Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự cứ đứng nhìn nàng, mãi không nói gì cả.
Đợi đến khi Quyền Mạch Ngự lấy lại tinh thần thì Tư Tuyết đã ngủ rồi.
“Thôi vậy.” Quyền Mạch Ngự thở dài, đắp kín chăn cho Tư Tuyết.
Sau đó Quyền Mạch Ngự cầm lấy quần áo của mình muốn rời đi, nhưng vẫn chưa xuống giường thì tay hắn đã bị Tư Tuyết giữ lại, Quyền Mạch Ngự sững người.
“Muốn đi hả?” Tư Tuyết mơ màng mở mắt hỏi.
“Ừ, ngươi ngủ tiếp đi.” Quyền Mạch Ngự im lặng trong chốc lát rồi nói với nàng.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết không nói gì nhưng cũng không buông tay ra, nàng nhắm mắt lại, dường như đã ngủ thiếp đi.
Sau một hồi lâu, Tư Tuyết thấp giọng nói linh tinh vài câu, Quyền Mạch Ngự không nghe thấy rõ ràng nàng nói gì, sau đó lại thấy Tư Tuyết dịch vào trong, để lại chỗ cho Quyền Mạch Ngự.
“Đã muộn vậy rồi, đừng đi nữa…” Tư Tuyết ngủ một lúc rồi lại mơ màng nói với Quyền Mạch Ngự.
Thấy dáng vẻ này của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự không nhịn được khẽ cười, đưa tay sờ đầu nàng rồi nằm xuống bên cạnh, ôm lấy nàng.
“Được rồi, đừng quấy rầy ta, ta thật sự muốn ngủ.” Tư Tuyết nhắm mắt, nói với Quyền Mạch Ngự. Sau đó dường như chỉ mấy giây đã ngủ.
Tư Tuyết mau chóng tiến vào giấc mơ, Tư Tuyết thấy rất quen thuộc với giấc mơ này, giống như trước đây đã từng mơ thấy.
Lại một vùng tăm tối, chỉ có một mình nàng bước đi.
“Hình như giấc mơ này là chỉ Lăng Chiến muốn đến…” Tư Tuyết vừa đi vừa nói.
Sau khi đi một lúc lâu, Tư Tuyết thật sự không chịu được nữa, bắt đầu gọi tên Lăng Chiến.
“Lăng Chiến, Lăng Chiến?” Tư Tuyết xoay mấy vòng tại chỗ nhưng vẫn không thấy Lăng Chiến.
Cuối cùng Tư Tuyết thở dài, lấy lại tinh thần, vừa quay lại thì đầu đã đập vào một người.
“Chết tiệt!” Tư Tuyết không nhịn được hét lên một tiếng.
Nàng ngước mắt lên thì chỉ thấy Lăng Chiến đang đứng ngay trước mặt mình nở nụ cười.
Tư Tuyết nhìn hắn, ánh mắt coi thường: “Sao đến mà không xuất hiện gặp tôi?”
“Không phải bây giờ xuất hiện rồi sao?” Lăng Chiến vừa cười vừa nói: “Rõ ràng là giấc mơ của cô không ổn định nên tôi mãi không vào được, vừa rồi tôi thử lần cuối cùng thì đúng lúc vào được.”
Nghe Lăng Chiến nói vậy, Tư Tuyết lập tức chột dạ cười cười, còn không phải vì tên Quyền Mạch Ngự kia không cho nàng đi ngủ hay sao.
“Anh đã tìm được cách để đưa tôi trở về chưa?” Tư Tuyết đột nhiên ngước mắt nhìn Lăng Chiến.
Lăng Chiến lập tức ngẩn người, sau đó hắn dời mắt đi không nhìn Tư Tuyết.
Thấy Lăng Chiến như vậy thì Tư Tuyết đã biết không có hi vọng gì rồi, nàng bắt đầu thở dài.
“Tôi có thể tiến vào giấc mơ của cô tổng cộng ba lần, đây là lần thứ hai, lần sau tôi tới nhất định sẽ tìm được cách để đưa cô về.” Lăng Chiến im lặng hồi lâu rồi nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết tiếp tục thở dài, tìm một chỗ ngồi xuống rồi ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn trời, khuôn mặt u buồn.
Một lát sau Lăng Chiến cũng ngồi xuống bên cạnh Tư Tuyết.
“Mặc dù tôi chưa tìm được cách để đưa cô trở về nhưng dạo gần đây tôi vẫn đang tìm cách cô đến đây thế nào.” Lăng Chiến lặng yên trong chốc lát rồi nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết nghe Lăng Chiến nói vậy thì chớp mắt nhìn hắn.
“Vậy anh đã tìm được cách để đến đây chưa?” Tư Tuyết hỏi Lăng Chiến.
Lăng Chiến lại ngẩn người, không biết nên trả lời Tư Tuyết thế nào.