“Điện hạ”, Mộ Tịch Dao đưa mắt nhìn sang, đầy vẻ chế nhạo, “Thiếp đợi điện hạ rất lâu mà điện hạ không đến, mới cùng Thành Khánh chơi đùa”. Đôi mắt
đẹp đảo quanh trên người Tông Chính Lâm. Thật ra lúc đẩy ngã Thành
Khánh, nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Tông Chính Lâm bị ủy khuất, nàng cực
kỳ thích thú, âm thầm vui vẻ.
“Kiều Kiều, nàng có thể lao đến, mang bản điện hạ đi”. Tông Chính Lâm
thuận tay đưa con trai cho Quế ma ma, quay người ôm lấy nàng.
Mộ Tịch Dao cười ra tiếng, mặt mày hớn hở, “Điện hạ nhớ nhé, sớm hay muộn thì thiếp nhất định sẽ bắt được kẻ thông dâm”.
“Cần gì sớm hay muộn, bản điện sẽ thỏa mãn tâm nguyện Kiều Kiều, lát nữa sẽ cho nàng bắt gian ngay tại giường”. Tông Chính Lâm bế người đi vào
Song Yến trì.
Mộ Tịch Dao sợ hãi kêu lên, bị dọa nên ôm chặt cổ hắn, cắn nhẹ lỗ tai hắn.
Hắn quả nhiên đã bị nàng dạy dỗ rất khá. Đời trước ,Tông Chính Lâm là đồ cặn bã, không chỉ nhân phẩm cặn bã, mà tính tình càng cặn bã hơn. Hiện
giờ lại biết tình thú, tán tỉnh bên tai là chuyện thường tình, đương
nhiên có thể thu được không ít lạc thú trong đó.
Mặc Lan nhìn đồ ăn nguội lạnh trên bàn, gọi Huệ Lan tranh thủ mang đi
hâm nóng lại. Hai vị chủ tử này lúc còn thân mật…, cơm cũng không ăn,
đến lúc tận hứng xong lại đói bụng khó chịu. Đến lúc đó chủ tử nhất định sẽ giận dỗi điện hạ.
Đúng như Mặc Lan dự đoán, đám người Triệu ma ma ở gian ngoài, nghe thấy
điện hạ cực kỳ dịu dàng, những lời nói đều là dỗ ngọt lấy lòng. Nếu
không phải vì cần người ở lại hầu hạ, bọn họ thực sự không chịu nổi hai
người.
Ban đêm, sau khi Tông Chính Lâm hưởng hết diễm phúc, ôm Mộ Tịch Dao cọ cọ ở cổ nàng.
“Bản điện phải mang Tô thị rời kinh hai ngày, Kiều Kiều đừng nháo loạn,
phải chăm sóc tốt con của bản điện hạ đấy”. Tông Chính Lâm vuốt ve cái
bụng đã lộ rõ của Mộ Tịch Dao.
Mộ Tịch Dao suy nghĩ một lát, đã hiểu Tông Chính Lâm muốn dùng Tô Bác Văn, gật đầu.
Điện hạ có biết “Đào ông hảo tửu, Túy cư ngọc tuyền”?”
Tông Chính Lâm sửng sốt, trên thế gian này ai ai cũng biết “Nam Đào Bắc
Tiếu”, chính là danh sĩ chân chính của Đại Ngụy. Đáng tiếc Đào Công yêu
rượu như mạng, không chịu rời khỏi tửu tuyền ở Dự Châu. Mỗi ngày nhất
định phải uống hai chén, lại còn phải có đàn sáo trợ hứng. Bao nhiêu
người có ý muốn thỉnh Đào Công rời núi, nhưng tất cả đều ngả mũ thất bại , buồn bã không thôi.
“Muốn thỉnh được Đào ông, trước tiên phải bái Cầm bá”. Mộ Tịch Dao mở
miệng. Hai người này cũng giống Bá Nha và Tử Kỳ là tri kỷ được mọi người ca tụng. Đáng tiếc nàng không có duyên nhìn thấy hai vị cổ nhân đó, đó
là sự tiếc nuối cả đời. Thân ở hậu viện, nhất định lỡ mất nhiều truyền
kỳ. Làm sâu gạo cũng có cái giá của nó.
