Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 136

Cảm giác Tư Tuyết leo lên trên lưng của mình, Quyền Mạch Ngự cười một tiếng, vòng tay ôm lấy chân của Tư Tuyết rồi đứng dậy.

"Ôm chặt vào." Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết một câu rồi nhanh chân đi về phía trước.

Tư Tuyết mím môi lại, hai tay đặt ở trước người Quyền Mạch Ngự nắm lại chung một chỗ, khẽ cắn môi của mình.

"Chủ tử, thật ra thì không phải ta mệt mỏi đâu, chỉ là ta không muốn đi." Tư Tuyết do dự thật lâu rồi nhẹ nhàng nói với Quyền Mạch Ngự.

Nghe được lời nói của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự chỉ nhếch môi cười.

"Ừ, trẫm biết." Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng trả lời, bỗng nhiên dừng lại, nói thêm: "Nếu ngươi mệt thật thì trẫm sẽ đau lòng."

Tư Tuyết tức khắc sững người, trong một giây phút nào đó, đầu óc nàng đã trở nên trống rỗng. Thật lâu sau đó, nàng mới lấy lại tinh thần, cảm giác mặt mình nong nóng. Nàng nằm úp sấp lên lên lưng Quyền Mạch Ngự, khóe miệng vô thức nhoẻn lên.

"Lời tỏ tình sến sẩm..." Tư Tuyết thì thầm, giả vờ chê bai.

"Bây giờ vẫn còn tức giận phải không?" Quyền Mạch Ngự cười một tiếng, hỏi.

Tư Tuyết dựa vào bả vai của hắn, suy nghĩ một chút.

"Không giận nữa, ngài cõng ta, chúng ta huề nhau." Tư Tuyết vừa nói vừa cười hì hì, thể hiện dáng vẻ rộng lượng.

Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự cũng mỉm cười, bóp đùi của nàng một cái.

"Ngài làm gì vậy...” Tư Tuyết duỗi thẳng chân ra, thẹn thùng đấm vào lưng của Quyền Mạch Ngự,

Quyền Mạch Ngự chỉ cười không nói gì.

Việc xảy ra vào sáng sớm ngày hôm nay, người nên giận phải là hắn mới đúng, cuối cùng hắn còn phải đi dỗ Tư Tuyết. Nhưng mà cũng may là Tư Tuyết dễ dỗ, nếu không hắn sẽ bị phiền chết.

Cả ngày này, mọi người đều đi trong sa mạc mà chẳng có mục đích. Vốn dĩ họ không biết Tinh Sa ở chỗ nào, cũng không biết hình dạng nó ra làm sao.

"Chủ tử có mệt hay không? Hay ngài thả ta xuống đi?" Tư Tuyết ghé sát vào lỗ tai Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng nói.

Lúc nãy nàng nhiều lần thấy bọn Vân Hiên muốn nói cái gì rồi lại thôi, dáng vẻ muốn nói mà không dám nói kia trông rất buồn cười. Thật ra thì bọn Vân Hiên muốn cõng Tư Tuyết thay cho Quyền Mạch Ngự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì họ đều ngậm miệng lại.

"Không mệt." Quyền Mạch Ngự trả lời ngay.

Nghe được câu trả lời của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết không biết phải nói cái gì, Quyền Mạch Ngự đã cõng nàng rất lâu làm nàng cũng hơi ngượng ngùng.

"Chủ tử, ta có nặng không?" Tư Tuyết mím môi hỏi Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự nheo mắt lại, sau đó áng chừng cân nặng của Tư Tuyết, chân mày lại nhíu lại thêm một cái nữa.

"Quá nhẹ, sau khi xong chuyến đi này, ngươi phải ăn mập mạp lên một chút cho trẫm.” Quyền Mạch Ngự nói, trong giọng nói có chút không vui.

Tư Tuyết ngẩn người một chút, sau đó mím môi cười khẽ.

"Chủ tử, ngài thật biết nói đùa." Tư Tuyết híp mặt lại nói với Quyền Mạch Ngự.

Nàng không quan tâm, ngược lại coi đây như là Quyền Mạch Ngự đang khen nàng, nói nàng có vóc người đẹp.

Tiếp đó, Tư Tuyết dựa đầu về phía trước một chút, vốn nghĩ là muốn ghé vào bên tai của Quyền Mạch Ngự để nói chuyện nhưng lại nhìn thấy môi của Quyền Mạch Ngự có chút khô, nứt nẻ.

Tư Tuyết sững sờ, sau đó mới nhớ tới nhiệt độ trong sa mạc cao như vậy, từ khi đi vào đến giờ Quyền Mạch Ngự vẫn chưa uống một giọt nước nào.

Sau đó, Tư Tuyết đưa tay lấy túi nước bên hông của Quyền Mạch Ngự, cẩn thận mở ra, rất sợ làm đổ nước: "Chủ tử, ta giúp ngài uống nước."

Thấy hành động của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự khẽ mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment