Sau khi biết được nhược điểm của những kẻ bị cổ trùng thao túng thì Quyền Mạch Ngự và hai người kia càng đánh càng hăng, không bao lâu sau, từng mảng lớn cổ trùng dần đổ hết xuống, toàn bộ tang thi cũng nhanh chóng được giải quyết sạch.
“Oa, chủ tử giỏi quá!” Tư Tuyết khen Quyền Mạch Ngự như chó nịnh chủ.
Vân Hiên và Hàn Hâm thấy cực kỳ xấu hổ.
Dám nói chuyện với Hoàng thượng kiểu đó thì chắc chỉ có tên dở hơi này thôi.
Quyền Mạch Ngự trừng Tư Tuyết một cái.
“Đừng tưởng rằng bây giờ nịnh nọt trẫm thì trẫm sẽ không tính toán chuyện khi nãy với ngươi.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
Nụ cười trên mặt Tư Tuyết cứng đờ trong nháy mắt, nàng cứ ngơ ngác nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy.
Gia hỏa này đủ rồi đấy.
Không đợi Tư Tuyết nói gì thì Quyền Mạch Ngự đã kéo nàng về phía mình, dùng thủ thế ra hiệu Vân Hiên và Hàn Hâm đi đến chỗ mình.
Nhìn thấy động tác của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết không nhịn được mà mím môi cười cười. Tên Quyền Mạch Ngự này không tồi lắm, vẫn biết nguy hiểm vẫn chưa được giải quyết triệt để, cũng chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa.
“Ha.” Quyền Mạch Ngự cười khẩy: “Con chuột núp trong bóng tối kia, còn không mau cút ra đây cho trẫm?”
Theo câu nói kia của Quyền Mạch Ngự, một người chạy từ trong rừng cây ra.
Ngay sau đó có một luồng ám khí trực tiếp bắn về phía Quyền Mạch Ngự. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của ám khí kia, sắc mặt Tư Tuyết thay đổi chỉ trong nháy mắt, nàng vội kéo Quyền Mạch Ngự lại.
“Tuyệt đối đừng đụng vào ám khí kia, nó sẽ kích thích cổ độc trong người ngài đấy!”
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự không có phản ứng gì nhưng Vân Hiên và Hàn Lâm lập tức sốt ruột vội ngăn trước mặt Quyền Mạch Ngự.
“Mau bảo vệ Hoàng thượng! Chủ tử ngài mau tránh đi!” Vân Hiên hét lên.
Nhưng Quyền Mạch Ngự chỉ đứng lại chỗ không động đậy, môi mỏng khẽ mím chặt nhìn Tư Tuyết.
Hắn biết Tư Tuyết tuyệt đối không phải là một người bình thường, nếu không sao nàng lại biết ám khí kia có thể kích thích cổ độc Khiên Cơ trong cơ thể hắn chứ.
Còn nữa, những tang thi vừa nãy tấn công bọn họ buồn nôn như vậy, tên nào cũng tỏa ra mùi hôi thối, nếu là nữ tử bình thường thì đã bị dọa đến ngất đi từ lâu rồi chứ đâu như Tư Tuyết, nói cái gì mà muốn giẫm chết đầu chó nữa.
Rốt cuộc là nữ nhân này đang gạt hắn bao nhiêu thứ chứ?
Ám khí bay đến không nhiều, tổng cộng có khoảng hai ba cái thôi, chúng đã nhanh chóng bị Vân Hiên và Hàn Lâm đánh gãy.
“Bốp bốp bốp…” Tiếng vỗ tay thanh thuý vang lên.
“Đã nghe danh Hoàng thượng Cô Vực đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền.” Kẻ vừa chạy ra từ trong rừng cây kia tấm tắc khen ngợi.
Tư Tuyết dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn ta, ghét bỏ ra mặt, nàng đến gần Quyền Mạch Ngự hơn chút.
Thấy Tư Tuyết cuối cùng cũng tỏ ra yếu thế mà trốn sau lưng mình, Quyền Mạch Ngự không nhịn được khẽ cười.
“Sao vậy? Sao lúc này lại biết đường trốn sau lưng trẫm rồi? Chẳng lẽ ngươi sợ sao?” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
Tư Tuyết trừng Quyền Mạch Ngự, nàng sợ cái quỷ gì cơ?
“Chủ tử! Bọn hắn là những kẻ điều khiển cổ trùng, cực kỳ buồn nôn! Ta thấy tên nào cũng đáng ghét! Mau đập vỡ đầu chó của chúng đi!” Tư Tuyết vừa ghét bỏ vừa nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe thấy lời nói của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự khẽ nhíu mày, cười mà không lộ.
Tên kia bị Tư Tuyết nói vậy thì tức đến nghiến răng.
“Đồ nhóc con miệng còn hôi sữa kia! Dám nói bản tọa buồn nôn à, bản tọa thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!” Kẻ kia dùng ánh mắt hung tợn trừng Tư Tuyết sau đó bay về phía Tư Tuyết, vung nắm đấm về phía nàng.