Rất nhanh sau đó cửa bị mở ra, Tư Tuyết ngước mắt lên nhìn thì thấy Quyền Mạch Ngự, lập tức ngây người.
Đã vài ngày nàng không gặp Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự đã biết trước là Tư Tuyết nên không hề ngạc nhiên.
Tư Tuyết mấp máy môi, lao thẳng vào dưới cánh tay của Quyền Mạch Ngự.
Nhìn động tác của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự cười nhạt, đóng cửa lại.
“Chủ tử, sao mấy ngày nay ngài không đến tìm ta chơi?” Tư Tuyết do dự rất lâu mới mở miệng hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi như vậy, Quyền Mạch Ngự không nhịn được mà bật cười.
“Tìm ngươi chơi gì hả?” Quyền Mạch Ngự hơi nhíu mày, đùa nàng.
Từ lần trước sau khi Tư Tuyết bị hạ xuân dược thì hắn không đến tìm nàng nữa, hắn sợ nhìn thấy Tư Tuyết thì sẽ nhớ lại buổi tối hôm đó.
Giúp Tư Tuyết mặc quần áo nhưng rồi cuối cùng chuyện gì cũng không làm được làm hắn tức quá, hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà đánh cho Tư Tuyết một trận.
Tư Tuyết nhếch miệng không nói gì.
Sao lời nói trong miệng Quyền Mạch Ngự đều có cảm giác gì đó vậy?
“Cái đó, cảm ơn ngài.” Tư Tuyết im lặng hồi lâu rồi hơi ngại ngùng nói với Quyền Mạch Ngự.
“Không cần khách sáo.” Quyền Mạch Ngự ra dáng trả lời.
Sau đó Tư Tuyết lại bắt đầu im lặng.
Quyền Mạch Ngự đang chuẩn bị nói gì đó thì Tư Tuyết đột nhiên ôm lấy hắn, chôn đầu vào ngực hắn. Quyền Mạch Ngự lập tức sững người.
“Sao vậy?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
“Chủ tử, ta phải đi rồi.” Tư Tuyết thấp giọng nói.
Lúc này cả người Quyền Mạch Ngự cứng đờ, ngây ngẩn cả người.
Quả nhiên việc gì đến vẫn phải đến, cái đồ bạch nhãn lang Tư Tuyết này dù nuôi thế nào cũng sẽ không thân thuộc, đến bây giờ nàng vẫn muốn đi.
“Chủ tử, đồ đạc ta đều đã thu dọn xong hết rồi.” Tư Tuyết thấp giọng nói: “Còn nữa, từ trước đến nay ta đều rất biết ơn ngài, ngài đối xử với ta rất tốt.”
Nói đến đây, Tư Tuyết mạnh mẽ chui từ trong ngực Quyền Mạch Ngự ra nhìn hắn.
“Ta đã nói phương pháp áp chế cổ độc nói cho ngự y lợi hại nhất Cô Vực rồi, ta cũng để lại ngân châm đã ngâm máu ta, trong vòng nửa năm thì vẫn có thể dùng, mặc dù hiệu quả không tốt lắm nhưng ít nhất vẫn có thể…” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự cứ đứng nhìn Tư Tuyết như vậy, không nói lời nào.
Dáng vẻ muốn rời khỏi mà còn chính đáng như vậy thật sự khiến hắn phải nổi giận, hắn rất muốn mở trái tim của Tư Tuyết ra nhìn xem rốt cuộc nó được làm từ gì.
“Còn nữa chủ tử, chuyện ta và ngài từng hôn nhau, ngài đừng nói ra ngoài, hãy coi như chưa từng xảy ra đi. Đương nhiên ta vẫn sẽ nhớ kỹ. Mười loại thuốc dẫn của giải độc ta đều thuộc nằm lòng rồi, nếu như ta tìm thấy thì sẽ đưa cho ngài.” Khuôn mặt Tư Tuyết tự hào nói với Quyền Mạch Ngự.
Chắc hẳn bây giờ Quyền Mạch Ngự đã cảm động muốn chết.
Chính nàng cũng cảm động bởi hành động vĩ đại của bản thân mà, sao Quyền Mạch Ngự lại không cảm động được chứ?
Nói xong những điều muốn nói, Tư Tuyết chui ra khỏi lồng ngực Quyền Mạch Ngự, cười với Quyền Mạch Ngự, sau đó muốn mở cửa ra ngoài.
“Đừng đi được không?” Quyền Mạch Ngự đột nhiên nói một câu.
Tư Tuyết lập tức ngẩn người, nụ cười trên mặt cứng đờ, ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Ngài nói gì cơ?” Tư Tuyết không hiểu lắm.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, im lặng không nói.
“Chủ tử, ta không phải là người ở đây, sớm muộn gì cũng phải rời đi, đúng không?” Tư Tuyết chớp mắt nói với Quyền Mạch Ngự.
Nàng còn muốn cẩn thận nghiên cứu cách để quay trở về hiện đại sau khi rời khỏi Cô Vực nữa.