Quyền Mạch Ngự nhìn về phía Thừa Ảnh, hơi gật đầu, Hi Thần nhìn thấy Thừa Ảnh thì hơi sửng sốt, sau đó thấy Vũ Văn Hi đang nửa sống nửa chết thì sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
“Ai vậy?” Quyền Mạch Ngự cũng nhìn thấy Vũ Văn Hi, lạnh nhạt hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Thừa Ảnh vội vàng trả lời: “Thưa Hoàng thượng, đây là người của Hi Thần đại nhân…”
“Đừng nói bậy!” Hi Thần lập tức quát to, cắt ngang lời nói của Thừa Ảnh.
Nói rồi nàng ta hung hăng lườm Vũ Văn Hi đang thổ huyết ở dưới đất, đúng là cái thứ chỉ có phá là giỏi!
Vũ Văn Hi mở đôi mắt hằn vết máu ra, hắn ta thấp thoáng nhìn thấy Hi Thần thì dùng sức cắn răng.
Thừa Ảnh đột nhiên bị Hi Thần cắt ngang thì cực kỳ khó chịu, cái gì gọi là hắn ta nói bậy chứ, chính tên này cũng đã thừa nhận mình là người của Hi Thần vậy mà còn dám nói hắn ta nói bậy nữa.
Thừa Ảnh đang chuẩn bị phản bác nhưng chợt nhớ mình là một nam tử ít nói, hắn ta bèn lườm Hi Thần, tiếp tục nhìn về phía Quyền Mạch Ngự.
“Hôm nay tên này định khinh bạc Tư Tuyết cô nương, sau khi Tư Tuyết cô nương bảo thuộc hạ đánh hắn một trận thì kéo về trả cho Hi Thần đại nhân.” Thừa Ảnh nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Thừa Ảnh nói vậy, sắc mặt Quyền Mạch Ngự lập tức trầm xuống.
“Ngươi chớ nói bậy, ta căn bản không biết kẻ này, quan hệ của ta và Tư Tuyết vốn đã không tốt lắm, nếu Tư Tuyết muốn vu oan hãm hại ta thì đó chẳng phải là chuyện đơn giản hay sao!” Hi Thần hét to giải thích.
Thừa Ảnh lườm Hi Thần, không nói câu gì.
Trên mặt Quyền Mạch Ngự không có biểu cảm gì cả nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng, Hi Thần lập tức cảm thấy không ổn.
“Hoàng thượng, ngài sẽ không tuỳ tiện tin tưởng hắn ta như vậy đúng không ạ? Hắn ta căn bản không có bằng chứng gì cả!” Thừa Ảnh vội vàng nói, trong lòng đã hận Tư Tuyết và tên Vũ Văn Hi này muốn chết rồi.
Nghe Hi Thần nói vậy thì Quyền Mạch Ngự càng thêm lạnh lùng.
“Vì sao ngươi muốn đụng vào Tư Tuyết hả, bài học trước đó chưa đủ đúng không?” Quyền Mạch Ngự nhìn Hi Thần, gằn từng chữ một.
Hi Thần giật nảy mình, trực tiếp quỳ xuống đất, cơ thể run rẩy.
“Hi Thần không có, thật không không có…” Hi Thần dùng sức lắc đầu, biện minh cho mình.
“Khụ khụ…” Vũ Văn Hi nửa sống nửa chết nằm dưới đất giãy dụa cơ thể, nhìn về phía Quyền Mạch Ngự: “Hoàng thượng, thật sự… không phải Hi Thần đại nhân…”
Nghe hắn ta nói vậy, Quyền Mạch Ngự liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng.
Hi Thần cắn răng, lấy một cây trâm từ trên tóc mình, tiến lên nắm lấy cổ áo của Vũ Văn Hi, không do dự mà đâm thẳng vào cổ hắn.
Trong nháy mắt trên tay Hi Thần đã dính đầy máu tươi.
Đôi mắt Vũ Văn Hi mở to, khuôn mặt thống khổ, mấy giây sau lại mỉm cười, cứ cười nhìn Hi Thần như vậy.
“Hi Thần đại nhân, có thể… chết… trong tay ngài, ta cũng đã… mãn nguyện…” Tiếng nói của Vũ Văn Hi rất nhẹ, chỉ Hi Thần có thể nghe thấy.
Trong chớp mắt đó, Hi Thần hơi hoảng hốt.
Sau đó nàng ta lập tức rút cây trâm trong tay ra rồi lại dùng sức đâm vào lần nữa, Quyền Mạch Ngự cứ đứng nhìn, mặt không biểu cảm, cũng không nói câu nào.
“Hoàng thượng, hắn ta không phải là người của thần, nếu là người của thần thì sao thần lại giết hắn ta chứ…” Hi Thần thở hổn hển nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Hi Thần nói vậy, Quyền Mạch Ngự chỉ cười lạnh lùng.
Nếu là Tư Tuyết nói thì chắc chắn hắn sẽ tin tưởng. Còn Hi Thần có đang nói láo hay không thì chỉ cần nhìn là hắn đã nhận ra.