“Hôm nay Tư Tuyết làm gì?” Quyền Mạch Ngự từ từ quay người nhìn Thừa Ảnh, trầm giọng hỏi.
Thừa Ảnh trả lời, sau đó hắn ta nói hết những chuyện mà hôm nay Tư Tuyết làm cho Quyền Mạch Ngự, bao gồm cả việc Tư Tuyết tham gia cuộc thi chọn mỹ nhân, cuối cùng đạt giải nhất, còn cả chuyện nổi danh ở Cô Vực.
Sau khi nghe xong thì sắc mặt của Quyền Mạch Ngự rất khó coi.
“Tư Tuyết này, cả ngày làm những chuyện này còn ra thể thống gì nữa?” Quyền Mạch Ngự vỗ bàn, giận dữ nói.
Biểu diễn đập ván gỗ trước mặt nhiều nam nhân như vậy, nàng muốn chết hả?
Thấy Hoàng thượng tức giận như vậy thì Thừa Ảnh lập tức sững người, không biết vì sao Hoàng thượng lại tức giận như vậy.
“Được rồi, trẫm đã biết, ngươi trở về đi.” Im lặng hồi lâu, Quyền Mạch Ngự phất tay với Thừa Ảnh rồi nói.
“Thuộc hạ cáo lui.” Thừa Ảnh vội vàng chắp tay với Quyền Mạch Ngự rồi mới lui ra ngoài.
Sau khi ra khỏi tẩm điện của Quyền Mạch Ngự thì Thừa Ảnh mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng không phải giả vờ mình không thích nói chuyện nữa.
Không được, hắn ta phải mau trở về nói chuyện với Qua Nguyệt mới được.
*
Trong khách điếm mà Tư Tuyết đang ở.
Đêm đã khuya, Tư Tuyết đã sớm ngủ say, nhịp thở đều đều.
Đột nhiên cửa bị mở ra một cách mạnh mẽ, phát ra một tiếng vang thật to, Tư Tuyết lập tức bị đánh thức, mơ màng nhìn ra ngoài cửa.
Từ sau hai hôm Quyền Mạch Ngự đến phòng nàng thì nàng đã lười khoá cửa, sao bây giờ nửa đêm rồi mà vẫn có người đạp cửa vậy.
“Buồn ngủ quá…” Tư Tuyết ngáp một cái, buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt.
Quyền Mạch Ngự nhìn cửa, càng nổi nóng hơn, lúc đầu hắn nghĩ là cửa đã khoá nên mới đạp cửa, không ngờ Tư Tuyết vốn chẳng hề khóa cửa.
“Sao lại không khoá cửa?” Quyền Mạch Ngự quát Tư Tuyết.
Như vậy thì nửa đêm có kẻ nào vụng trộm lẻn vào cũng không biết.
Tư Tuyết nghe thấy giọng của Quyền Mạch Ngự thì lại nằm xuống giường, dùng chăn che đầu mình, tiếp tục ngáy khò khò.
Nhìn động tác của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự lập tức nổi trận lôi đình.
Nàng có thái độ gì đây hả? Lúc đầu hắn định hôm nay không đến, đột nhiên đổi ý, vậy mà Tư Tuyết lại nằm xuống ngủ rồi! Chẳng biết ơn một chút nào cả!
Nhất thời Quyền Mạch Ngự tức giận không chịu nổi, tiến lên mấy bước lôi Tư Tuyết từ trong chăn ra, cứ giữ chặt trong tay, Tư Tuyết vẫn đang ngủ.
“Không được ngủ, dậy đi!” Quyền Mạch Ngự gầm nhẹ.
Tư Tuyết ấm ức bĩu môi, muốn tiếp tục nằm xuống ngủ, lại bị Quyền Mạch Ngự giữ lại.
“Chủ tử ơi, buồn ngủ…” Tư Tuyết kéo cổ áo mình lại, mơ màng nói với Quyền Mạch Ngự.
“Buồn ngủ cũng không được ngủ, mở mắt ra nhìn trẫm.” Quyền Mạch Ngự ra lệnh.
Tư Tuyết bất đắc dĩ thở dài, mở mắt ra nhìn Quyền Mạch Ngự một lát rồi lại nhắm mắt lại.
Tên Quyền Mạch Ngự này thật là, nàng có chọc gì hắn đâu chứ, sao đột nhiên tra tấn nàng như vậy làm gì.
“Đến nơi ong bướm kia làm gì hả?” Quyền Mạch Ngự tiếp tục chất vấn Tư Tuyết.
Hắn vẫn chưa quên chuyện Tư Tuyết tham gia cuộc thi kia đâu, còn đập ván gỗ trước mặt nhiều nam nhân như vậy.
“Ta không đi…” Tư Tuyết vừa ngủ vừa trả lời, giọng nói đầy ngái ngủ.
“Còn nói không đi, ngươi…” Quyền Mạch Ngự lập tức nổi giận.
Vẫn chưa nói xong thì Tư Tuyết đã ôm lấy hắn, chôn đầu vào ngực hắn, nhắm mắt ngủ. Quyền Mạch Ngự lập tức sững sờ, không nói được gì nữa.
“Thật sự mệt rồi hả?” Im lặng hồi lâu, Quyền Mạch Ngự hỏi.