Lúc Mộ Tịch Dao ở cữ, Tông Chính Lâm trở về quân doanh liên tiếp luyện binh một tháng, sau đó khi trở lại kinh thành báo cáo công tác, tiếp quản việc xây dựng binh doanh ở kinh đô và các vùng lân cận. Đến lúc này thì Lục hoàng tử Tông Chính Lâm đã có chỗ đứng vững chắc ở Binh bộ, chuẩn bị xong một bước đệm cho việc chinh chiến Mạc Bắc.
Chờ đến khi Tông Chính Lâm bước được vào Đan Như Uyển, Thành Khánh đã đủ một tháng tám ngày.
Khuôn mặt của tiểu gia hỏa đã hoàn toàn nảy nở, có chút rắn chắc, cánh tay và cẳng chân nhỏ vung vẩy như múa rất vui sướng. Đón Thành Khánh từ trong lòng Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm tinh tế nhìn đôi mắt phượng đen nhánh của con trai, thật giống hắn. Vỗ vỗ các mông nhỏ, tiểu gia hỏa vươn tay kéo một nhúm tóc mai của Tông Chính Lâm, lắc lắc rồi đưa vào miệng.
Mộ Tịch Dao đi qua đón lấy con, bỏ tóc Tông Chính Lâm ra, một tay nâng Thành Khánh, một tay vỗ vỗ con, dỗ hắn ngủ.
Trẻ con luôn ngủ nhiều, thằng bé bị mẹ ru không chống đỡ nổi nữa, giơ hai tay đặt ở bên miệng, cái miệng nhỏ nhắn hơi mím lại, rất nhanh đã ngủ say. Mộ Tịch Dao đưa Thành Khánh đưa cho nhũ mẫu xong rồi mới quay lại gắp thức ăn cho Tông Chính Lâm.
Hai người dùng xong cơm, Tông Chính Lâm nắm tay của Mộ Tịch Dao ngồi lên giường êm cạnh cửa sổ, một tay hắn vòng qua eo nàng, tay còn lại chậm rãi vuốt ve mái tóc dài hơi rối của nàng.
“Hai ngày nữa sẽ có người vào phủ.” Tông Chính Lâm tùy ý nói.
“Có ngườivào phủ ?” Mộ Tịch Dao ngay lập tức đãhiểu.
Tông Chính Lâm lại có thể chủ động đề cập đến việc cho người nhập phủ? Chẳng nhẽ hắn coi trọng kỳ nữ nào đó? Kiếp trước dù có bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp muôn hình muôn vẻ ở trước mặt thì Kiến An đế vẫn sừng sững bất động.
Tông Chính Lâm nhìn tiểu nữ nhân đang ngây người, gõ nhẹ cái trán nàng một cái, “Không phải đoán. Là vũ cơ mà đại ca tặng.”
Hôm qua Đại hoàng tử Tông Chính Thuần lấy cớ làm tiệc tẩy trần cho Tông Chính Lâm , trong bữa tiệc liền tặng hai vũ cơ mỹ mạo, nói là để giúp vui. Sao Tông Chính Lâm lại không biết tính toán của Tông Chính Thuần, đơn giản là muốn cài người nằm vùng, nếu có thể làm loạn hậu viện của hắn thì càng tốt.
Tông Chính Lâm có chút lạnh nhạt đẩy người đi, nhưng sau đó bị mọi người ồn ào, Tông Chính Lâm liền hiểu ra gần đây mình quá nổi bật, khiến nhiều người tức giận. Cụp mắt một lát, gật đầu đồng ý, rồi khách sáo cám ơn Đại hoàng tử. Nhưng trong long có tính toán gì, thì không cần nói với người ngoài.
Bây giờ hắn nói cho Mộ Tịch Dao nghe, là muốn để cho nàng biết nguồn gốc của những nữ nhân đó, trong lòng cũng tự có tính toán.
Mộ Tịch Dao vốn thông minh, đối với việc đám đàn ông tặng mỹ cơ cho nhau, hay các kiểu ngáng chân can thiệp hậu viện chỉ cười nhạt, cũng chỉ có Đại hoàng tử mới làm được việc ngốc nghếch này.
“Vũ cơ cũng tốt, thiếp thích nhất là ngắm hoa xem múa”. Ánh mắt mị hoặc xinh đẹp của nàng khiến cho ngón tay của Tông Chính Lâm động đậy.