Mắt Tông Chính Lâm tỏa sáng, vòng tay ôm Mộ Tịch Dao chặt hơn một chút. Nữ tử này…
Hôm sau, dưới ánh mắt không thể tin của mọi người Lục điện hạ mang theo Tô Trắc phi lên xe ngựa.
Hách Liên Mẫn Mẫn thấy Mộ Tịch Dao coi như không có việc gì vẫn nhàn nhã sống qua ngày như cũ, trong lòng thị tràn đầy nghi hoặc.
Vạn Tịnh Nhu nắm chặt trâm ngọc. Đây là làm sao ? Tại sao điện hạ lại
đột nhiên chọn một nữ nhận không có lai lịch như Tô Lân Nhu đến hầu hạ? Ả đã quyết định động thủ với Mộ Tịch Dao, giờ lại có chuyện ngoài dự đoán thế này. Kế tiếp có nên ra tay hay không? Chẳng lẽ Mộ thị chỉ là quân
cờ che giấu tai mắt mọi người của Lục điện hạ.
Nếu là quân cờ thì bất cứ lúc nào có thể thay thế, vậy không đáng để
mình hao tổn tâm cơ. Huống chi nhân thủ không thể bị lộ ra ngoài, nên để tự nhiên là tốt nhất.
“Chu Cẩm, tạm hoãn hành động”.
Nữ nhân kia quỷ dị, là do hành động của Tông Chính Lâm, hay là do nàng
ta vốn như thế, một ngày nào đó mọi việc nhất định sáng tỏ.
“Chủ tử, phủ Lục hoàng tử truyền tin đến”.
Đầu ngón tay của nữ tử trẻ tuổi lướt qua nội dung tin tức, lạnh lùng lên tiếng.
“Không cần phải động vào người kia, chỉ cần tập trung vào Mộ thị là được”.
Không cần biêt Mộ thị thực sự được sủng ái hay là không, chỉ có một con đường chết.
Trên xe ngựa đi về Cẩm Thành, Tô Lận Nhu cứng ngắc đứng ngồi không yên.
Từ lúc lên xe Lục điện hạ luôn phê duyệt tài liệu, không có lúc nào rảnh rỗi.
“Nếu ngồi khó chịu, có thể nghỉ ngơi ở xe ngựa sau”.
Tô Lận Nhu giật mình vì Tông Chính Lâm đột ngột lên tiếng, nhanh chóng
thay đổi tư thế, mềm nhẹ đáp. “Thiếp không có việc gì, chỉ là hơi buồn
chán, điện hạ không cần bận tâm thiếp, chính sự quan trọng hơn”.
Làm sao có thể xuống xe sau ngồi cùng hai nha hoàn được. Khó khăn lắm
mới có cơ hội gần điện hạ một chút, dù có chết cũng phải nắm lấy cơ hội
này, phải gặp gỡ thường xuyên thì mới trở nên quen thuộc được.
Nhích người về phía trước, nâng tay rót cho Tông Chính Lâm một chén trà, “Điện hạ, thời tiết khô nóng, uống nhiều nước một chút”.
Tông Chính Lâm cũng không ngẩng đầu lên, nhận chén trà, vừa chạm vào đầu ngón tay Tô thị, đột nhiên mắt hắn lóe lên, vung tay ném thẳng chén trà ra ngoài.
Tô Lận Nhu bị hành động bất ngờ của Tông Chính Lâm dọa đến hoang mang lo sợ, lúc hoàn hồn, đã bị Tông Chính Lâm nắm lấy thắt lưng, nhanh chóng
nhảy từ xe ngựa xuống.
“Ah!” tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân vang bên tai, khiến Tông Chính Lâm khẽ nhíu mày.
“Câm miệng”.
Tô Lận Nhu bị dọa đến mức mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, chỉ kịp ôm chặt cổ Tông Chính Lâm, cả người ôm cứng lấy hắn.
