Mệt cho nàng vừa rồi còn thấy Hàn Hâm là mầm non tốt, hoá ra toàn bộ chỉ là ảo giác, tất cả đều là giả.
Nếu như Vân Hiên ở đây thì chắc chắn vừa nói thì hắn ta đã hiểu rồi, Hàn Hâm quá thật thà.
“À, vậy ư…” Hàn Hâm lập tức hiểu ra, khuôn mặt khó xử nhìn Tư Tuyết: “Như vậy có phải không tốt lắm không, dù sao thì…”
“Vậy thì ngươi đi bộ đi, hoặc chạy bộ trở về cũng được.” Tư Tuyết trực tiếp ngắt lời y.
“Ta muốn con ngựa màu đen kia.”
Khuôn mặt Tư Tuyết cạn lời nhìn Hàn Hâm, Hàn Hâm sờ mũi, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả.
“Được rồi Hàn Hâm, tiến bộ đấy, phải làm như vậy!” Tư Tuyết lập tức bật cười, nói với Hàn Hâm.
Ánh mắt Hàn Hâm di chuyển nhìn xung quanh, nhưng không nhìn Tư Tuyết.
Sau đó Tư Tuyết xắn tay áo lên, đứng dậy đi về phía thương nhân bán ngựa kia, Hàn Hâm lặng lẽ trốn đi rồi nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết đi đến trước mặt thương nhân kia, thương nhân đó đang buồn chán ngồi trước bàn, thấy Tư Tuyết tới thì vội vàng đứng dậy.
“Ôi, đừng đứng dậy.” Tư Tuyết nói với người kia.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, người kia hơi sửng sốt, sau đó vô thức ngồi xuống.
“Đừng nói gì.” Tư Tuyết tiếp tục nói.
Người kia nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết, nhất thời không phản ứng kịp, sao vị khách này lại kỳ lạ thế nhỉ.
“Ừm..” Tư Tuyết suy nghĩ hồi lâu, sờ cằm: “Ngủ khoảng một canh giờ là đủ nhỉ.”
Sau đó nàng sờ soạng bên hông của mình, lấy ra một gói thuốc bột, vẩy vào người kia, thuốc bột lập tức được hắn hít vào.
“Ngươi…” Người kia mở to hai mắt, mí mắt vừa đảo đã nằm sấp xuống bàn ngủ thiếp đi.
“Xong việc.” Tư Tuyết nhìn hắn, vỗ vỗ tay mình, vừa cười vừa nói.
Hàn Hâm trốn ở một bên nhìn thấy động tác của Tư Tuyết thì không nhịn được mà tán thưởng.
Đúng là lợi hại thật, cứ như vậy mà đã khiến người khác ngất đi mà không bị chút gánh nặng tâm lý nào cả, nếu là y thì chắc chắn không dứt khoát như vậy.
Vả lại y cũng không có loại thuốc mê tốt, hiệu quả nhanh như vậy.
Sau đó Tư Tuyết đi về phía hàng ngựa kia, những con ngựa kia thấy Tư Tuyết là người lạ thì lập tức hí lên.
“Dừng lại hết!” Tư Tuyết nhíu mày, hét lên.
Theo tiếng hét của nàng, tất cả ngựa đều dừng lại, dường như Tư Tuyết có một loại ma lực nào đó.
Tư Tuyết nhìn bọn chúng, vẻ mặt không còn gì để nói, nàng có ăn thịt ngựa đâu, hí cái gì mà hí.
Tư Tuyết đi đến bên cạnh con ngựa mà Hàn Hâm muốn, cởi dây cương ra, vỗ vỗ vào cổ nó. Ánh mắt con ngựa ấy vốn hung ác bỗng trở nên dịu dàng trong chớp mắt, còn cọ vào mặt Tư Tuyết.
“Đừng đụng vào ta, tiểu Hắc.” Vẻ mặt Tư Tuyết ghét bỏ vỗ đầu nó.
Hàn Hâm suýt nữa thì ngã ra đất.
Cô nương này lấy tên cho nó luôn đó hả? Tiểu Hắc là thứ gì thế? Khó nghe vậy!
Lần trước Tư Tuyết vừa thấy tọa kỵ của Hoàng thượng đã lấy cho nó một cái tên là tiểu Tuyết, y thấy cái tên đó quá qua loa, không ngờ tiểu Hắc này lại càng qua loa hơn.
“Đến đây tiểu Hắc, có một nhiệm vụ gian khổ cần giao cho ngươi.” Tư Tuyết nắm dây cương, dẫn tiểu Hắc ra.
Dắt tiểu Hắc đến trước mặt Hàn Hâm, Tư Tuyết đưa dây cương cho Hàn Hâm.
“Này, ngựa mà ngươi muốn đã thuần phục cho ngươi đây.” Tư Tuyết nói với Hàn Hâm: “À đúng rồi, nếu ngươi thích con ngựa này thì lát nữa nhớ mang tiền đến mua đấy.”