Bắt người ở thư phòng, cũng không kịp về phòng ngủ, hắn ấn Mộ Tịch Dao lên trên thư án mà thân thiết một hồi. Tông Chính Lâm chờ Mộ Tịch Dao ở cữ đã mất hết nhẫn nại, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Hai người ở thư phòng triền miên quay cuồng tới canh ba mới nghỉ. Thấy Mộ Tịch Dao không ổn, đau khổ cầu xin, nàng lại hứa hẹn sau này sẽ cho hắn nhiều lợi ích hơn, Tông Chính Lâm mới miễn cưỡng thu binh, bế nàng đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Hôm sau, có hai người mặc quần áo thanh lịch, dáng người yểu điệu được đại quản sự mang đến Đan Như uyển bái kiến Trắc phi và các vị chủ tử ở hậu viện.
Nhìn hai người đang quỳ phía dưới, chẳng những không hề có chút mùi lẳng lơ nào, hơn nữa lại còn rất quy củ.
Cử chỉ đúng mực, khiêm tốn mà cung kính đáp lời, hoàn toàn khác hẳn với dự đoán của Mộ Tịch Dao yên . Nghe tên hai nàng, cũng rất thanh tao lịch sự, tên gọi Ngọc Ninh và Ngọc Nghiên.
Đối với việc rõ ràng là Hồng Mẫu Đơn lại vờ làm Bạch Liên Hoa này Mộ Trắc phi cực kỳ không vừa mắt. Lẽ ra người người đều phải hướng tới hoa mẫu đơn khuynh quốc khuynh thành, sao lại có người tâm tư bất chính, làm trái với nghề nghiệp như vậy? (ở đây ý nói 2 vị cơ vũ đáng ra phải có vẻ lẳng lơ, mị người thì hai nàng kia lại tỏ vẻ thanh cao như tái nữ, nên Mộ yêu nữ cảm thấy bọn họ đã làm trái lương tâm nghề nghiệp rồi đó)
Ánh mắt Đường Nghi Như và một đám nữ nhân ngồi bên cũng rất bất thiện, đây mà là tặng cơ kỹ hay sao, rõ ràng là rắp tâm muốn bò lên giường người ta. Tiểu Đường thị hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, rõ ràng là không hề chào đón đối hai người này.
Mộ Tịch Dao ngồi trên ghế chủ vị, nhìn khí độ của hai người kia, chỉ là vũ cơ thế mà cũng có thể áp chế được khí khái của thị thiếp phủ hoàng tử. Đây chẳng phải là rõ ràng đến đoạt địa bàn, câu nam nhân hay sao?
Đại hoàng tử là người thô tục, thế mà lại có thể tìm trăm chọn một, dạy dỗ ra hai người nhan sắc tốt như vậy, thật sự là đã khiến hắn bỏ rất nhiều công sức, quên mình vì người khác.
Mộ Tịch Dao thấy đã hiểu rõ, bèn lơ đễnh. Đối phó với những việc hậu viện này, nàng thật sự sẽ không để người khác được việc tốt.
Chỉ thấy nàng nâng bộ móng tay vàng, chỉ vào hai cái ngọc gì gì đó, cất miệng khiến cho đám người trong phòng phải choáng váng.
“Thân là vũ cơ, với tính tình như thế, làm sao có thể câu dẫn người khác được?”
Mắt đẹp của Mộ Tịch Dao tà tà nhếch lên, ngữ khí lộ vẻ ghét bỏ, “Khô khan chất phác như thế, không hiểu phong tình, làm sao có thể khiến cho nam nhân thấy thú vị?”. Nhìn hai người phía dưới, Mộ Trắc phi liên tục lắc đầu, trong miệng tặc tặc lưỡi liên tục, vẻ mặt thì lộ một vẻ khinh thường.
Nhìn hai người kia kinh ngạc trợn mắt há mồm, đầu ngón tay Mộ Tịch Dao vung lên, phác họa từ xa.
“Ánh mắt không đủ mị hoặc, dáng người không đủ uyển chuyển, xiêm y không đủ lõa lồ. Vai và eo đều phải lộ ra. Về sau , ngày nào cũng phải chọn chút y phục nửa che nửa hở, giống như quần lụa mỏng , khi mặc như thấy lại như không thấy mới hợp lý.”