Nhìn bóng cây lướt qua trước mắt, giữa không trung thấp thoáng mấy mũi
tên, một cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng như Tô Lận Nhu suýt
ngất.
Tông Chính Lâm vừa mới tiếp đất, đã kéo Tô Lận Nhu xuống, rút bội kiếm bên hông ra , sát khí tỏa ra bốn phía.
“Ra đây!”. Hắn gầm lên, gió thổi đám cây cỏ xung quanh hơi lay động.
Vệ Chân mang theo thị vệ vây Lục điện hạ cùng Tô Trắc phi vào bên trong, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Trong rừng cây yên tĩnh không tiếng động, Tông Chính Lâm híp mắt lại,
trong nháy mắt kiếm khí rời tay, chém thẳng vào giữa không trung phía
xa.
Hắc y nhân thấy tung tích bại lộ, chỉ đành tiến lên, “Ra tay”.
Tô Lận Nhu nằm sấp trên mặt đất, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của
Tông Chính Lâm, hai tay vặn quần áo, đầu ngón tay lấm lem bùn đất, nước
mắt không ngăn được mà liên tục rơi xuống.
Hai mươi mấy hắc y nhân, ai cũng thân thủ bất phàm, quây thành một vòng
bao quanh Tông Chính Lâm, liều chết chém giết, vừa nhìn là biết đây là
những tử sĩ.
“Điện hạ, xin ngài mai theo Trắc phi đi trước”. Vệ Chân thấy tình thế
nguy cấp, ra tay mạnh mẽ, từng chiêu trí mạng, hoàn toàn liều mạng vung
đao, một lòng mở đường máu.
“Không cần”. Tông Chính Lâm liếc xéo qua Tô thị đang ngây ngốc trên mặt
đất, liền mặc kệ, vận nội công, cả người nhảy lên, tham gia chiến đấu.
Mắt thấy phủ vệ liên tiếp bị thương, Tông Chính Lâm vận thêm ba phần
công phu. Trở mình nhảy vào giữa, tử sĩ xung quanh liên tục ngã xuống,
tất cả đều bị kiếm đâm trúng mi tâm, một kích mất mạng.
Thủ lĩnh tử sĩ thấy tình thế không ổn, có ý rút lui, nhưng bị Vệ Chân
liều chết giữ chân, chưa cần đợi đến lúc Tông Chính Lâm ra tay, cũng
biết cái chết đã đến.
Nhìn bốn phía, thấy đám huynh đệ đi cùng tất cả đã mất mạng, cười thảm,
“Người đời chỉ biết Đại điện hạ dũng mãnh thiện chiến, mà lại không biết rằng Lục điện hạ mới là thâm tàng bất lộ. Ta đây chết khâm phục khẩu
phục”. Nói xong cũng không kéo dài, đưa kiếm lên cổ, máu tươi phun ra.
Tô Lận Nhu sợ tới mức ngây người, khi đối mặt với màn máu tanh này, chỉ thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
“Điện hạ, xác nhận là tử sĩ từ Thục Trung”.
Tông Chính Lâm gật đầu, nghe xong đã đoán ra một chút.
“Quét dọn cho sạch sẽ”.
“Vâng”.
Đợi đến lúc Tô Lận Nhu khôi phục ý thức, người đã nằm trên xe ngựa, quần áo trên người đã được thay mới.
“Chủ tử, cuối cùng thì ngài đã tỉnh”. Hồng Dụ lo lắng nhìn nàng, hốc mắt đỏ bừng.
Vừa rồi các nàng bị ném ở phía sau, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va
chạm, tiếng kêu rên bốn phía, sợ hãi trốn ở trong xe ngựa. Đợi đến lúc
Tô Trắc phi được điện hạ ôm trở lại, trên người dơ bẩn không chịu nổi,
trên váy còn dính máu.
Nhìn nha hoàn thiếp thân trước mắt, Tô Lận Nhu giật mình hoàn hồn, sờ sờ ngực, nghĩ mà sợ. Nhớ tới trong lúc nguy cấp, lồng ngực ấm áp kia che
chở mình, Tô Lận Nhu bỗn nhiên ngồi dậy.
“Điện hạ đâu?”