông Chính Lâm nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn dặn
dò lần cuối “Cẩn thận trông coi phủ”, nói xong thúc ngựa rời đi.

Nghiêm Thừa Chu mang theo thân vệ, một trăm năm mươi người khí thế
hùng dũng theo sau, áo giáp lấp lánh, chia thành hai đội,theo sau
Tông Chính Lâm. Phía sau bụi mù khiến người ta cảm nhận được hơi
thở chiến tranh.

“Đại quản sự, làm theo sự phân phó của điện hạ đi”. Hách Liên Mẫn Mẫn
liếc nhìn Tắng Du một cái, rồi đem theo những người còn lại đến chính
phòng dùng cơm.

Tắng Du đúng là kẻ điên , từ trước tới nay không có lúc nào thông
minh. Chỉ cần mở miệng, là sẽ khiến cho điện hạ tức giận. Cái bản lĩnh này không phải người bình thường có thể làm được. Chỉ với cái
tính điên này mà còn muốn đấu với Mộ Tịch Dao , không phải là mơ
mộng hão huyền thì là gì ?

Hôm nay còn không biết giữ mồm gữ miệng, ngay cả hoàng thượng thái tử
cũng dám nhắc đến một cách không e dè , chẳng lẽ muốn làm loạn
cho cả nhà đều bị phạt cùng với nàng ta?

Điền Phúc Sơn kéo kẻ đang khóc náo lên xe ngựa đưa đến Thanh Vân tự.
Đây là lần thứ hai ông phải đưa biểu tiểu thư đi nhận phạt, chuyện xấu cũng không dễ làm chút nào.

Nghe đồn Thanh Vân tự là ngôi chùa kham khổ khắc nghiệt nhất Thịnh
Kinh. Những nữ tử ở đó, đều là bị nhà chồng chán ghét vứt bỏ, đưa

tới đó để được quản giáo nghiêm khắc, học lại cách làm người. Những người đến đây nếu không có quy củ, đều bị giày vò đánh đập,
không hề nhân nhượng với nữ nhân. Mỗi tuần còn phải làm việc
thiện trong dân chúng, chỉ cần dám ghét bỏ không tận tâm, sẽ bị phạt ba ngày cơm , sẽ bị đói đến mức run chân .

Khinh sợ nhất là những tăng ni giáo dưỡng, nếu dám không nghe dạy
bảo, khảo hạch không qua, sẽ bị đưa đến phía sau hậu viện . Đến lúc
nào biết nghe lời thì mới không cần phải làm bạn với thú vật nữa.

Điện hạ tuy đối với nữ tử lãnh đạm nhưng cũng không thô bạo. Hôm nay
đã đưa biểu tiểu thư đến đó , với cái tình tình được nuông chiều của biểu tiểu thư thì sợ là ăn không ít khổ.

*****

“Trong kinh còn có nơi như Thanh Vân tự sao?” Mộ Tịch Dao tò mò nhìn chằm chằm hỏi Vệ Chân.

Vệ đại nhân bị nhìn mà rùng mình một cái. Hỏng rồi! Dao chủ tử thích
dày vò như thế thì không thể để chủ tử chú ý đến nơi đó được.

“Chủ tử, Thanh Vân tự là nơi tu hành của những tang gia khổ hạnh tăng cùng và những nữ tử trong thế gia đại tộc mắc sai lầm, ở đó
ngày ngày không được ăn đồ mặn. Thậm chí còn bức điên vài người
rồi”.

Mộ Tịch Dao vừa nghe nói nơi đó chỉ có cơm chay , toàn khuê phòng oán phụ ở đó, cũng không có hứng thú.

Vệ Chân thầm thở phào một tiếng , nguy hiểm thật, nếu Dao chủ tử đến gần chỗ đó, hắn cũng không dám tưởng tượng sắc mặt điện hạ như thế
nào.

“Tình huống bên kia như thế nào?” Mộ Tịch Dao cầm mấy tờ giấy trên bàn, ghép lại với nhau rồi chăm chú xem xét.

“Tam tiểu thư bị Ngũ điện hạ cấm túc, nha hoàn bị phạt đến phòng giặt
quần áo. Lúc ám vệ đến, vẻ mặt Thứ phi còn tốt, chỉ là đang ngồi ngẩn
người một mình”.

Còn có sức mà ngẩn người? Vậy là trôi qua cũng ổn, nếu không thì
cũng không có lòng dạ thanh thản tĩnh tọa một chỗ. Cũng tốt, để nàng ấy từ từ nghĩ thông. Không nhớ lâu, thì sớm muộn gì cũng táng thân
nơi hậu viện .

“Trong viện còn có động tĩnh gì không?” Mộ Tịch Dao cầm tờ giấy lên, cẩn thận bỏ vào trong hà bao giao cho Huệ Lan giữ. Mấy tờ giấy này, là
bùa lấy mạng của những người khác đấy.

“Hai viện đều cực kỳ yên tĩnh, nữ quyến hầu như không ra khỏi cửa”. Vệ Chân hồi báo chi tiết.

“Khá trầm ổn. Còn muốn quan sát thêm sao? May mắn là thứ không dễ
có, rất nhiều chuyện có được may mắn trước rồi lại càng thất vọng
sau đó. Nếu vậy thì để cho nàng nhìn càng thêm chi tiết đi ”. Mộ
Tịch Dao vịn tay Mặc Lan đứng dậy.

“Đem phủ vệ vây kín hai viện Lan Đài và Trúc Âm, bất luận kẻ nào cũng
không được tự tiện ra vào. Chiều ngày mai, mang thị thiếp hai viện đó
đến Đan Như Uyển để thẩm tra, nếu dám trái lệnh, báo cho Chính phi dùng gia pháp xử trí”

Bình Luận (0)
Comment