“Không có vấn đề gì!” Tư Tuyết không hề suy nghĩ chút nào đã nói.
Bán thức ăn gì chứ, chỉ là một việc cỏn con thôi được không, còn chuyện gì mà nàng không làm được chứ, bán thức ăn đối với nàng chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà.
“Một trăm lượng bạc một bắp.” Mặt Quyền Mạch Ngự không đổi sắc bổ sung.
Nụ cười trên mặt Tư Tuyết lập tức cứng đờ.
“Làm gì có cải trắng nào đắt như vậy chứ, có phải làm bằng vàng đâu? Ai mua chứ, chủ tử ngài làm như vậy quá đáng lắm đấy!” Tư Tuyết lập tức không nhịn được nữa.
Có cải trắng nào có giá đấy chứ. Đắt như vậy đúng là giá trên trời, công tử nhà phú thương còn chưa chắc đã mua chứ nói gì là dân thường.
“Ngươi có thể không đi nữa, vậy thì không cần bán nữa.” Mặt Quyền Mạch Ngự vẫn không đổi sắc, lạnh nhạt nói.
Nếu như không phải Tư Tuyết cứ muốn đi thì hắn đã không ra điều kiện này.
Cũng bởi vì hắn biết Tư Tuyết không thể đáp ứng được điều kiện này nên mới nói ra.
“Không, ta bán, sao lại không bán chứ!” Tư Tuyết hét lên với Quyền Mạch Ngự.
Nàng nhất định phải giãy dụa lần cuối vì bản thân.
Quyền Mạch Ngự hơi híp mắt lại, cứ nhìn Tư Tuyết như vậy, không nói gì cả.
“Sáng sớm mai ta bắt đầu đi bán, nếu ta ra ngoài bán thì không được cản ta, ta sẽ bán cho ngài xem!” Tư Tuyết không phục nói với Quyền Mạch Ngự.
“Tuỳ ngươi.” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
“Ngày mai ngài để ta dẫn Hàn Hâm đi theo giúp ta được không?” Tư Tuyết lại hỏi.
“Tuỳ ngươi.” Quyền Mạch Ngự tiếp tục lặp lại.
Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, hừ một tiếng, quay người trở về nơi mình ở.
Không phải chỉ là một trăm bắp cải trắng sao, dù có quý thế nào thì nàng vẫn có thể bán được như thường.
Ngày hôm sau.
Tư Tuyết nhìn đống cải trắng trước mặt, vẻ mặt không còn gì để nói nữa.
“Cô nương, chúng ta vẫn nên trở về đi, không bán được đâu.” Hàn Hâm đã lặp lại câu này lần thứ mười lăm.
“Im miệng.” Tư Tuyết lườm Hàn Hâm.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Hàn Hâm gãi đầu, không nói gì nữa.
Lúc này có một người đi đến trước mặt Tư Tuyết, nhìn những bắp cải trắng kia, Tư Tuyết thở dài, lười nói chuyện với hắn ta, dù sao thì chút nữa chỉ cần vừa báo giá xong thì hắn ta cũng sẽ bị doạ chạy.
“Cải trắng này bán thế nào?” Người kia hỏi.
“Một trăm lượng bạc một bắp.” Hàn Hâm thấy Tư Tuyết không muốn nói chuyện thì trả lời thay nàng.
“Bao nhiêu cơ?” Người kia đột nhiên bị dọa đến mức nhảy bật lên, nhìn Hàn Hâm.
Tư Tuyết bĩu môi, hoàn toàn tuyệt vọng, dùng sức vỗ đầu mình.
Cuối cùng nàng đang làm gì vậy, không phải là kim cương, đồ gốm gì cả.
“Một trăm lượng bạc một bắp.” Hàn Hâm yếu ớt lặp lại.
Người kia lập tức bật cười.
“Não ngươi không bình thường hả! Đống cải trắng rách nát này mà một trăm lượng bạc một bắp hả.” Người kia bắt đầu mắng.
Nói rồi trực tiếp cầm một bắp cải trắng ném vào đầu Hàn Hâm.
Hàn Hâm không hiểu sao đột nhiên bị cải trắng đập vào đầu, lập tức không còn gì để nói cả.
Thấy Hàn Hâm bị nện vào, Tư Tuyết lập tức không nhịn được bật cười, dáng vẻ này của y đúng là buồn cười, Hàn Hâm không đi diễn kịch đúng là đáng tiếc.
Người kia thấy Tư Tuyết đang cười cũng cầm một bắp cải trắng ném về phía Tư Tuyết: “Ngươi cười cái gì mà cười, đừng tưởng rằng ta không đang nói ngươi!”
Tư Tuyết vội vàng nghiêng đầu né tránh, bắp cải kia trực tiếp rơi xuống đất, lá của nó đều đã dập nát.
Tư Tuyết cúi đầu nhìn thoáng qua, chớp mắt.
“Được lắm, làm hỏng cải trắng của ta, đền tiền đi!” Tư Tuyết ngước mắt nhìn người vừa ném cải trắng kia.
“Cái gì cơ!” Người kia lập tức giật nảy mình.
Hắn ta không lấy ra được một trăm lượng bạc đâu.