Mùi máu tươi vô cùng nồng nặc...
Trong đống thi thể la liệt trên mặt đất, Tư Tuyết quỳ một gối xuống đất, máu trên chân trái tràn ra như suối.
Mà người tạo nên cảnh tượng thây phơi đầy đồng thảm thiết này lại đang đứng trước mặt Tư Tuyết, cụp mắt xuống nhìn nàng, thanh trường kiếm trong tay hắn chỉ vào cổ họng nàng, khiến nàng phải ngước cằm lên.
“Nữ nhân?” Đôi môi mỏng của Quyền Mạch Ngự khẽ mở, lạnh lùng nói.
Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, gương mặt xinh đẹp vô cùng điềm tĩnh, không chút sợ hãi.
Nam nhân trước mặt dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nam vào nàng, hắn đứng đó như một quân vương mà nhìn xuống nàng, gương mặt được thượng thiên ưu ái đó đẹp đến mức có chút không chân thực.
"Hừ." Quyền Mạch Ngự cười lạnh: "Đã sa đọa đến mức này rồi sao? Phái một nữ nhân ra cơ à?"
Nói xong, Quyền Mạch Ngự tra thanh trường kiếm Thực Hỏa trong tay vào vỏ.
"Mà thôi, để người tự sinh tự diệt vậy." Quyền Mạch Ngự thản nhiên nói.
Lúc này, Tư Tuyết mới nhớ ra tại sao mình lại đến đây.
Nàng là sát thủ kim bài ở thế kỷ hai mươi mốt, vốn định rửa tay chậu vàng thoái ẩn giang hồ nhưng lại bị tổ chức truy sát, cuối cùng bị bắn một phát vào chân trái, nàng bèn nhảy từ trực thăng xuống biển, vì vậy đã tới nơi này.
Vậy là, nàng đã xuyên qua rồi? Mà còn xuyên đến trước mặt một đại ma đầu đang đại khai sát giới?!
“Cứu ta!” Tư Tuyết lấy lại tinh thần, gọi với theo Quyền Mạch Ngự đang xoay người đi.
Quyền Mạch Ngự nghe vậy thì bước chân chợt dừng lại, tựa như có chút kinh ngạc. Một lát sau, Quyền Mạch Ngự hơi nghiêng đầu, cụp mắt xuống nhìn Tư Tuyết đang quỳ một gối trên đất dậy không nổi.
"Ngươi nói cái gì?" Quyền Mạch Ngự lạnh lùng hỏi, hắn cho rằng lá gan của nữ nhân này rất lớn.
"Cứu ta." Tư Tuyết cắn chặt răng, tiếp tục nói.
Nàng tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!
Trước khi xuyên đến đây, lúc bị tổ chức truy sát nàng đã bị chúng tiêm thuốc, hiện giờ cơ thể không tài nào động đậy nổi. Nếu như vết thương trên đùi không được cầm máu, nàng sẽ mất mạng.
Quyền Mạch Ngự dùng đôi mắt thâm thúy nhìn Tư Tuyết, môi khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Quyền Mạch Ngự lại vang lên lần nữa: "Tại sao trẫm phải cứu ngươi?"
Ti Tuyết hơi híp mắt lại.
Hắn mới vừa xưng là “trẫm”? Nói vậy ở thế giới này, hắn là hoàng đế?
"Nếu ngài không cứu ta, ngài sẽ hối hận." Tư Tuyết không chút sợ hãi mặt đối mặt nhìn Quyền Mạch Ngự, nói rõ ràng từng chữ một.
Quyền Mạch Ngự cười nhạo một cái, xoay người, cúi đầu nhìn Tư Tuyết.
"Chỉ bằng một con nhóc trên người chằng chịt vết thương như ngươi à?" Quyền Mạch Ngự khinh miệt nói.
"Trên người ta chỉ có một vết thương." Tư Tuyết phản bác.
Người nàng làm gì chẳng chịt vết thương chứ?
Quyền Mạch Ngự nheo hai mắt lại, nhìn Tư Tuyết một lúc rồi rút Thực Hỏa ra, dùng mũi kiếm chỉ vào chân trái nàng, nhẹ nhàng chuyển động cổ tay. Váy của nàng lập tức bị rạch ra một đường ngay ngắn, lộ ra vết thương đáng sợ bên trong.
Vết thương rất sâu, còn đang không ngừng chảy máu, nếu là nữ tử bình thường thì đã đau đến ngất đi từ lâu rồi! Thế mà nữ nhân này... lại không để lộ ra chút đau đớn nào.
Chỉ có thể nói, nữ nhân này không hề đơn giản.
"Chính là chỗ này sao?" Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết hỏi.
"Đúng vậy." Tư Tuyết gật đầu xác nhận.
Quyền Mạch Ngự nhìn miệng vết thương, thần sắc có chút lạnh lẽo, hỏi: "Cứu ngươi, trẫm được gì?"
Rõ ràng nữ nhân này cùng một bọn với đám người bị hắn giết chết, đều là người nước Nam U phái tới lấy mạng hắn. Bọn chúng đã chết, nữ nhân này cũng nên thế. Vậy tại sao hắn phải cứu một người muốn hại mình cơ chứ?