Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, đi đến bên cạnh nàng.
“Cởi quần áo đi.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, trịnh trọng nói.
Vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự trầm xuống, cười một tiếng, ngón tay thon dài di chuyển đến cổ áo rồi nhẹ nhàng cởi xuống.
Quyền Mạch Ngự tùy tiện quăng áo ra ngoài rồi cúi người xuống nhìn Tư Tuyết, nàng nuốt nước miếng một cái, vô ý thức lùi lại tạo ra một khoảng cách.
Quyền Mạch Ngự co một chân ngồi quỳ trên giường, rút ngắn khoảng cách của hai người lại, hai tay chống ở hai bên người Tư Tuyết, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm.
Đột nhiên hô hấp của Tư Tuyết rối loạn, đây chính là “chặn vào giường” sao? Sao mà hôm nay bị chặn mãi thế này.
“Muốn cởi nữa không?” Quyền Mạch Ngự không ngừng tới gần Tư Tuyết, thấp giọng hỏi, giọng điệu rất là mập mờ.
“Cởi, cởi ra đi.” Tư Tuyết như bị quỷ thần xui khiến mà gật đầu.
Dáng người hắn tốt như vậy, nếu không thưởng thức thì chẳng phải là rất có lỗi với bản thân mình sao?
Quyền Mạch Ngự nheo con mắt lại, nắm lấy tay Tư Tuyết đặt lên lồng ngực của mình.
“Ngươi làm đi.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Tư Tuyết sửng sốt một chút, vô ý thức muốn lùi bước. Nhưng rồi nàng suy nghĩ lại, nàng là người nói cởi ra mà, nếu nàng không chịu cởi thì chẳng phải là rất mất mặt sao?
Không được không được, nàng không thể tự làm mình mất mặt được.
Tư Tuyết dùng sức hít sâu một hơi rồi duỗi tay ra, hai tay run rẩy mở nút thắt trên ngực Quyền Mạch Ngự.
Chết tiệt, trước kia nàng cầm súng bắn tỉa hạng nặng cũng chưa từng run như bây giờ, quá mất mặt, muốn chặt hai tay của mình quá đi mất.
Quyền Mạch Ngự thấy hai tay của Tư Tuyết run rẩy thì khóe miệng hắn chậm rãi nở một nụ cười.
“Ngươi không dám cởi thì thôi vậy.” Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng nói, sau đó định nắm lấy hai tay của Tư Tuyết.
Nhưng câu nói kia đã hoàn toàn chọc giận Tư Tuyết, nàng dùng sức kéo cổ áo của Quyền Mạch Ngự.
“Ai nói với ngài là ta không dám!” Tư Tuyết tức giận hét về phía Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự mím môi cười một tiếng: “Được, ngươi dám, ngươi tiếp tục đi.”
Tư Tuyết cảm thấy mình như bị xem thường, tức giận nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Ngài đừng bảo ta dừng giữa chừng đấy nhé!” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự hơi nhướng mày, thản nhiên gật đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết không khỏi tức giận, hai tay không còn run rẩy nữa mà bắt đầu hùng hổ cởi nút thắt cho Quyền Mạch Ngự.
Cởi được một nửa thì động tác của Tư Tuyết đột nhiên dừng lại, ánh mắt nàng trầm xuống. Quyền Mạch Ngự thấy vẻ mặt của Tư Tuyết thay đổi thì cau mày lại.
“Không cởi nữa.” Tư Tuyết buông tay xuống, buồn thiu nói.
Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự tối sầm lại nhưng hắn cũng không có nói lời nào.
Sau một lúc im lặng, Quyền Mạch Ngự đưa tay cởi áo ngoài của Tư Tuyết, động tác rất nhẹ nhàng.
“Vậy trẫm sẽ cởi dùm ngươi.” Quyền Mạch Ngự thì thào nói.
Tư Tuyết mím môi, vùng vẫy hai lần, không biết tại sao đột nhiên tâm trạng của mình lại trở nên không tốt.
Hình như… Mối quan hệ của nàng với Quyền Mạch Ngự quá thân mật rồi.
“Đừng có quậy.” Quyền Mạch Ngự khẽ nói, cởi áo ngoài của Tư Tuyết rồi cởi ca rgiày của mình và nàng ra.
Quyền Mạch Ngự vòng tay ôm Tư Tuyết nằm xuống giường, sau đó kéo chăn đắp cho Tư Tuyết.
Đột nhiên bị chăn mềm che lại, trước mắt Tư Tuyết thình lình tối sầm, nàng hơi giật mình
Quyền Mạch Ngự ở phía sau ôm nàng, thậm chí nàng có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn đang phun vào cổ của mình.
“Ngủ đi.” Quyền Mạch Ngự thì thào nói.