Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 144

"Đi thôi." Quyền Mạch Ngự nắm tay Tư Tuyết, thấp giọng nói rồi đi tới hướng bên kia.

Lúc này Tư Tuyết cũng ngạc nhiên, nàng không ngờ Quyền Mạch Ngự lại tin tưởng nàng như vậy.

"Chủ tử, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài tìm được Tinh Sa!" Tư Tuyết vỗ ngực một cái, thề thốt với Quyền Mạch Ngự.

Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự chỉ cười cười mà không nói gì.

Tư Tuyết cũng không nói gì thêm, mặc cho Quyền Mạch Ngự nắm tay mình dẫn đi, bây giờ việc cần làm trước mắt là tìm thấy bọn Vân Hiên.

Ba ngày sau.

"Uống nước đi." Quyền Mạch Ngự đưa túi nước cho Tư Tuyết.

Tư Tuyết lau mồ hôi, không nhận túi nước mà Quyền Mạch Ngự đưa tới, vì đây chính là một túi nước cuối cùng.

"Ta không khát." Tư Tuyết trả lời.

Nàng và Quyền Mạch Ngự đã đi trong sa mạc ba ngày, chẳng những không tìm thấy Vân Hiên và Úy Dực mà đến Tinh Sa cũng không có một chút đầu mối nào. Hơn nữa nước và thức ăn đều sắp hết, chỉ còn lại một túi nước cuối cùng.

"Ngươi cứ uống đi." Quyền Mạch Ngự nói với giọng điệu như không cho phép từ chối.

Tư Tuyết cũng không biết làm sao, ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, môi của Quyền Mạch Ngự đều đã nứt ra, mặc dù nàng cũng không tốt hơn tí nào.

"Chủ tử cũng uống đi." Tư Tuyết cúi đầu xuống, buồn rầu nói.

Một giây tiếp theo, cằm Tư Tuyết bị Quyền Mạch Ngự nắm lấy, nàng bị buộc ngẩng đầu lên. Tư Tuyết mở môi ra, còn chưa kịp nói chuyện thì Quyền Mạch Ngự đã hôn xuống.

Một ít nước chảy vào trong miệng Tư Tuyết, Tư Tuyết giật mình trợn to mắt.

“Chủ tử!" Tư Tuyết dậm chân thở phì phò, trợn mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự không để ý đến nàng, uống một hớp nước lại đút cho Tư Tuyết.

"Thôi thôi, ngài đừng làm vậy nữa..." Tư Tuyết vội vàng muốn đẩy ra Quyền Mạch Ngự ra.

Cảm giác đó quá kỳ quái.

Quyền Mạch Ngự không để ý tới sự phản kháng của Tư Tuyết, ôm lấy Tư Tuyết, hôn một lần nữa, lại đưa một ít nước đi vào rồi mới dừng lại.

Tư Tuyết xém chút nữa bị sặc, sau khi ho hai tiếng, nàng nhìn Quyền Mạch Ngự, trong nháy mắt cảm thấy mặt rất nóng.

Quyền Mạch Ngự đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve môi của Tư Tuyết, sắc mặt không được tốt.

Đã thành như vậy rồi.

"Được rồi, chủ tử, đừng nhìn ta với ánh mắt đó nữa, ta không trách ngài." Tư Tuyết không vui nói với Quyền Mạch Ngự, đẩy tay Quyền Mạch Ngự ra.

Sau đó, nàng lấy túi nước trong tay Quyền Mạch Ngự, dùng sức vặn chặt nắp.

"Chủ tử, không cần đi tìm Vân Hiên nữa, họ không phải người ngu, biết tự bảo vệ mình. Ttrước hết chúng ta cần giải quyết chuyện của mình hơn." Sau khi vặn chặt nắp, Tư Tuyết ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự nói.

Nghe được Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự híp mắt lại, đột nhiên cười một tiếng.

"Vậy ngươi định làm thế nào?" Quyền Mạch Ngự chăm chú nhìn Tư Tuyết, chậm rãi hỏi.

Mặc dù hắn không biết Tư Tuyết muốn làm cái gì, nhưng hắn luôn cảm thấy cho dù Tư Tuyết muốn làm cái gì cũng sẽ không để hắn thất vọng.

Tư Tuyết mím môi, xoay người đưa tay chỉ một phương hướng rồi nói: "Chủ tử, ta cảm giác hướng này có nguồn nước nên chúng ta đi hướng này đi. Thức ăn không có là vấn đề không lớn, nhưng mà tuyệt đối không thể không có nước. Ta nghĩ chúng ta không nên mù quáng dựa theo phương hướng của Vân Hiên mà đi tìm. Dầu gì đám Vân Hiên cũng biết suy nghĩ, họ biết nên sinh tồn như thế nào trong sa mạc, cũng sẽ đi tìm nguồn nước."

Sau khi nói một tràng dài, Tư Tuyết chỉ cảm giác môi mình càng khô nứt thêm, không khỏi cau mày lại, sau đó quay đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, chờ ý kiến của hắn.
Bình Luận (0)
Comment