Thanh Nha cứ ngồi bên cạnh như thế rồi nhìn động tác của Tư Tuyết, chưa nói một câu nào.
Từ ngày đầu tiên Tư Tuyết bắt đầu ở đây vẫn luôn che chở cho nàng ấy, bây giờ Tư Tuyết muốn đi rồi, nàng ấy thật sự không nỡ.
Nhưng có thể làm gì chứ, tính cách của Tư Tuyết vốn không thể trói buộc ở đâu cả.
Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thanh Nha vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Quyền Mạch Ngự đang đi đến, nàng ấy giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống đất.
“Tham kiến Hoàng thượng.” Thanh Nha nhỏ giọng nói.
Ở Cô Vực này nàng ấy sợ Hoàng thượng nhất, khí lạnh trên người Hoàng thượng khiến người ta không dám đến gần.
Nhìn động tác của Thanh Nha, Tư Tuyết nhíu mày quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quyền Mạch Ngự đang đứng nhìn mình.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Quyền Mạch Ngự nhìn về phía Thanh Nha, trầm giọng nói.
“Vâng ạ.” Thanh Nha vội vàng vâng lời, đứng dây lùi xuống.
Sau khi Thanh Nha rời đi, Quyền Mạch Ngự ngồi xuống đối diện Tư Tuyết, Tư Tuyết cũng không có phản ứng gì cả, tiếp tục nằm sấp xuống bàn, chơi đùa với chén trà.
Quyền Mạch Ngự ngồi đối diện Tư Tuyết im lặng hồi lâu.
“Hôm nay ta nói những lời kia đúng là khá đường đột.” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu rồi chậm rãi mở miệng.
Tư Tuyết nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy thì dừng động tác trong tay lại, ngước mắt nhìn hắn.
“Đúng là trẫm nên nghĩ đến cảm xúc của ngươi…” Quyền Mạch Ngự tiếp tục nói.
Vẫn chưa nói xong thì Tư Tuyết đã ngồi thẳng người dậy, ngắt lời hắn: “Ôi đừng đừng đừng, không cần lo cho cảm xúc của ta đâu, ta không để trong lòng.”
Nói xong, nàng lại nằm xuống bàn, im lặng nghịch chén, xếp từng cái chén lên nhau.
“Nhưng phản ứng bây giờ của ngươi đang nói cho trẫm biết rằng ngươi có để trong lòng.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, hơi híp mắt lại, từ tốn nói.
Tư Tuyết mấp máy môi, không nói gì.
Quyền Mạch Ngự đứng dậy đến ngồi cạnh Tư Tuyết, đưa tay sờ đầu nàng.
“Ngươi nói không sai…” Quyền Mạch Ngự chậm rãi mở miệng.
Tư Tuyết đẩy tay hắn ra, bực bội đứng dậy nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Không, ta mới nói sai, ngài nói đúng.” Tư Tuyết cười, trong tiếng cười lại mang theo sự mỉa mai.
Quyền Mạch Ngự hơi híp mắt lại, cứ nhìn Tư Tuyết như vậy.
Sau đó Tư Tuyết tiếp tục nói: “Ngày mai ta thật sự muốn đi rồi, không cho phép ngài cản ta nữa, ta nói cho ngài biết, chúng ta sau này vẫn là bạn bè, bây giờ ta buồn ngủ rồi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự chỉ im lặng trong chốc lát rồi khẽ cười.
Thấy Quyền Mạch Ngự vẫn có thể cười thì Tư Tuyết lập tức sững người, cười cái gì, chẳng lẽ lời nàng vừa nói vẫn chưa đủ sao hả?
“Thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Quyền Mạch Ngự hờ hững nói một câu.
Sau khi nói xong thì hắn đứng dậy đi thẳng, Tư Tuyết cứ đứng nhìn Quyền Mạch Ngự rời đi.
Trong lúc hoảng hốt, Tư Tuyết cảm thấy mình hơi đau đầu, sao nàng lại thấy dường như đã từng nhìn thấy bóng lưng của Quyền Mạch Ngự vô số lần rồi…
Không thể thế được, nàng mới quen biết Quyền Mạch Ngự được bao lâu chứ.
“Đợi đã!” Tư Tuyết đột nhiên cất tiếng gọi Quyền Mạch Ngự.
Nghe thấy tiếng gọi của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự hơi sững người, hắn dừng bước, quay đầu nhìn Tư Tuyết.
“Sao vậy?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
Tư Tuyết ngẩn người, không biết sao mình lại đột nhiên gọi hắn lại, vừa rồi nàng có một cảm giác kỳ lạ, cảnh tượng này dường như nàng đã từng chứng kiến vô số lần, hơn nữa lại có một cảm giác Quyền Mạch Ngự đi rồi sẽ không trở lại…
Nàng say rồi.