“Nói cứ như ngài chưa bao giờ sàm sỡ ta vậy.” Tư Tuyết hừ lạnh rồi đứng dậy khỏi vòng tay của Quyền Mạch Ngự.
Nói xong Tư Tuyết xoay người đi.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết rời đi, không hề nói gì.
Tư Tuyết đi từ từ đến cửa đại điện, bỗng nhiên ngừng bước. Có hàng trăm hàng nghìn binh lính đang đứng bên ngoài đại điện, trông rất hùng hồn.
“Ý ngài là sao?” Tư Tuyết quay đầu nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Trẫm chỉ nói trẫm không ngăn cản ngươi chứ không nói người khác cũng sẽ không ngăn cản ngươi.” Quyền Mạch Ngự ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết lạnh nhạt nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết mím môi rồi lại nhìn đám người đông đúc kia, ai ai cũng đang trong tư thế sẵn sàng ngăn nàng lại.
“Chẳng lẽ ngài cho rằng ngài làm vậy thì ta sẽ không thoát ra được?” Tư Tuyết cắn chặt răng, lạnh giọng hỏi.
“Nếu ngươi nhẫn tâm lấy mạng của bọn hắn, đương nhiên ngươi có thể thoát ra ngoài.” Quyền Mạch Ngự nheo mắt trầm giọng trả lời.
Mấy ngày nay, hắn đã hiểu được thực lực của Tư Tuyết.
Nếu nàng cứ muốn xông ra ngoài, có thể những người này không thể ngăn cản được nàng nhưng đám người này sẽ đánh cược tính mạng mình.
Tư Tuyết và họ đã ở bên nhau một khoảng thời gian dài như vậy, hắn biết Tư Tuyết có tình cảm với họ. Nếu Tư Tuyết không quyết tâm giết thì nàng sẽ không thoát được.
Tư Tuyết siết chặt tay, nghiêng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, mắt đỏ hoe.
Giây tiếp theo, Tư Tuyết cất bước ra ngoài đại điện, đi về phía đám người.
Úy Dực đứng đầu hàng, khi Tư Tuyết đi ngang qua hắn ta, hắn ta rút kiếm ra chặn trước mặt Tư Tuyết: “Hoàng thượng có lệnh, bằng mọi giá phải ngăn Tư Tuyết cô nương lại.”
Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn Úy Dực, nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
“Úy Dực à Úy Dực, uổng công lần trước ta cứu ngươi.” Tư Tuyết lắc đầu thở dài.
Nghe Tư Tuyết nói, Úy Dực ngạc nhiên, bỗng dưng không biết nên nói gì.
“Nếu vậy…” Úy Dực suy nghĩ một hồi lâu, rút kiếm lại, chắp tay nói với Tư Tuyết: “Tư Tuyết cô nương có ân cứu mạng Úy Dực, Úy Dực sẽ không tham gia.”
Nói xong Úy Dực xoay người nhìn đám thị vệ phía sau.
“Thề sống thề chết ngăn Tư Tuyết cô nương lại!”
Úy Dực chưa kịp lên tiếng, những người đó đã hô lên. Tư Tuyết bất đắc dĩ nhíu mày.
Dù không có mệnh lệnh của hoàng thượng thì bọn họ cũng không mong Tư Tuyết rời đi. Quãng thời gian Tư Tuyết ở Cô Vực đã mang đến cho họ rất nhiều niềm vui, bọn họ không hề cảm thấy nhàm chán.
Tư Tuyết nheo mắt lùi về sau một bước nhìn mọi người, những người đó cũng nhìn Tư Tuyết chằm chằm.
Sau khi giằng co một hồi lâu, Tư Tuyết vọt thẳng vào đám người tìm khe hở chạy ra ngoài.
“Nhanh lên! Bày trận! Ngăn Tư Tuyết cô nương lại!”
Một người hô to.
Tư Tuyết nhíu mày nghiêng người tránh đòn tấn công của một người, tiếp tục xông về phía trước.
Một người vọt đến trước mặt Tư Tuyết đánh nhau với nàng. Tư Tuyết lùi về sau tránh đòn công kích của hắn, đúng lúc đụng phải một người, người đó vội vã bắt Tư Tuyết lại.
Tư Tuyết cắn răng thụt khuỷu tay đẩy người nọ ra, tiếp tục xông lên.
“Tư Tuyết cô nương, xin lỗi.” Một người chặn đường Tư Tuyết, nhằm về phía nàng.
Tư Tuyết không nói gì, nàng tiếp tục tránh đòn công kích của hắn, đánh bật kiếm trong tay hắn, trường kiếm rơi xuống đất.
Mất đi vũ khí, người nọ sững sờ một lúc. Ngón tay Tư Tuyết cong thành móng vuốt chộp thẳng vào người nọ, người nọ kinh hoảng vội vã nhắm mắt lại.