Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 118

Bàn tay thon dài của Tư Tuyết cầm bút vẽ một bản thiết kế lên trang giấy, tốc độ rất nhanh.

Sau khi vẽ xong, Tư Tuyết cầm bản thiết kế trong tay đưa cho Thanh Nha, Thanh Nha có chút ngẩn người, sau đó nhận lấy rồi nhìn. Sau khi nhìn một lúc, Thanh Nha không nhịn được cau mày một cái.

"Có thể làm xong trước sáng sớm ngày mai giúp ta được không?" Mặt Tư Tuyết đầy mong đợi nhìn Thanh Nha.

Thanh Nha nhìn bản thiết kế trong tay, nhíu mày, cuối cùng gật đầu: "Có thể, cô nương."

"Ta rất thích ngươi!" Tư Tuyết rất là vui vẻ, nàng ôm chầm lấy Thanh Nha làm Thanh Nha giật mình, sau đó ngượng ngùng cười.

Vật mà Tư Tuyết vừa vẽ trên giấy là một cái balo, đi trên sa mạc mà không có balo thì đi như thế nào, nhưng mà cũng may Thanh Nha làm được.

Sau đó, Thanh Nha một mình cầm bản thiết kế suy nghĩ, Tư Tuyết thì đi chuẩn bị những đồ cần dùng.

Đầu tiên Tư Tuyết đi phòng bếp ôm một ra một đống lớn trái cây để ăn, sau đó lại sắp xếp gọn gàng mấy cái túi nước, cuối cùng là đi kho thuốc tìm mấy thứ  thuốc mà chính mình phải dùng để chế thành thứ có thể dùng chống nắng.

Cho đến nửa đêm, Thanh Nha đem balo mà Tư Tuyết yêu cầu tới.

"Quá tốt." Tư Tuyết than thở một tiếng, bỏ những đồ mình đã chuẩn bị vào trong balo, sau đó nàng mở tủ quần áo lấy mấy món quần áo mỏng với mấy món áo dài nhét vào đó.

"Chủ tử, ngài muốn làm gì thế, đừng nói là ngài muốn..." Thanh Nha nhìn Tư Tuyết, không nhịn được hỏi.

"Không có, đừng suy nghĩ nhiều, không phải ta đang muốn chạy trốn đâu, ta chuẩn bị ngày mai theo Hoàng Thượng cùng đi làm việc." Tư Tuyết biết Thanh Nha muốn hỏi cái gì bèn ngắt lời nàng ấy.

Lúc này Thanh Nha mới yên tâm.

Sau đó Tư Tuyết đi tới tủ treo quần áo chuẩn bị thêm đồ sáng mai lên đường.

Tư Tuyết giở mấy món trong tủ treo quần áo lên, đột nhiên nàng nhớ tới nữ tử mặc xiêm y đỏ trong giấc mộng đêm hôm đó.

Cuối cùng, Tư Tuyết tìm được một chiếc váy tương tự chiếc váy đó, toàn bộ là màu đỏ, màu đỏ rất tươi.

Sau khi đã sửa soạn xong tất cả mọi thứ, Tư Tuyết mới lên giường đi ngủ.

Đêm nay, Tư Tuyết lại nằm mơ, lại thấy nữ tử mặc bộ quần áo màu đỏ đó...

Lông mày Tư Tuyết nhíu chặt lại, gần như sắp tỉnh lại nhưng lại không tỉnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

"Người khác chết bao nhiêu cũng không có quan hệ gì với ta!"

"Cho dù bị ép quỳ xuống, ta cũng sẽ không thừa nhận tội lỗi này!"

Trên trán Tư Tuyết dần dần xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, hai tay nàng nắm chặt chăn.

Trong mộng là một biển lửa, nàng mặc một bộ quần áo màu đỏ, trong tay cầm một thanh cung màu vàng rất nặng, trên thân cung còn khắc hình Phượng Hoàng.

Trong biển lửa mênh mông, nàng quay đầu lại, loáng thoáng nhìn thấy được một bóng người, nhưng rốt cuộc là ai?

Không thấy rõ...

Trên tay của hắn... là Thực Hỏa...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Quyền Mạch Ngự kiểm tra lại đồ vật, đi ra bên ngoài điện, nghĩ chắc Vân Hiên đang đợi sẵn ở bên ngoài.

Chờ hắn là một màu đỏ đột nhiên đập vào mắt.

Tư Tuyết đang đứng ở cùng đám người Vân Hiên kia, vừa nói vừa cười với họ, thấy vậy mặt của Quyền Mạch Ngự nhất thời xạm lại.

"Tư Tuyết." Quyền Mạch Ngự mở miệng gọi Tư Tuyết.

Nghe được Quyền Mạch Ngự gọi tên của nàng, Tư Tuyết hơi sững sờ, sau đó quay đầu nhìn thấy Quyền Mạch Ngự thì mỉm cười.

"Hoàng Thượng!" Tư Tuyết cũng lên tiếng gọi Quyền Mạch Ngự rồi nhào vào người Quyền Mạch Ngự, bám trên người Quyền Mạch Ngự như một con gấu: "Ôm một cái."

Quyền Mạch Ngự khẽ cau mày, đưa tay đỡ Tư Tuyết, mắt thì nhìn nàng.
Bình Luận (0)
Comment