Mộ Tịch Dao cũng không quản nhưng người khác đang nhìn nàng như nhìn quỷ, thân thể nghiêng về trước một chút, hé mắt cẩn thận dò xét một lát, lát sau vung khăn lụa lên, xuy một tiếng ~~ cười lên.
“Làm vũ cơ sao, thanh quý như thế này, nam nhân sao mà ra tay được? Quay về soi gương suy ngẫm đi. Khi nào có thể đạt đến trình độ chỉ liếc mắt một cái, lại như nhìn thấy yêu tinh mê hoặc, lúc ấy thì đến hiến vũ trợ hứng cho điện hạ.”
Nói xong thì đứng sừng sững ở đó, giao việc cho đại quản sự, cấp sân nhỏ cho hai người đã “Cải tà quy chính” kia. Lại nói thẳng bọn họ không có tiến bộ, phải chăm chỉ khổ luyện, đừng để “Mất mặt xấu hổ” trước mặt điện hạ.
Nhóm nữ nhân trong phòng đều bị lời nói không có chừng mực của Trắc phi làm cho xấu hổ không thôi. Rồi lại âm thầm suy đoán hay là Mộ Trắc phi dùng giọng điệu này, mới câu được độc sủng của điện hạ?
Còn hai vũ cơ kia, tuy rằng cũng chỉ là thứ đồ giúp vui trong các phủ, nhưng cũng không đến mức không đứng đắn như lời của Trắc phi nói. Tại sao sau khi nghe xong lời nói từ miệng Trắc phi nói ra, mấy vũ cơ này chẳng khác gì con hát hạ lưu vậy?
Nhìn Điền Phúc Sơn dẫn hai người mặt mày xanh lét lui xuống, Mộ Tịch Dao lại trở về với người dễ nói chuyện thường ngày, lúc Trắc phi chủ tử giảng đạo lý. Chẳng hề có sự khắc nghiệt bén nhọn như vừa rồi.
“Trong phủ ấy à, phải có quy củ mới tốt. Bằng không sẽ khiến người khác hiểu lầm những kẻ biểu diễn mua vui này là người ở hậu trạch của điện hạ, như vậy sẽ rất mất mặt.”
Lời này được Mộ Tịch Dao nói ra, không biết có bao nhiêu người ở phía dưới âm thầm tự nhủ: người không có quy củ nhất trong trong phủ này chính là vị đang phát biểu đó.
Mộ Tịch Dao nào có nhàn rỗi để ý tâm tư những người kia đang nghĩ gì, nàng còn đang đắc ý khi đã ra chiêu cho Đại hoàng tử.
Ngươi ỷ vào thân phận đại ca mà đem đồ không sạch sẽ cho hậu viện của đệ đệ, còn không phải đều bị Mộ Tịch Dao nàng đá đi sao?
Hiện giờ tất cả trong cung đều biết, Mộ Trắc phi nàng đây là ái thiếp của Lục điện hạ, cái trò ngang ngược đuổi người gì đấy, quá tầm thường rồi.
Nữ nhân thôi mà, đùa giỡn được, chịu đựng được, đây mới coi là bản lĩnh.
Mộ Tịch Dao tinh tế thưởng thức chén trà nhài Mặc Lan mới pha, toàn thân lười biếng dựa vào lưng ghế, rất là thỏa mãn.
Nhóm nữ nhân bên dưới nhìn dung nhan kiều mị của Trắc phi, trong lòng ai cũng xót xa khó chịu.
Lại nhìn nàng hôm nay như đã trở thành người khác, ăn nói chanh chua, không chút lưu tình. Chỉ cảm thấy Mộ Trắc phi cũng không phải là người dễ chọc, nói không chừng ngày bình thường là ngụy trang, hôm nay vì củng cố sủng ái, mới lộ bộ mặt thật.
Nhưng khi nhớ tới sắc mặt trắng bệch của hai vũ cơ và thần sắc xấu hổ giận dữ muốn chết, trong lòng bọn họ cũng thoải mái hơn vài phần.
Trắc phi đúng là ra tay tinh chuẩn, từng chữ sắc như dao. Rõ ràng là vạch trần người khác, chẳng bằng nhục nhã ngay trước mặt, thật sự quá sắc bén.