Tư Tuyết mới vừa xoay người thì Quyền Mạch Ngự đã nắm lấy tay nàng, dùng lực rất mạnh kéo nàng trở về.
“Người khác tặng thì có thể dùng, bổn đế quân tặng thì không dùng được ư?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi, trong giọng nói khó có thể che giấu lửa giận.
“Trời ạ, có phải ngài không, vậy mà cũng tức giận sao?” Nhất thời Tư Tuyết cảm thấy thật bất đắc dĩ: “Ý ta không phải như vậy, ta…”
Càng nói, Tư Tuyết càng thêm bất đắc dĩ. Nàng không biết nên giải thích như thế nào với Quyền Mạch Ngự.
“Vậy ngươi có ý gì?” Đôi mắt đen của Quyền Mạch Ngự nhìn chòng chọc vào Tư Tuyết, trầm giọng hỏi.
Nàng thở dài, từ bỏ việc tránh né.
Sau đó, Tư Tuyết xoay người bắt đầu đi dạo.
Muốn nàng mua đúng không, nàng sẽ dùng sạch tiền của hắn cho mà xem. Dù sao thì nàng cũng sắp phải đi rồi, trước tiên phải làm thịt Quyền Mạch Ngự một trận mới được.
“Lão bản, thứ này, thứ này, còn có thứ này ta không lấy, những thứ còn lại gói hết toàn bộ cho ta.”
“Lão bản, ta muốn lấy toàn bộ những màu này.”
“Còn có cái… này… ta đều lấy…”
Tư Tuyết nhìn cũng không thèm nhìn, gần như chỉ đưa tay chỉ lung tung. Tâm trạng Quyền Mạch Ngự lại trở nên rất tốt, nắm lấy tay Tư Tuyết nghịch tiếp.
Cuối cùng, Tư Tuyết gần như mua hết một con phố, thiếu chút nữa mệt đứt hơi, còn Quyền Mạch Ngự thì vẫn cứ trả tiền thay Tư Tuyết cả chặng đường.
Hầu như mọi cửa tiệm đều nói bọn họ là một cặp trai tài gái sắc rất xứng đôi, dường như Quyền Mạch Ngự rất vui lòng nghe, còn Tư Tuyết thì lười giải thích gì.
Thừa Ảnh và Qua Nguyệt cứ cầm đồ vật giúp Tư Tuyết như thế suốt dọc đường, những thứ trong tay càng ngày càng nhiều, hai người sắp không thể cầm được nữa.
“Được rồi, chủ tử, mệt quá…” Tư Tuyết lười biếng duỗi eo và nói với Quyền Mạch Ngự.
“Còn thích thứ gì nữa không, mua thêm nữa đi.” Quyền Mạch Ngự hờ hững chơi đùa tay của Tư Tuyết, nói với nàng.
Tư Tuyết vội vàng dùng sức lắc đầu.
Dạo phố thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa nó cũng không thú vị chút nào, sau này nàng không muốn đi nữa.
“Vậy, Tư Tuyết cô nương, bây giờ chúng tôi đem những thứ này vào trong khách điếm cô nương đang ở hay sao?” Qua Nguyệt ôm một đống đồ lớn mà hỏi Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhìn thoáng qua, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
“Giúp ta mang về điện Cô Tinh đi.” Tư Tuyết nói với Qua Nguyệt.
Dù sao nàng cũng không dùng những thứ này, giữ lấy cũng lãng phí, dứt khoát mang đến điện Cô Tinh để đổi lấy thứ tốt đi.
Nghe thấy Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu mỉm cười.
Tư Tuyết nói muốn đem về điện Cô Tinh, chứng tỏ Tư Tuyết cũng muốn trở về.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Quyền Mạch Ngự tốt lên không ít.
“Vâng.” Qua Nguyệt đồng ý một tiếng rồi cùng rời đi với Thừa Ảnh.
“Chủ tử, nếu ngài không còn việc gì nữa thì ngài cũng nên trở về đi.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Sau đó, Tư Tuyết dùng sức rút tay mình về.
Tên này đã kéo tay nàng từ nãy đến giờ mà vẫn chưa chịu buông ra, như thế là đủ rồi.
“Ừ, khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì nhớ quay về.” Quyền Mạch Ngự đáp lại một tiếng rồi nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, không nói gì.
Quyền Mạch Ngự đưa tay vuốt vuốt tóc Tư Tuyết rồi xoay người đi. Tư Tuyết cứ đứng nhìn bóng lưng Quyền Mạch Ngự đi xa dần, rồi biến mất khỏi tầm mắt của mình.
“Có quỷ mới nghĩ thông suốt.” Tư Tuyết hừ một tiếng, không nhìn bóng lưng hắn nữa.
Sau đó, nàng xoay người đi tìm Vân Hiên và Hàn Hâm.
“Hai người các ngươi nhanh chóng thu dọn sạp hàng, ta có chuyện muốn nói với các ngươi.” Tư Tuyết nói với hai người.