Xung quanh tối đen như mực, Tư Tuyết đi một mình, nàng cảm thấy rất lạnh.
Đi rồi lại đi, Tư Tuyết nghe tiếng khóc của trẻ con và phụ nữ, tiếng binh khí đánh nhau, chuyển từ mơ hồ sang rõ ràng, sau đó lại nhỏ dần rồi biến mất.
“Yêu nữ này giết vô số người, đáng lẽ nên bị hóa thành tro bụi, sao lại để nàng luân hồi?” Một giọng nói chợt vang lên.
Tư Tuyết ngẩn người, nàng ngước mắt nhìn nhưng không có một bóng người.
Sau đó có vài người xì xào nhưng Tư Tuyết không nghe được họ đang nói gì.
Tư Tuyết đi tiếp, nàng nhìn thấy một người. Nàng ấy đứng đó giống như đang chờ nàng. Tư Tuyết chậm rãi tiến lên, bước đến trước mặt nàng ấy thì phát hiện nàng ấy giống mình như đúc.
“Ngươi là ai?” Tư Tuyết hỏi.
“Ta là ngươi, ta ở trong lòng ngươi.” Người nọ chậm rãi trả lời.
Tư Tuyết chớp mắt không nói gì.
“Sự tồn tại của ngươi là thành vũ khí dùng để giết người. Ngươi không nên buông tha bất kỳ một tính mạng nào.” Người nọ ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết, con ngươi màu đỏ sậm.
“Ta muốn giết ai thì giết, liên quan gì đến ngươi?” Tư Tuyết trầm mặc một lúc rồi trả lời.
Người nọ không có cảm xúc gì, chỉ nhìn Tư Tuyết.
“Đây là số mệnh của ngươi, ngươi chỉ là yêu nữ tàn sát hàng vạn người.”
Sau khi nói câu này xong, Tư Tuyết chưa kịp lên tiếng thì người nọ đã hóa thành một ngọn lửa rồi biến mất.
Tư Tuyết kinh hãi duỗi tay muốn bắt lại nhưng lại không bắt được gì.
“Bị điên à!” Tư Tuyết gào lên rồi mở mắt ra thở phì phò.
Sau khi bình tĩnh lại, Tư Tuyết lại nhìn xung quanh, phát hiện đây là nơi nàng ở mới thở phào nhẹ nhõm.
Tay Tư Tuyết giật giật, phát hiện có người đang nắm tay mình, nàng hơi ngạc nhiên rồi rũ mắt nhìn lại. Nàng thấy Quyền Mạch Ngự đang ngồi ở mép giường, gối đầu lên người nàng, nắm chặt tay nàng.
“Chủ tử…” Tư Tuyết bất ngờ thì thầm gọi Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự vẫn nằm ngủ, không hề thức giấc.
“Trông như lâu rồi không được ngủ.” Tư Tuyết chớp mắt lẩm bẩm.
Sau đó nàng rút tay mình khỏi tay Quyền Mạch Ngự một cách thật cẩn thận.
Lúc rút được một nửa, bỗng nhiên tay Quyền Mạch Ngự nắm chặt lấy tay nàng làm Tư Tuyết hoảng sợ.
Nàng ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, Quyền Mạch Ngự đang từ từ mở mắt, nhìn nàng nhưng vẫn tựa vào người nàng.
“Tỉnh rồi?” Quyền Mạch Ngự hỏi, giọng hơi khàn.
“Ừm.” Tư Tuyết ngơ ngác gật đầu: “Chủ tử, đã bao lâu rồi ngài không ngủ?”
“Hình như bốn ngày.” Quyền Mạch Ngự đứng dậy từ người Tư Tuyết, tùy tiện nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết im lặng mím môi.
Quyền Mạch Ngự duỗi tay sờ trán Tư Tuyết xem nhiệt độ, sau khi cảm thấy độ ấm bình thường mới rụt tay về. Tư Tuyết nhìn hành động của Quyền Mạch Ngự.
“Ta làm ngài thức giấc…” Sau khi im lặng một hồi lâu, Tư Tuyết yếu ớt nói.
“Không sao.” Quyền Mạch Ngự thoải mái nói: “Ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?”
Tư Tuyết lắc đầu thật mạnh.
Quyền Mạch Ngự ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết, bỗng nhiên bật cười làm Tư Tuyết ngơ ngẩn.
“Ngài cười gì?” Tư Tuyết ngơ ngác hỏi.
“Sao ngươi lại ít nói quá vậy? Có phải thấy khó chịu hay không? Khó chịu ở đâu cứ nói đi.” Quyền Mạch Ngự hỏi Tư Tuyết, giọng ẩn chứa sự quan tâm.