Tư Tuyết ngước mắt nhìn Vân Hiên, không nhịn được cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.
“Ngươi không ăn thì thôi, đỡ lãng phí tiền của ta.” Tư Tuyết nói với Vân Hiên.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Vân Hiên sững sờ, vội vàng ngồi xuống tiếp tục ăn.
Nhìn dáng vẻ này của Vân Hiên, Tư Tuyết không nhịn được mà nở nụ cười, Hàn Hâm cũng len lén cười theo.
Sau khi ăn sáng xong, Hàn Hâm và Vân Hiên trông coi sạp cải trắng, một mình Tư Tuyết chạy đi báo danh cuộc thi chọn mỹ nhân.
Một ngày bất giác trôi qua, mấy người Vân Hiên chẳng bán được một bắp cải nào, ngược lại còn bị một đống người mắng, lúc dọn sạp còn khóc lóc om sòm với Tư Tuyết.
Buổi tối bọn họ vẫn ngủ ở khách điếm kia như cũ.
Lần này Tư Tuyết nằm sẵn trên giường đợi Quyền Mạch Ngự đến, chờ mãi đến nửa đêm thì quả nhiên thấy Quyền Mạch Ngự đến.
Lúc Quyền Mạch Ngự bước vào thì Tư Tuyết đang ngồi ở bên giường, hắn hơi sững sờ sau đó lại khôi phục bình thường, khoá cửa rồi đi đến chỗ Tư Tuyết.
“Đang đợi trẫm sao?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
“Vâng.” Tư Tuyết gật đầu rồi lên tiếng: “Cám ơn ngài sáng nay đã để lại bạc cho ta.”
Nghe Tư Tuyết nói vậy, động tác của Quyền Mạch Ngự thoáng dừng lại, sau đó đưa tay sờ đầu Tư Tuyết.
“Đủ dùng không?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Tư Tuyết gật đầu: “Đủ.”
Nhiều bạc như vậy, không những đủ dùng mà còn đủ để nàng tiêu rất lâu đấy, mà bây giờ nàng lại nghĩ ra cách để bán cải trắng rồi.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết hồi lâu, ánh mắt rơi vào cây trâm trên đầu Tư Tuyết, lập tức nhíu mày.
“Lấy ở đâu vậy?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết hơi ngẩn người, sau đó đưa tay sờ cây trâm trên đầu mình.
“Người khác tặng ta, thế nào?” Tư Tuyết ngơ ngác hỏi.
Vừa nghe là do người khác tặng, sắc mặt Quyền Mạch Ngự lập tức trầm xuống.
“Không phải trẫm đã đưa ngươi bạc rồi ư, sao không tự mua?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Tư Tuyết lập tức sửng sốt, cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.
Người khác tặng, không cần dùng tiền chẳng lẽ không tốt hơn hả?
Quyền Mạch Ngự đưa tay muốn lấy cây trâm trên đầu Tư Tuyết xuống, nhưng lại sợ kéo cả tóc của Tư Tuyết, dù sao thì hắn cũng không biết cài những thứ này thế nào.
“Lấy nó xuống, vứt đi.” Quyền Mạch Ngự thu tay về, sai bảo Tư Tuyết.
Tư Tuyết lập tức ngây ngẩn cả người.
“Vì sao?” Tư Tuyết không hiểu lắm.
Dù thế nào cũng không thể vứt đi được, đây là bảo bối trấn điếm của người khác.
“Nghe không hiểu sao? Ta bảo ngươi vứt nó đi!” Quyền Mạch Ngự kiên nhẫn lặp lại.
Tư Tuyết chớp mắt, cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy.
Bảo nàng vứt cây trâm này đi, nàng thật sự không bằng lòng.
“Người có thể tặng đồ cho ngươi chỉ có trẫm thôi.” Quyền Mạch Ngự cắn răng nói với Tư Tuyết.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết lập tức sững người, vẫn chưa kịp phản ứng thì Quyền Mạch Ngự đã đưa tay lấy cây trâm của nàng.
Quyền Mạch Ngự cẩn thận nhìn xem, xác nhận cứ trực tiếp lấy cây trâm xuống sẽ không kéo vào tóc của Tư Tuyết thì mới lấy xuống.
Sau khi lấy xuống thì hắn trực tiếp vứt thẳng cây trâm xuống đấy, rõ ràng là lửa giận không hề nhỏ.
“Sau này không được nhận đồ của người khác, nếu để trẫm nhìn thấy thì sẽ đập thẳng luôn.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, sắc mặt nặng nề, nói từng câu từng chữ.
Tư Tuyết cứ ngơ ngác nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, im lặng không nói gì hồi lâu.
Cuối cùng Tư Tuyết đứng dậy đi về phía cây trâm trên mặt đất, cúi người đưa tay chuẩn bị nhặt cây trâm lên lại bị Quyền Mạch Ngự giữ chặt tay.