Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 163

Lúc Quyền Mạch Ngự chạy đến thì thấy Tư Tuyết bị bao vây.

Xung quanh Tư Tuyết là những thi thể, mà trên tay của Tư Tuyết toàn là máu tươi, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn.

Tư Tuyết xông về phía người ở trước mặt mình, đưa tay chuẩn bị trực tiếp đâm vào tim của hắn ta.

Nhưng còn chưa đâm vào thì hắn ta đã ngã xuống.

Sau đó, Tư Tuyết cứ như vậy mà đối mặt với Quyền Mạch Ngự. Tư Tuyết sửng sốt một chút, ngay lập tức đôi mắt màu đỏ của nàng biến thành màu đen.

Đám người Nam U đã rối loạn, xông về Tư Tuyết như một bầy ong.

Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một cái, lấy Thực Hỏa ra, xoay người khua một đường kiếm, kiếm khí trực tiếp chặt đầu ba người cùng lúc.

Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Lông mi của Tư tuyết nhẹ nhàng run lên, cứ như vậy mà đứng một chỗ nhìn Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự giống như là cố ý vậy, mỗi lần giết một người đều rất tàn nhẫn, chém đứt hai tay hai chân của bọn họ, rồi cho thêm một đòn chí mạng.

"Thực Hỏa... Là Hoàng thượng của Cô Vực! Chạy mau a!" Có người nhận ra Thực Hỏa trong tay Quyền Mạch Ngự, sợ hãi hét lên.

Còn chưa kịp chạy trốn thì đầu của chúng đều bị Quyền Mạch Ngự chém xuống.

Đây là một cuộc tàn sát nghiêng về một phía.

Đối mặt với Quyền Mạch Ngự, bọn họ không hề có năng lực đánh trả. Quyền Mạch Ngự muốn giết chúng thì rất dễ dàng, chẳng khác gì nghiền chết một lũ kiến.

Hôm nay chúng chạy không thoát, một người cũng không.

Sau khi người cuối cùng biến thành thi thể, Quyền Mạch Ngự tra Thực Hỏa vào vỏ kiếm rồi xoay người nhìn Tư Tuyết.

"Chủ tử..." Tư Tuyết sững sờ mở miệng.

Quyền Mạch Ngự từng bước một đi về phía Tư Tuyết, Tư Tuyết cứ như vậy mà nhìn Quyền Mạch Ngự.

Đi tới trước mặt Tư Tuyết, hắn bóp cái cằm của Tư Tuyết, ánh mắt đen láy tràn đầy tức giận.

"Ngươi cố tình đánh lạc hướng trẫm? Tư Tuyết, ngươi hay lắm!" Quyền Mạch Ngự nghiến răng nghiến lợi nói.

Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, không nói gì.

"Lừa gạt trẫm? Không để cho trẫm biết thân thủ của ngươi? Tư Tuyết, có phải ngươi cho rằng những trò lừa nhỏ của ngươi có thể lừa trẫm?" Ngón tay của Quyền Mạch Ngự ngày càng dùng sức, nói từng chữ một.

"Ta lừa ngài, ta lừa gạt ngài đấy, vậy thì sao?" Tư Tuyết chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.

Nàng không nghĩ tới Quyền Mạch Ngự lại biết nàng cố ý đánh lạc hướng hắn.

Lúc ấy rõ ràng Quyền Mạch Ngự đã đuổi theo. Không phải hắn cũng đã lừa nàng sao, bây giờ hắn có tư cách gì trách nàng?

"Ngươi nói lại lần nữa." Quyền Mạch Ngự híp mắt lại, đột nhiên ngón tay dùng sức.

Hắn dám cam đoan, nếu Tư Tuyết còn dám mạnh miệng với hắn nữa thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

Đến bây giờ, nàng vẫn là có nhiều chuyện lừa gạt hắn.

Tư Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn Quyền Mạch Ngự, không nói gì.

"Ngươi cho là trẫm rất dễ gạt? Cái gì cũng lừa gạt trẫm, ngươi xem trẫm thành cái gì? Tâm trạng tốt thì lấy lòng trẫm, tâm trạng không tốt thì có phải muốn đi lúc nào là đi không?" Quyền Mạch Ngự chăm chú nhìn Tư Tuyết, trầm giọng nói.

Sau khi nói xong, Quyền Mạch Ngự thở hổn hển nhìn chằm chằm Tư Tuyết.

Hắn quá tức giận nên mới nói ra những lời này, nếu như câu trả lời của Tư Tuyết không phải là câu trả lời mà hắn muốn...

Vậy còn không bằng Tư Tuyết cứ lừa hắn.

"Làm gì có chuyện muốn đi là đi, ta đã nói ở đây một tháng thì ta sẽ không đổi ý." Tư Tuyết yếu ớt phản bác.

Nàng vẫn luôn giữ chữ tín, nàng sẽ tuân thủ lời hứa.

Hơn nữa, Quyền Mạch Ngự cũng không phải là người xấu, đối xử với nàng cũng tốt, một tháng... Cho dù nhiều thêm một ngày, nàng cũng sẽ không ngại.
Bình Luận (0)
Comment